Trong khi bố mẹ và ông nội của nó lo cho nó đến mất ăn và mất ngủ, nó lại đang lang thang ngoài đường.
Cái va ly vẫn lê ở đằng sau nó, nó lang thang hết con đường này, tới con đường khác, nó không biết mình sẽ đi đâu và về đâu, nó không còn phương hướng để mà xác định nữa, nó quá mệt mỏi, mấy cái bánh mỳ và hai bịch sữa mà nó uống đã tiêu hết cả rồi, vì nó đi bộ gần như là cả ngày thế này thì còn đâu nữa.
Nó muốn khóc lắm, bây giờ nó nhớ bố mẹ và ông nội của nó quá, nó thấy mình thật ngu khi bỏ đi như thế này, sao lúc nó đi, nó hung hăng và dũng cảm thế, chỉ trải qua có gần một ngày thôi, mà chí khí của nó tiêu tan đi đâu hết cả.
Nó ôm cái bụng đói cố lê bước, nhìn nó lúc này giống những người đi tha phương cầu thực, nó chán quá rồi, nó cần phải thuê cho mình một chỗ để ngủ qua đêm, nhưng mà ở đâu đây, nó cũng cảm thấy hối hận khi từ chối làm người giúp việc cho cái tên Tú ấy, nếu mà nó nhận lời, thì bây giờ nó đâu có ra nông nỗi này.
Chỉ trong vòng có mấy tiếng thôi mà nó đã hối hận đến hai lần, nó sợ những ngày tháng sau này nó sẽ còn hối hận nhiều hơn nữa, cuộc sống bỏ trốn của nó chỉ mới bắt đầu thôi, mà nó đã sợ và ngán như thế này, nếu kéo dài hai năm hay cả đời, nó nghĩ là nó sẽ đầu hàng, mà quay về với bố mẹ của nó sớm mất.
Mắt nó đã ướt hết vì khóc, nó băng qua đường mà như người ta đi trên không, nó không hay có một chiếc xe ô tô đang lao về phía nó, đến khi nó nghe tiếng phanh gấp của bánh xe, nó không còn biết gì nữa cả, nó bị xe đâm, chiếc va ly quần áo của nó văng sang một bên, còn nó văng sang bên kia, nó nằm bất động trên vũng máu.
Trước khi nó ngã xuống nó chỉ kịp nghe tiếng hét của những người xung quanh.
– Có người bị xe đâm kìa…!!!
– Mau cứu người ta đi….!!!
Mắt nó nhắm lại, và trong đầu nó lúc này là khoảng trắng mênh mông, nó nghĩ mình đang gần với cái chết, vì cơ thể của nó không cho nó cảm giác gì nữa cả.
Lúc này điều duy nhất mà nó hối hận là nó không kịp nói gì với bố mẹ và ông nội của nó là nó yêu họ và xin lỗi họ vì nó làm cho họ buồn lòng.
Nó cảm thấy cơ thể của mình bị nhắc bổng lên, nó ngẹo đầu sang một bên, nó ngất đi trước khi nó nhìn thấy mặt người đang bế mình.
Hoàng hôm nay chán quá, anh bảo anh chàng tài xế lái xe đưa mình đi dạo quanh thành phố thành một chút, anh đau đầu nên không thể nào làm việc được, đang đi qua cái ngã tư này thì tự nhiên có một con bé dở hơi đi qua đường khi đèn giao thông vẫn còn xanh, cái xe của anh không ngừng kịp, nên anh đã đâm vào nó.
Anh sợ quá vội bảo anh chàng tài xế dừng ngay lại, anh nhảy xuống xe, anh muốn xem nạn nhân của mình có sao không, hình như nó bị xe anh tông hơi mạnh thì phải nên nó bị chảy máu nhiều và nó bị ngất đi trước khi anh hỏi nó có sao không,
Anh nghĩ nó mà bị làm sao, thì anh sẽ mang tội cả đời mất, anh quát anh chàng Lê – tài xế:
– Còn không mau lái xe vào cái bệnh viện nào đi…!!!
…………………
Vân tỉnh lại trong bệnh viện nó thấy cả người nó đau nhức như bị ai dần cho một trận, một bên chân của nó được băng bó và treo lên, nó không có cảm giác gì về cái chân bị đau ấy cả, nó sợ quá, nó thà chết chứ không chịu bị què cả đời đâu.
Nó liền cố ngồi dậy, nó cầm lấy cái chân của mình mà lắc lắc, nó nhăn mặt lại vì đau, nó tưởng nó bị què thật, nước mắt của nó chảy ra, nó vừa khóc, nó vừa nói:
– Chân ơi là chân, sao mày lại bì què như thế này, tao sẽ sống như thế nào đây, hu hu hu, cái tội bỏ nhà ra đi, bố mẹ và ông của tao đã lo lắng cho tao và tức giận tao lắm rồi, bây giờ tao mà lê cái thân tàn này về, họ sẽ vì tao mà chết mất…!!!
Gào chán nó lại bảo:
– Mình sẽ lê lết ăn xin như mấy người hành khất ngoài đường còn hơn trở về nhà làm cho bố mẹ và ông của mình chết vì đau buồn…!!!
Nó nghĩ đến cái cảnh nó một chân bị thọt, cầm cái nón đi ngửa tay xin người ta là nó lại khóc nấc lên, nó nghĩ sao số của nó khổ thế, chỉ trong có một ngày nó xa gia đình thôi, mà nó lại bị xe đâm thế này.
Nó nhìn quanh, nó tự hỏi là ai đưa nó vào đây, rồi hành lý và tiền bạc của nó đâu, nó sợ quá, nếu mà mất hết những thứ đó, thì đúng là nó phải đi ăn mày thật.
Nó thấy cái va ly màu đỏ của nó được dựng ở góc phòng, tuy nó hơi dơ một tý, nhưng hình như vẫn còn nguyên vẹn, còn quần áo trên người của nó đã được thay ra, nó đang mặc bộ đồ của người bệnh.
Nó nghĩ nó mà gặp cái người gây tai nạn cho nó, nó sẽ cho kẻ đó chết vì bị nó hành, chết tiệt thật, sao người ta không đâm vào ai đó mà đâm vào nó làm gì, nó đã vô gia cư, chỗ ăn và ngủ không có, đang rầu cả ruột, vậy mà bây giờ nó lại đang nằm trong bệnh viện với cái chân bị đau như thế này, hu hu hu, nó than trời, sao ông trời ác với nó thế nhỉ.
Nó cố gượng dậy, mắt nó nhòe lệ vì tủi thân, nó ốm đau thế này mà chỉ có một mình, nó mong có bố mẹ nó và ông của nó ở đây quá, họ sẽ ôm nó vào lòng mà an ủi nó, nhưng nó và họ đã cách xa nhau quá, giá mà nó có thể gọi điện về nhà và thông báo cho họ biết nó đang ở đâu, và đang nằm viện, nhưng nó sợ họ sẽ lo cho nó, có khi mẹ nó vì nó mà bị ngất cũng nên.
Bụng của nó đói quá, chiều hôm qua khi nó đang lang thang nó đã đói muốn xỉu rồi, cứ nhìn trời kiểu này thì hình như đã qua một đêm, nó lại đang bị thương thế này, nó sẽ nhờ ai đi mua gì cho nó ăn và nó có thể nhờ ai chăm sóc cho nó khi nó nằm viện đây.
Nó sợ quá, ngay cả đi vệ sinh, ai sẽ giúp nó với chân bị bó bột này, hu hu hu, càng nghĩ nó càng sợ, nó nắm chặt lấy tấm vải được trải làm nệm, hai tay của nó bóp mạnh xuống, nó bây giờ mới hiểu cảm giác bị bỏ rơi và sống một mình khi bị ốm đau là như thế nào.
Nó cứ tưởng được sống một mình là hạnh phúc và vui sướng lắm, nhưng nay nó bắt đầu sợ rồi, nó chỉ cầu mong có ai bước vào phòng nó và hỏi nó có bị làm sao không, và mua cái gì đó cho nó ăn, nhưng nó biết sẽ chẳng có ai làm thế vì nó cả, vì nó là một con bé lạ hoắc ở đây, và nó sợ ai sẽ trả tiền viện phí cho nó, nó nằm suống, hai tay để trên trán, nước mắt nó chảy ra, nó đang nghĩ đến những ngày đen tối của cuộc đời nó khi nó phải nằm trong cái bệnh viện này.
Nó không hay có ai đang mở cửa, và đang đi vào phòng bệnh của nó.
………………….
Hoàng để giỏ trái cây ở cái bàn gần cửa sổ, và mấy bịch sữa mà anh đã nhờ anh chàng tài xế – Lê mua cho.
Anh nhìn Vân, anh thấy nó đã tỉnh, tay vắt trên trán, mắt nhìn lên trần nhà, anh kéo cái ghế, anh ngồi xuống, anh ngắm nạn nhân của mình.
Nó đang mải suy nghĩ về cuộc đời nó, nên nó không hay có người vào phòng và đang nhìn nó.
Hoàng thấy mắt của Vân ướt, và nó đang khóc, anh ngạc nhiên hỏi:
– Cô không sao chứ…???
Vân giật mình nhìn sang, nó thấy có một chàng trai lạ đang ở trong phòng của nó, và anh ta đang ngồi gần nó, nó đưa đôi mắt nhòe lệ lên, nó nhìn anh, nó hỏi:
– Anh là ai, và tại sao anh lại ở trong phòng bệnh của tôi…??
Hoàng hối lỗi bảo:
– Tôi là người đã va xe vào cô, nên cô mới bị ra nông nỗi này…!!!
Vân vừa nghe anh ta nói xong, nó tức giận, nó hỏi:
– Sao anh lại đâm xe vào tôi, anh đi mà không có mắt hả…??
Hoàng cũng tức giận không kém, anh nói:
– Cô bảo ai là không có mắt hả, tại cô ngu chứ, ai bảo cô đèn giao thông vẫn còn xanh mà cô đi qua đường là thế nào, tôi nói thật lúc ấy mà tôi không phanh kịp thì cô đã chết rồi, lẽ ra cô nên tạ ơn trời đất là mình chị bị gãy chân thôi, cô còn lắm mồm và cãi lên như thế là sao, cô không thấy là mình đã sai à…??
Vân nhìn kẻ gây ra tai nạn cho mình, nó bị xốc, đây là cách hắn tạ lỗi với nạn nhân của hắn à, hắn dám chửu mình, và nguyền rủa cho mình chết nữa chứ, đúng là một kẻ không biết điều, tên kia, hôm nay tôi sẽ làm cho anh điêu đứng lên thì thôi.
Vân khóc nấc lên, nó bảo:
– Tôi không cần biết, anh phải đền cho tôi, cái chân này của tôi mà bị làm sao, tôi sẽ không tha và bỏ qua cho anh dễ dàn g đâu…!!
Hoàng khinh khỉnh hỏi:
– Cô muốn bao nhiêu…??
Vân không hiểu nên hỏi lại:
– Anh hỏi tôi bao nhiêu là sao…??
———————————
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.Doisuytinh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.Doisuytinh – Thế giới đích thực trên di động.
———————————
Hoàng trả lời với vẻ chán nản:
– Tôi hỏi là tôi gây ra tai nạn cho cô, cô muốn tôi trả cho cô bao nhiêu…??
Nghe cái giọng khinh khỉnh của Hoàng, Vân bực cả mình, chân của nó lại đau nhói lên, nó nghĩ mình mà lấy tiền của cái thằng cha này thì dễ dàng cho hắn quá, mình phải làm cách nào cho hắn ngày nào cũng phải gặp mặt mình và mình hành hắn cho bõ ghé, a ha, có cách rồi.
Nó đưa đôi mắt và khuôn mặt buồn rầu lên, nó bảo:
– Anh có biết là, vì anh mà tôi bây giờ phải ra đường sống không hả, tôi đã không có nhà cửa, tôi phải dựa vào sức mình mà sống, nay anh lại đâm xe vào tôi thế này, tôi sẽ sống ở đâu, và ai sẽ chăm sóc cho tôi, sao anh lại độc ác thế, anh tưởng chỉ có vài đồng tiền bồi thường của anh là tôi sẽ để cho anh yên hả, cái tôi cần bây giờ không phải là tiền của anh, mà là đôi chân của tôi, nếu nó mà bị làm sao, tôi sẽ làm nghề gì để sống, và ai sẽ thuê tôi, anh đã thấy mình quá tàn nhẫn chưa, anh đi bắt nạn một con bé thân cô thế cô như tôi, hu hu hu, cũng phải vì nhà anh giàu có, anh đi đâu cũng có người đưa người rước, còn tôi, tôi không có ai cả, nên anh đâu có hiểu được hoàn cảnh của tôi, và tôi cũng nói cho anh biết, đừng có nói cái giọng khinh đời của anh với người khác, tôi mong có ngày anh sẽ bị quả báo vì điều đó…!!!
Sau khi sạc cho tên kia một hồi, nó khóc nấc lên, hu hu hu, bây giờ cảm giác trong nó hỗn độn, nó vừa tủi thân vì bị bệnh không có ai chăm sóc và hỏi thăm, nó vừa giận bầm gan cái tên kia, đã đâm xe vào nó không nói vài câu dễ nghe thì thôi, hắn còn dám dùng tiền để mua đôi chân của nó nữa chứ.
Nó ghét bọn công tử nhà giàu, hứ,
cái bọn khinh người, sao họ không hiểu, họ giàu đâu phải là tiền của họ đâu, mà là tiền của bố mẹ của họ chứ, thế mà dám vênh lên với nó là sao.
Nó ngán ngẩm quá rồi, nó nghĩ thà là nó bị què, hay nằm bệnh viện một mình còn hơn bắt cái tên kia chăm sóc cho nó, vì có lẽ nó sẽ chết vì tức giận khi nhìn thấy cái mặt của tên kia hơn là tên kia vì nó mà chết.
Nó không thèm bảo như thế nào nữa, nó quay mặt vào trong, nó nhắm mắt lại, nó muốn ngủ để quên đói và quên đau.
Nhưng Hoàng đâu có để cho nó yên, dám mắng anh và nguyền rủa anh, anh làm sao mà chịu nổi, anh quát:
– Con bé kia…!! Đã bị đau rồi, sao không nằm im và cái miệng cũng im luôn đi, sao lại nói ra những lời lăng nhục người khác thế hả, cô có biết là mình là người sai luật chứ không phải là tôi không hả, cô đi qua đường khi đèn giao thông vẫn còn xanh, tôi gây tai nạn cho cô đâu phải là do tôi cố tình, tôi thấy cô bị vậy, tôi có lòng tốt đưa cô vào đây, và tôi còn lịch sự bồi thường tiền cho cô, cô còn muốn gì nữa, hứ, đồ kiêu ngạo, biết thế tôi để cho cô chết luôn…!!! ...