- Em không cần phải nôn nóng như thế đâu vì sớm muộn gì em cũng biết thôi…!!
– Anh nói thật chứ mà trong bao lâu…??
Khoa giục.
– Em có muốn đi hay là không…??
Vân reo lên.
– Tất nhiên là muốn rồi…!!
Con nhỏ bỏ chạy lên trước. Khoa đứng lặng nhìn theo. Anh chàng lẩm bẩm.
– Cô ấy trẻ con và dễ thương quá…!!
Vân chạy được hơn mười bậc thang rồi mà Khoa vẫn còn đứng ở đấy. Vân thách.
– Ai mà lên sau làm con rùa nhé…!!
Vân do ham vui nên con nhỏ quên một điều đã hứa với Duy đó là gọi điện cho anh chàng. Duy chờ Vân suốt gần một buổi chiều mà không nhận được một tin tức gì từ con nhỏ, gọi điện không, tin nhắn cũng không nốt.
Duy cáu tiết lẩm bẩm.
– Con nhỏ này làm gì mà không thông báo cho mình một tiếng nhỉ. Thôi thì mình đành gọi điện trước cho nó vậy. Nếu để nó phải làm trước có khi mình chờ đến tối cũng nên…!!
Vân và Khoa đang đứng trên đỉnh của bậc thang. Vân gập người xuống để thở. Lúc mới đầu con nhỏ hăng hái lắm nhưng chỉ đi được gần nửa đường, tất cả mọi hăng hái đó được thay bằng sự mệt mỏi, đôi chân rã rời và mồ hôi tuôn ra đầy người.
Khoa buồn cười hỏi.
– Thế nào. Em đã mệt chưa…??
– Dạ. Em mệt rồi. Thế còn anh…??
– Anh bình thường. Anh đã bảo em là không nên trèo lên đây từ trước rồi. Tại em ương bướng đòi làm cho bằng được nên mới bị mệt như thế này…??
Lấy tay quẹt mồ hôi trán. Con nhỏ phấn khích nói.
– Tuy hơi mệt nhưng em cảm thấy rất vui. Anh không cảm thấy tự hào khi làm được một điều gì đó hay sao…??
Khoa nhìn thái độ tự tin và vui vẻ của Vân. Niềm vui đó như đang được chuyển sang bên Khoa. Anh chàng khẽ hét lên một tiếng.
– A….!!
Vân bật cười thật to. Con nhỏ đập nhẹ vào người của Khoa.
– Anh có biết đây là nơi tôn nghiêm nên cần phải giữ tĩnh lặng không hả…??
Khoa ngượng ngùng nói.
– Anh xin lỗi. Tại anh không kiềm chế được sự phấn khích của bản thân…!!
– Không sao đâu. Nhiều khi giải phóng được cũng tốt…!!
Điện thoại rung chuông làm cho Vân cảm thấy nhồn nhột ở trong túi quần. Khoa hỏi.
– Ai đang gọi cho em đấy…??
– Dạ, để em xem đã…!!
Vân nhìn số di động hiện trên màn hình. Con nhỏ kêu khổ.
– Mình đúng là đãng trí. Chắc anh ấy gọi điện để trách mình đây….!!
– Chào anh…!!
– Cô đang làm việc à…??
Vân bịt ống nghe lại. Vân ra dấu bảo Khoa.
– Em xin lỗi nhưng anh có thể im lặng được một chút được không ạ…??
– Ừ…!!
Vân chạy ra một chỗ khác. Con nhỏ lấp liếm nói.
– Vâng…!!
– Cô nói t hật chứ. Tại sao tôi lại nghe có tiếng chim kêu và tiếng lá cây thổi xào xạc là thế nào. Cô đang ở ngoài trời à…??
Vân bối rối không biết trả lời Duy thế nào cho đúng. Vân đành nói.
– Em đang đi ở ngoài đường…!!
Duy tò mò hỏi.
– Cô đi với ai. Cô làm công việc gì mà phải đi ra ngoài. Tôi tưởng cô là nhân viên văn phòng chứ…??
Vân thấy Duy càng ngày càng quá đáng. Anh chàng không những kiểm soát giờ làm việc của Vân mà Vân đi đâu làm gì cũng phải khai báo.
Vân cố kìm nén hỏi lại Duy.
– Tại sao anh lại hỏi em như đang tra hỏi phạm nhân thế hả…??
– Tôi chỉ quan tâm tới cô thôi. Nếu cô không thích thì thôi…??
– Em không phải là có ý đó. Nhưng anh có thể quan tâm em theo cách khác cơ mà…!!
– Cách nào…??
– Em làm sao mà biết…!!
Tay phải đút vào túi quần. Duy đang đi xuống lầu. Mấy nhân viên gặp Duy, họ đều cúi đầu chào. Nhớ lại lời dặn của Vân. Duy nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu chào lại họ. Họ kinh ngạc nhìn sững Duy không chớp, vì trông anh chàng khi cười quyến rũ quá.
Duy nói tiếp.
– Ngay cả bản thân muốn gì cô cũng không biết thì cô nói với tôi làm gì…!!
– Em tưởng một người thông minh như anh phải biết chứ…??
– Vậy, cô nghĩ mình là một trang giấy trắng à. Theo tôi thấy cô là một phương trình khó giải thì đúng hơn…!!
– Sao anh lại ví em như một phương trình toán học là thế nào. Ngoài những con số ra anh không còn từ nào để nói hay sao…!!
– Cô biết đó là chuyên nghành của tôi mà….!!
– Anh khỏi cần phải nhắc vì điều đó em rõ hơn ai khác. Em chỉ muốn chúng ta là những người bạn quan tâm một cách nhẹ nhàng và tế nhị đến đời tư của nhau mà thôi…!!
Duy dừng lại không đi tiếp nữa. Anh chàng giảng giải cho Vân hiểu như thể con nhỏ đang đứng trước mặt của anh chàng vậy.
– Cô coi những câu hỏi của tôi về cô là những câu hỏi xâm phạm về đời tư à..??
Vân hết cả kiên nhẫn rồi. Con nhỏ gắt.
– Anh đúng là một ông thầy cãi. Sao ngày xưa anh không chọn nghề luật sư đi mà lại theo kinh tế làm gì. Em xin chịu thua, anh đã vừa lòng chưa…!!
Duy bật cười hỏi.
– Bao giờ em tan sở…??
– Anh hỏi em làm gì…??
– Đi đón em chứ còn làm gì…?
Vân gấp gáp nói.
– Không cần đâu anh. Vì em có thể tự đi về được…!!
– Ai chẳng biết điều đó. Nhưng anh vẫn muốn đi đón em…!!
– Em đã bảo là không cần mà…!!
– Chào em. Hẹn gặp lại em ở đó…!!
– Này anh, chờ đã….!!
Vân chưa nói hết được câu, Duy đã cúp máy mất rồi. Vân nhăn mặt lại vì lo lắng. Con nhỏ làu bàu.
– Tên điên này chuyên môn làm khó người ta. Mình phải ăn nói với anh Khoa và bà nội như thế nào đây. Đúng là bực cả mình…!!
Khoa nghe cuộc đối đáp giữa Vân và Duy. Anh chàng cũng đoán được ai đang gọi cho Vân. Khoa ghen tức hỏi.
– Cậu ta đang trên đường đến công ty à..??
Vân chán nán nói.
– Vâng. Em phải về trước đây…!!
– Không cần phải vội vàng thế đâu. Có lẽ bà cũng sắp ra đến nơi rồi…!!
Hai người đi xuống từng bậc thang. Không khí không còn vui vẻ như lúc đầu nữa. Khoa cảm thấy bực bội khi Vân và Duy sống trong cùng một khách sạn mà lại gần sát phòng của nhau nữa.
Mặc dù ghen tức là thế nhưng anh chàng không có cách nào để thay đổi được điều đó. Khoa phải cố nén nhịn và cố sống trong trạng thái thấp thỏm lo âu cho đến khi Khoa xác định được tình cảm của Vân. Thời gian chờ đợi trong bao lâu đều tùy thuộc vào Vân.
Khoa phá tan không khí trùng xuống giữa hai người.
– Em định sống ở trong khách sạn với gia đình Duy mãi như thế hay sao..??
Vân giải thích.
– Em đã xin ra ngoài sống rồi nhưng bố mẹ và ông nội của em không cho. Dù gì họ cũng là bạn tốt lâu năm, phải trải qua mấy mươi năm mới có cơ hội gặp lại nên họ không muốn làm điều đó…..!!
– Anh hiểu, nhưng anh vẫn không yên tâm lắm về em…!!
– Tại sao…??
Khoa ấp úng nói.
– Tại vì…..!!
Tiếng của bà Liên cắt đứt câu trả lời của Khoa.
– Hai cháu chơi vui vẻ chứ…??
Vân mỉm cười nói.
– Vâng. Thế còn bà….??
– Bà đã hoàn thành hết tâm nguyện rồi. Chúng ta đi về thôi…!!
Khoa tiu ngỉu nói.
– Vâng….!!
Anh chàng vẫn còn muốn vui chơi cùng với Vân thêm lúc nữa. Khoa không muốn trả Vân về với Duy. Nhưng mệnh lệnh của bà nội đã làm tiêu tan hết cả.
………………….
Từng đoàn xe cộ nối đuôi nhau đi trên đường. Không khí ngập tràn khói bụi và mùi xăng dầu. chưa có nơi nào giống như ở đây. Ai cũng bịt khẩu trang và đeo găng tay chống nắng.
Duy buồn cười hỏi anh chàng tài xế.
– Anh có thấy ở đây lạ lùng hay không…??
Anh chàng tài xế lễ phép hỏi.
– Cậu muốn nói về vấn đề gì…??
– Anh nhìn những cô gái và những người đàn ông đang di chuyển trên đường kia xem. Trông họ bảo hộ thân thể kỹ quá. Tôi thấy họ chăng hở chút gì cả. Tay được đeo găng, mắt đeo kính, miệng đeo khẩu trang….!!
Anh chàng tài xế bật cười nói.
– Ở đây đó là chuyện bình thường vì xung quanh toàn bụi là bụi nếu không làm thế thì không chịu nổi….!!
– Em hiểu nhưng vẫn cảm thấy lạ….!!
– Từ từ cậu sẽ quen thôi….!!
Duy đến đây mới được có một ngày. Duy chưa thể quen ngay được với kiểu thời tiết sáng nắng chiều mưa như trút của thành phố này. Duy cảm thấy khó chịu và bứt dứt, ngay cả việc thay đổi và chênh lệch về thời gian Duy cũng chưa điều chỉnh được.
Duy chán nản nói.
– Em thấy con người ta không dễ dàng gì khi phải thay đổi môi trường sống liên tục từ nơi này đến nơi khác….!!
– Vâng. Cậu nói đúng, tôi thấy ngay cả ở trong nước, giữa những vùng quê khác nhau cũng có những phong tục và tập quán khác nhau nói gì tới hai nước khác nhau…!!
– Em không có hứng thú nhiều với vấn đề văn hóa nhưng công việc của em đòi hỏi em phải đi nhiều….!!
– Tôi không có tài và khả năng được như câu nên tôi cũng không biết phải trả lời cậu sao cho đúng….!!
Duy không đối đáp lại lời của anh chàng tài xê. Duy thẫn thờ nhìn ra hai bên đường. Cái nóng đang dâng tràn lên. Buổi chiều là thời điểm mọi người đi làm về nên đường xá trở nên đông đúc và có dấu hiệu kẹt xe. Anh chàng tài xế bực mình lẩm bẩm.
– Không hiểu tại sao họ lại ra đường đông thế….!!
Trong đầu óc của Duy thoáng hiện lên hình bóng của cô gái đứng trước cổng công ty của Khoa. Duy không tài nào quên được ánh mắt nhìn Duy đầy đau khổ của con nhỏ đó. Duy phán đoán, chắc chắn con nhỏ phải quen biết với mình nên cô ta mới nhìn mình bằng ánh mắt đó. Nhưng mà quen nhau trong trường hợp nào, mình hoàn toàn mù mờ. Cô ta bảo là mình và cô ta học cùng nhau trong mười một năm, điều này thì không đúng lắm vì nếu đã quen nhau lâu như vậy mình phải có cảm giác và phải biết chứ.
Chiếc xe chạy băng qua mấy con đường cuối cùng cũng đến công ty của Khoa. Duy bảo.
– Anh dừng xe ở đây cho em….!!
– Vâng….!!
Duy móc điện trong túi ra. Anh chàng gọi điện cho Vân.
Vân đang trên đường về. Con nhỏ bồn chồn lo lắng và thỉnh thoảng nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo ở trên tay. Vân sợ hãi nghĩ.
– Mình phải ăn nói với anh Duy như thế nào đây khi anh ấy trông thấy mình đi cùng với anh Khoa….!! ...