watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 22:12,Ngày 23/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 1133

Cô Dâu Bỏ Trốn


» Đăng lúc: 12/03/15 12:12:25
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Nó chờ một lúc, ông quản gia của gia đình này, mở cửa và thò đầu ra hỏi nó:
– Cháu cần tìm ai à, mà bầm chuông cửa nhà này…??
Vân chìa tờ báo ra và bảo:
– Cháu đọc báo biết ở đây đang tìm người giúp việc nên cháu tới đây…!!!
Ông quản gia quan sát nó từ đầu tới chân, ông đang đánh giá xem con nhỏ trước mặt mình có đủ tiêu chuẩn để trở thành một người giúp việc hay không…???
Ông chỉ thấy nó còn quá trẻ, chắc là vẫn còn đi học, người nó lại nhỏ con thế kia, chưa hết chân tay của nó đâu có giống người làm việc nặng, vậy nó xin việc này là có ý gì, không lẽ nó chán đời bỏ nhà đi bụi, hết tiền nên nó mới xin vào đây làm người giúp việc.
Vân thấy ông quản gia quan sát nó từ nãy giờ, mà không nói gì cả, nó hiểu, nhìn tướng tá nó thế này đâu có giống một người lao động tay chân chứ, mình nên nói vài câu cho ông ta yên tâm, may ra ông ấy mới cho mình vào.
– Bác cho cháu vào chứ ạ..??
Ông quản gia vẫn còn tưởng mình nghe nhầm, ông hỏi lại:
– Cháu tới đây xin việc thật à…??
Vân tự tin trả lời:
– Vâng….!!!


Vân dùng hết lời ông quản gia mới cho nó vào, nhưng trước khi nó bước vào trong, ông nói với nó:
– Cậu chủ nhà này khó tính lắm, tôi sợ cậu ấy không nhận hay thuê cô đâu…!!!
Vân cũng hơi sợ khi nghe ông quản gia nói là chủ nhân của căn biệt thự đồ sộ này là người khó tính, nhưng không lẽ cất công đến đâu, và tốn không ít nước bọt mà lại bỏ cuộc ngang trừng à.
Nó trấn an bản thân:
– Cố lên, mày làm được mà…!!
Nó quay sang, nó bảo ông quản gia:
– Cám ơn bác nhiều nhé, cháu sẽ thử xem sao, biết đâu cháu được nhận…!!!
Ông quản gia nhìn Vân thương hại, ông còn lại gì cậu chủ của nhà này, có ai chịu quá được ba hôm đâu, Vân là người thứ 25 rồi đấy, ông hy vọng là nó sẽ không bị đuổi sớm quá, ông nhìn cái vẻ tự tin của nó, ông thở dài.
Vân lê cái va ly ở đằng sau, nó cất bước vào phòng khách, nó muốn gặp chủ nhân của ngôi nhà để xin việc làm.
Ông quản gia bảo nó:
– Cháu ngồi đây đợi đi, để bác lên thông báo cho cậu chủ một tiếng…!!!
Vân lễ phép trả lời:
– Vâng, phiền bác vậy…!!!
Ông quản gia bỏ nó ngồi ở đấy, ông đi lên lầu, ông gõ cửa phòng của Tú, anh ta mở cửa ra và hỏi:
– Có chuyện gì không bác…??
Ông quản gia trìu mến nói:
– Có người muốn xin làm giúp việc cho nhà ta…!!
Tú chán nản bảo:
– Chắc lại mấy con bé hậu đậu và ngốc nghếch chứ gì, cháu đã đuổi không biết bao nhiêu đứa rồi, mà tại sao bọn này vẫn cứ đến nhỉ, mai bác bảo báo đừng đăng nữa nhé, nếu không nguyên cái vụ phỏng vấn và thử việc họ là cháu mệt mỏi lắm rồi….!!!
Ông quản gia cũng đồng tình với Tú, ông bảo:
– Vâng, mai tôi sẽ gọi điện cho họ bảo họ ngừng đăng, nhưng cậu cũng nên xuống dưới nhà, và gặp cô bé đó đi, biết đâu cô ta khác những người khác thì sao…???
>>>>>>>>>>>>>
Tú mặc bộ quần áo ở nhà, anh đi đôi dép lê, anh bước xuống lầu, anh nhìn thấy có một con nhóc đang ngồi ở ghế xa lông, cái va ly màu đỏ của nó để ở bên cạnh, nó mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương cộc tay, và mái tóc của nó rất dài, tay của nó đang bưng tách trà cho lên môi uống, nó uống từng ngụm nhỏ, anh nghĩ con nhỏ này cũng biết thưởng thức trà đấy.
Anh chưa nhìn thấy mặt của nó vì nó ngồi quay lưng lại với anh, tiếng dép lẹt quẹt của anh lê dưới sàn nhà cũng không làm cho nó quay lại, hình như nó đang nghĩ cái gì đấy nên nó không nghe thấy tiếng của anh đang đi lại về phía nó.
Anh ngồi xuống đối diện với nó, nó cũng không biết, miệng của nó uống trà, còn mắt của nó nhìn ra cửa, anh không biết là con nhỏ này nó nhìn cái gì, mà anh ngồi xuống nó cũng không hay…???
Anh cũng rót cho mình một tách trà, anh nhìn khuôn mặt trầm tư của nó, con nhỏ này có khuôn mặt rất đẹp, nước da trắng hồng, đôi môi nhỏ xinh, chiếc mũi thanh tú, và đôi mắt của nó rất to, anh nhận xét, nó đúng là một mỹ nhân, nhưng không phải vì nó đẹp mà anh nhận nó đâu.
Nó hỏi anh:
– Anh đã nhìn chán và nhận xét chán chưa…??
Anh giật mình, vì anh tưởng là nó không biết anh nhìn nó và anh đã xuống.
Anh nhếch mép lên hỏi:
– Cô biết tôi xuống sao không nói, đây là thái độ của một người đi xin việc làm à…??
Nó cũng trả lời không kém:
– Tôi đi xin việc làm nhưng điều đó đâu có nghĩa là anh muốn nói gì hay làm gì tôi cũng được…!!!
Tú tức giận bảo:
– Với thái độ đó, cô nghĩ là tôi sẽ thuê cô sao….??
Vân đặt tách trà xuống, nó nhìn Tú từ đầu xuống chân, cái nhìn không dấu diếm, làm cho Tú cảm thấy gai cả người, anh bắt đầu tức giận rồi, con nhỏ kia, nó đi xin việc, hay là nó tìm anh để cãi nhau thế nhỉ, anh muốn thuê một người giúp việc biết điều chứ không phải một kẻ cãi lời mình, và đanh đá như con bé này, thôi thì đuổi đi cho xong, đỡ bực mình.


Vân không nói gì cả, nó lôi cái va ly đi theo nó ra khỏi phòng, trước khi đi nó nói:
– Nói thật với anh, tôi thà chết đói, còn hơn là hầu hạ một kẻ như anh, hứ, đồ làm tàng, cứ tưởng nhà anh giàu thì hay lắm à…!!!
Đầu tiên Tú muốn đuổi Vân ra khỏi nhà và không thuê nó, nhưng cái thái độ vừa rồi của nó khiến cho anh vừa bực, vừa tò mò, anh chưa bao giờ gặp một con bé nào đi xin việc làm như con bé này cả, anh muốn nó làm việc ở đây, để anh hành hạ cho bõ ghét, anh bảo:
– Cô sợ tôi à, hay là cô cảm thấy mình không đủ khả năng nên đánh bài chuồn chứ gì…???
Vân nghe cái giọng thách thức của Tú, nó tức lắm, nhưng mà nó nghĩ kỹ rồi, nó là một con bé tài năng, nó học giỏi, nó biết 4 thứ tiếng, và nó là thiên tài piano, vậy tại sao nó phải đi hầu hạ cho anh ta trong khi nó có thể làm những việc khác, không lẽ nó chịu nhục chỉ vì nó cần chỗ ăn ở thôi sao, thèm vào, mình nên ra khỏi đây thì hơn
Nó không thèm bảo nó, nó đi luôn ra cửa, Tú nhìn theo, anh cảm thấy mình đúng là một tên vô dụng, sao trên đời này lại có chuyện đi xin việc làm mà người chủ phải năn nỉ nhân viên của mình nhỉ, anh nghĩ thôi bỏ đi, kệ con bé đó, nó muốn đi đâu thì đi, vì nhìn cái tướng tá của nó cũng không làm nổi việc đâu, có thuê nó vì tò mò, anh cũng phải đuổi nó sớm thôi.
Thu lê cái va ly ra cổng, nó cảm ơn ông quản gia vì mở cổng cho nó.
Nó nhìn ông biết ơn, nó bảo:
– Cảm ơn bác nhiều lắm, cháu đi đây…!!!
Ông quản gia hỏi:
– Tại sao cháu không ở lại, chẳng phải cậu Tú thuê cháu rồi sao…??
Vân chán nản nói:
– Cháu nói thật, cháu không dám có ý kiến gì về anh ta đâu, nhưng cháu cảm thấy mình không phù hợp với công việc này, anh ta như thế thì ai mà chịu nổi..!!!
Ông quản gia cười, Tú là như vậy, anh là một người cầu toàn và khó tính, nên không có người giúp việc nào làm vừa lòng anh cả.
– Chào cháu nhé, chúc cháu tìm được việc khác…!!
Nó cũng cười, nhưng hơi chán, nó nói:
– Vâng, chào bác…!!!
Cánh cổng màu đen vừa đóng lại, nó quay ra nó chửu luôn, nó lẩm bẩm:
– Cái tên chết tiệt kia, anh cứ tưởng là anh ngon lắm hả, tôi nói cho anh biết, tôi mà không lâm vào cảnh phải đi trốn như thế này thì tôi có thèm vào đến nhà anh để xin việc làm, hứ, đồ kiêu căng, hắn ta cứ tưởng hắn ta hay lắm…!!
Đã trưa rồi nên bụng nó hơi đói, nó cần phải tìm một nơi nào đó để ăn, vì lúc sáng nó đã mua cho mình mấy cái bánh mỳ, hai bịch sữa và một chai nước khoáng, thấy cái gốc cây kia có bóng mát, nó liền bước lại.
Nó cảm thấy làm một kẻ vô gia cư thật đáng sợ, nó bắt đầu hối hận cho hành động bỏ nhà đi trốn của mình, biết thế này, thì nó đã thương lượng với bố mẹ nó và ông nội của nó cho xong, biết đâu có thể thay đổi được quyết định bắt nó kết hôn thì sao, nhưng mà nó đã lỡ bỏ đi rồi, nó làm gì còn mặt mũi mà quay về nữa.
………………………..
Bố mẹ Vân khóc hết nước mắt khi đọc lá thư của nó ở trong phòng, ông nội của nó chỉ thở dài thôi.
Bà Nhung đau khổ nói:
– Anh ơi..!! Em phải làm sao bây giờ, nó bỏ đi như thế này thì ai sẽ chăm sóc cho nó, rồi nó sẽ sống, ăn và ngủ ở đâu…??
Ông Chung cũng đang rầu cả ruột, vậy mà bà vợ của ông chỉ biết gào lên như thế kia thì giải quyết được gì, bây giờ cần phải tỉnh táo để tìm ra cách chứ, ông nghĩ đúng là đàn bà, chỉ hơi có chuyện là họ lại gào lên, chán quá đi mất.
Ông nhìn bố của mình hỏi:
– Bố nghĩ con bé Vân, nó sẽ đi đâu…??
Ông Chương, lắc đầu nói:
– Bố cũng chịu, con đã gọi điện hết cho bạn bè của nó chưa…??
Ông Chung trả lời với vẻ chán nản:
– Con đã gọi hết rồi, nhưng không đứa nào biết cả, ngay cả con bé Thu bạn thân của nó, nó cũng không biết con bé Vân đã đi đâu…!!!


Bà Nhung nghe ông chồng của mình nói vậy, bà lại càng gào to hơn, bà cầm tay của bố chồng, bà vừa khóc, bà vừa bảo:
– Tất cả cũng tại bố, nếu bố mà không ép bọn con, thì con đâu có ép nó, bây giờ nó bỏ đi rồi, con biết phải làm sao đây…??
Ông Chung quát vợ:
– Em không được ăn nói với bố thế, chuyện cũng đã xảy ra rồi, có hối cũng không kịp, còn không mau nghĩ cách đi, khóc lóc thì giải quyết được gì…!!!
Ông Chương bảo con trai:
– Vợ con nói đúng đấy, nếu bố không ép các con gả con bé Vân, nó cũng không bỏ nhà ra đi, nhưng mà ai đã nói cho nó biết…??
Ông Chung nhìn bà Nhung, bà Nhung lại nhìn ông Chung, cả hai người nhìn nhau, họ như muốn hỏi người kia, ai là người đã nói cho con bé Vân biết, nhưng cả hai đều không nói gì, vậy làm sao nó biết được cuộc hôn nhân kia mà trốn đi nhỉ..??
Bà Nhung hỏi chồng:
– Anh nói cho nó biết à…??
Ông Chung ngạc nhiên hỏi lại vợ:
– Tôi tưởng là bà nói…!!
…………………….
Bà Nhung hỏi lại:
– Vợ chồng mình không ai nói cho nó biết cả, vậy tại sao nó lại biết mà bỏ nhà ra đi chứ..??
Ông Chung thở dài bảo:
– Anh cũng chịu, mà xấp này nó có ở nhà mấy đâu, nó đi suốt ngày, mà chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, không lẽ còn ai khác biết chuyện này nữa…??
Ông Chương nói xen vào:
– Không thể nào có chuyện đó được, vì bố chỉ nói chuyện với họ qua điện thoại và qua mạng thôi mà, làm sao có người nào biết nữa…!!!
Ông Chung cãi lý:
– Nếu không có ai biết nữa, tại sao con Vân lại biết mà bỏ đi, trong khi chúng con chưa kịp nói gì với nó cả…!!!
Ông Chương nghi ngờ hỏi:
– Các con có nói chuyện riêng với nhau trong khi con bé kia nó ghe lén không…??
Hai vợ chồng nhìn nhau, họ cố nhớ xem họ đã bàn luận về chuyện này khi nào, tối hôm qua hai vợ chồng nói chuyện với nhau về cuộc hôn nhân của Vân, họ đóng cửa phòng, họ tưởng Vân đã về và đang ngủ ở trong phòng của nó, nên họ vô tư nói chuyện, hay là con bé nghe lén vào đêm hôm qua nhỉ…??
Ông Chung đoán:
– Anh nghĩ là nó đã nghe vợ chồng mình nói chuyện vào



đêm hôm qua, vì lúc nãy anh gọi điện cho con Thu, nó bảo là Vân hôm qua chơi ở nhà nó rất khuya mới về…!!!
Bà Nhung than trời bà kêu lên:
– Con ơi là con, sao con ngu dại thế, có gì thì nói với bố mẹ và ông nội chứ, sao tự dưng lại bỏ ngay đi là thế nào…??
Ông Chung vỗ hai cái vào vai vợ, ông bảo:
– Thôi em ạ, bây giờ anh nghĩ mình nên đăng báo đi, họ sẽ tìm nó nhanh hơn mình nhiều, vì thiên hạ rộng lớn thế này biết nó ở đâu mà tìm…!!
Bà Nhung thở dài bảo:
– Vâng, cũng đành làm như thế thôi, em thấy mình bây giờ dối quá, em không còn nghĩ được gì nữa cả, mọi chuyện em giao hết cho anh….!!! ...

Tags: co dau bo tronco dau bo tron
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Tiểu Thuyết Tình Yêu
» Bà Xã, Anh Yêu Em!
» Yêu anh… Em không hối tiếc
» Cô Dâu Bỏ Trốn
» Món quà cất giữ
» Trái tim cho kẻ thứ 3
123»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bà Xã, Anh Yêu Em!
» Bố mẹ đùa nhau, mẹ giả vờ khóc...
» Chiếc mặt nạ quỷ
» Cô Dâu Bỏ Trốn
» Con người
» Điều giản dị của tình yêu
12»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON