watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 16:21,Ngày 19/05/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 253

Căn nhà của vị quản gia


» Đăng lúc: 12/03/15 17:36:58
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Người ta đồn đãi rằng căn nhà của vị quản gia đó có rất nhiều hồn ma, mọi người vẫn thường nghe những âm thanh ghê sợ khi đêm về


Ông Phát Sanh gọi người quản gia tới hỏi lại lần nữa:
– Mọi việc chuẩn bị đã xong hết chưa?
Quản gia Bảy Thành tự tin đáp:
– Dạ bẩm ông, xong cả rồi.
– Vụ rước ban nhạc xong chưa?
– Dạ, chuyện rước dàn nhạc và các cô vũ nữ do cậu Hai lo, nhưng con biết chắc là đã xong hết rồi. Bởi lúc sáng cậu Hai gọi điện về nhờ con đưa xe lên đón mấy người đó. Con đã cho thằng Chín Sự đem xe đi, chắc chút nữa là về tới.
Ông Phát Sanh là người làm việc gì cũng cẩn thận, ông dặn lại:
– Tuy mọi việc đã coi như xong, nhưng để chắc ăn, mày coi lại lần nữa rồi có gì báo cho tao liền. Tao không muốn có một sơ suất nhỏ, bởi tối nay có tới gần chục người khách quan trọng, để họ phiền lòng là chẳng những tao mất mặt, mà cả công việc làm ăn của tao cũng tiêu đời luôn!
Chín Sự biết trong số khách mới có ông tỉnh trưởng, phó tỉnh trưởng, biện lý, ông cảnh sát trưởng, người hét ra lửa ở xứ này và nhiều quan chức khác. Ông Phát Sanh làm bữa tiệc mừng thọ cho mình lớn như thế này là có ý đồ, bởi nếu được sự hậu thuẫn của số quan chức kia, thì việc làm ăn của ông sẽ thuận buồm xuôi gió và lợi nhuận không biết cơ man nào mà kể cho hết!
– Thưa ông chủ, có khách muốn gặp ông.
Ông Phát Sanh cau mày:
– Khách nào vậy?
Người làm đáp:
– Dạ, một phụ nữ ăn mặc sang trọng, đi chiếc xe hơi đen đậu ngoài cổng.
Đúng ra ông không tiếp khách vào giờ này, nhưng nghe khách là nữ sang trọng, lại đi xe hơi, nên ông Phát Sanh bảo:
– Mời người ta vào phòng khách.
– Dạ, bà ấy đã đợi sẵn ở phòng khách rồi.
Ông Phát Sanh vừa bước ra phòng khách đã thấy một phụ nữ lạ, phục sức sang trọng, tỏ ra là một quý bà, đang ngồi nhìn ngắm khắp gian phòng.
– Xin lỗi, bà là…
Người phụ nữ vội đứng lên và rất lịch sự cúi chào:
– Kính chào ông chủ Phát Sanh. Xin tự giới thiệu, tôi là Anna Kiều, được ngài chánh án Robert Trần giới thiệu đến. Đại diện cho ông ấy để dự buổi tiệc hôm nay.
– Rất vinh dự cho chúng tôi, vậy xin mời bà ở đây chơi, bởi buổi tiệc đến bảy giờ tối nay mới bắt đầu. Hay là mời bà lên phòng trên lầu nghỉ, nhà cớ sẵn phòng cho khách.
Người phụ nữ rất tự nhiên:
– Thưa ông chủ Phát Sanh, tôi còn một số công việc phải làm, nên có lẽ tối nay đúng giờ tôi sẽ trở lại. Tuy nhiên, sở dĩ tôi ghé sớm là có một chút việc. Đúng hơn là có một món quà đặc biệt mà ngài chánh án gửi riêng cho ông, dặn phải đích thân tôi giao cho ông. Mong ông nhận cho!
Bà ta nói xong quay đằng sau phất tay ra dấu, người tài xế cùng một người nữa hình như đã đợi sẵn, nên vội khiêng một cái thùng giấy lớn vào.
Ngoài thùng có bao giấy và gắn ru-băng rất đẹp, đúng điệu là một gói quà, chỉ có điều là nó quá to, chẳng khác nào cái tủ lạnh.
Ông Phát Sanh hơi ngạc nhiên, nhưng không tiện hỏi, liền ra lệnh cho gia nhân:
– Bay đâu, nhận quà của bà đây, đem vào trong đợi một lát sẽ khui ra!
Bà ta đưa tay ngăn lại:
– Đây là quà đặc biệt dành riêng cho ông chủ, vậy phải để lúc ông vào phòng riêng và tự tay ông khui ra!
Ông Phát Sanh cười lớn:
– Chà, quà của quan chánh án có khác, nó đầy bí mật!
Bà Anna cười tươi:
– Như vậy mới gọi là quà quý hiếm chứ.
Nói xong, bà ta đứng lên ngay:
– Bây giờ xin kiếu ông chủ, đúng bảy giờ tôi sẽ trở lại.
Bà ta đưa tay ra bắt với vẻ sành điệu khiến ông Phát Sanh cũng phải nể nang. Khi bà ta đi rồi, ông buột miệng:
– Đúng là mẫu phụ nữ có tài giao tế!
– Phải chi ba có được bà đầm như bà này, giao cho bà ấy đi ngoại giao thì nhất trần đời!
Quay lại thấy thằng con cả nhà mình, ông Phát Sanh, điểm mặt anh ta:
– Cái miệng oang oang của mày mà lọt tới tai “bà chằn” má mày thì có mà cháy nhà!
Hai Sung cười tít mắt:
– Con chỉ nói đúng tim đen ba thôi mà! Vả lại, má con chỉ ru rú trong nhà, ba cũng phải kiếm một bà để thay mặt đi ngoại giao chứ!
Ông Phát Sanh nạt anh ta:
– Nín đi mày, thằng khỉ! Phải rồi, nếu gặp mày thì chắc mày quơ hết chứ chẳng chừa!
Hai Sung lại cười hô hố:
– Phải chi bà ta còn trẻ thì con xin ba nhường cho!
Anh ta nói xong thì định biến ra ngoài, ông Phát Sanh phải gọi giật lại:
– Vụ dàn nhạc và đám vũ nữ xong chưa?
– Thằng tài xế đang chở về. Có mấy con nhỏ ác chiến luôn, bảo đảm mấy cha quan chức sẽ híp con mắt, nhểu nước miếng ừng ực cho coi!
– Chừng nào đưa tụi nó về thì bảo tụi nó đưa vào nhà bên kia cho ở tạm, dọn cơm nước cho tụi nó ăn trước, nhớ đừng để cho má mày thấy và biết.
Hai Sung lắc đầu:
– Tiếp khách theo kiểu ba thì làm sao rước được đám này! Trên đường về con đã chiêu đãi cho cả bọn một bữa cơm trưa, hai cữ cà phê thuốc lá, và còn đưa trước cho mỗi đứa một ít để dằn túi nữa! Nếu không tụi nó đâu có chịu, bởi bỏ một đêm ở vũ trường tụi nó mất “sở hụi” biết bao nhiêu.
– Cậu Hai chịu chơi thì ráng móc tiền túi ra mà chi!
Hai Sung nheo mắt cười:
– Sao lại là tiền của con? Việc của ba thì ba phải chịu chứ! Con lấy tạm tiền thu nợ lúa được kha khá, nên con chi cũng bạo tay…
Ông Phát Sanh kêu lên:
– Trời ơi, mày xài hết tiền của tao rồi! Tiền đó…
Hai Sung thản nhiên:
– Thì trước sau gì cũng chi. Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn mà!
Nói xong anh ta biến rất nhanh, để lại nỗi ấm ức của ông bố! Thằng con trời đánh này thật ra phá của ông gấp trăm lần hơn số đó, mà từ lâu nay ông nào có nói được.
Nói ra thì chính bà vợ ông cũng bảo:
– Thì cha nào con nấy mà.
7 giờ tối…
Các quan khách tới rất đúng giờ. Tiệc được bày ở sân vườn rộng trên nữa mẫu tây của ngôi nhà, đèn đuốc sáng choang, chẳng khác một ngày hội lớn!
Đón xong các quan khách chủ chốt, đáng lý ông Phát Sanh đã yên lòng, nhưng chẳng hiểu sao ông lại bồn chồn, như còn chờ đợi mong ngóng một ai đó… Cuối cùng ông cũng phải buột miệng:
– Sao bà ta chưa tới?
Thì ra ông đang ngóng đợi Anna Kiều!
Chợt quản gia Chín Sự hấp tấp chạy vào đưa ông một tấm danh thiếp:
– Thưa ông, có người gửi ông cái này.
Tấm danh thiếp ở mặt trước có dòng chữ: Anna Kiều – nguyên hoa hậu Sài thành. Còn mặt sau thì đầy chữ:
“Thành thật cáo lỗi cùng ông chủ,
“Do có việc đột ngột phải quay về Sài Gòn ngay, nên không dự buổi tiệc của ông được. Xin chúc ông sống thọ trăm tuổi, sức khỏe dồi dào! Cũng xin nhắc ông, nên mở món quà ra ngay thời khắc khai mạc buổi tiệc. Chúc ông hài lòng! Anna Kiều.”
Bị hụt hẫng, ông Phát Sanh vụt đứng dậy, bỏ bàn tiệc đang có các yếu nhân và đi thẳng vào nhà, tự mở cửa phòng riêng và không nhờ một ai vào phụ.
Ông cắt dây buộc bên ngoài cái thùng giấy. Lòng tự dưng hồi hộp…
Cái thùng giấy được mở bung ra. Có tất cả hai lớp thùng, nên ông ta phải cắt hai lần dây thì mới tới lớp trong cùng. Và…
– Trời ơi!
Lão ta bật ngửa ra sau, mồm há hốc và suýt đứng tim! Trước mặt ông ta, nằm gọn trong thùng là… xác chết của một cô gái!
Trong phòng không có ai, nên việc xảy ra chỉ một mình ông ta biết. Mà sự biết lúc ấy cũng chẳng có nghĩa gì, khi chỉ sau tiếng kêu không thành tiếng thì ông chủ Phát Sanh đã không còn biết gì nữa…
° ° °
Người đầu tiên phát hiện ra sự thể là quản gia Chín Sự. Số là do ông Phát Sanh vắng mặt khá lâu ở bàn tiệc, nên ngài tỉnh trưởng đã thắc mắc. Ông ta gọi quản gia lại và hỏi, Chín Sự lúng túng, nhưng nhờ kinh nghiệm nhiều năm phục vụ chủ mình, nên anh ta đã nói khéo rằng ông chủ bị đau bụng bất ngờ nên phải đi giải quyết…
Nói xong, Chín Sự vội đi tìm chủ và khi anh ta mở cửa phòng riêng thì gặp ông Phát Sanh nằm ngất trong đó! Anh ta vội đỡ chủ dậy mà chưa kịp nhìn vật trong cái thùng. Ông Phát Sanh nhờ vậy đã tỉnh lại. Ông ta bật dậy và hỏi ngay:
– Nó đâu rồi?
Chín Sợ ngạc nhiên:
– Thưa ông, ông hỏi ai ạ?
Nhìn thấy cái thùng còn đó, ông ta chồm lên và một lần nữa sửng sốt!
Nhưng lần này ông ta không ngất xỉu, mà trái lại đã kịp nhìn rõ mặt xác chết.
Một tiếng kêu thảng thốt:
– Kiều Mi!
Thì ra đó là một người quen của ông ta! Đúng hơn đó là một trong những người mà ông Phát Sanh đã quen biết… đã từng có quan hệ tình cảm!
Chín Sự lúc này mới chú ý tới thùng giấy, và anh điếng hồn khi nhận ra xác chết!
– Ai… ai vậy ông chủ?
Lần đầu tiên ông Phát Sanh hạ thấp giọng trước thuộc hạ của mình:
– Mày… mày đừng la lớn. Mày coi có cách nào…
Ông ta cố trấn tĩnh:
– Mày coi lại coi, có phải cô ta… chết thật rồi không?
Chín Sự hơi run, nhưng cũng không dám cãi, vội đưa tay lên mũi xác chết rồi hốt hoảng:
– Chết rồi!
– Mày… mày đừng nói cho ai biết! Mày ra ngoài và đóng chặt cửa lại…
Ông ta cùng ra với Sự và cửa phòng được khóa chặt lại, nhốt trong đó một bí mật mà chính ông Phát Sanh cũng không hiểu…
Buổi tiệc bên ngoài vẫn tiếp diễn…
Chỉ có điều là suốt trong buổi tiệc đó, chủ nhân như kẻ mất hồn. Ông ta tiếp khách mà đầu óc cứ để đâu đâu, thậm chí còn ăn nói không đầu không đuôi, cứ quên trước, quên sau… Đến đỗi mấy khách lớn phải nói riêng với nhau:
– Lão này chắc bị lẫn rồi, đâu còn minh mẫn như trước đây nữa!
Họ bàn với nhau một lúc, rồi cùng nháy mắt ra hiệu và rút hết trong lúc chưa đến hồi kết thúc. Cái màn hấp dẫn nhất là khiêu vũ với mấy chục vũ nữ xinh đẹp rước từ Sài Gòn về vẫn chưa bắt đầu…
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra…
Ngay trong đêm đó, khi bữa tiệc vừa tan thì quản gia Chín Sự đã phải làm một việc mà bản thân anh ta không hề muốn: chôn cái xác ngay trong vườn nhà!
Do bị ông chủ nghiêm cấm không cho bất cứ ai ngoài anh ta biết chuyện, nên suốt hơn một giờ đồng hồ, chỉ bằng cây cuốc chim mà Chín Sự đã vừa đào huyệt vừa kéo cái xác ra, chôn luôn cả xác và cái thùng giấy lớn.
Vừa làm xong, do quá mệt, anh ta ngả lưng đại bên nấm mồ vừa chôn.
Nhưng chưa kịp thở lấy hơi thì Chín Sự đã suýt kêu lên, bởi có một người xuất hiện lù lù trước mặt anh ta, chẳng khác một hồn ma! Người ấy cất tiếng thanh trong nhưng có phần đanh đá:
– Chuyện ai làm nấy lo, sao anh lại cáng đáng việc này?
Đến lúc này Sự mới nhận ra người đứng sát bên mình là một phụ nữ ăn mặc sang trọng, mà dù trong ánh sáng lờ mờ, Sự vẫn nhận ra đó chính là bà khách ban chiều!
– Bà… bà…
Lời anh ta chưa trọn câu thì giọng nói sắc lạnh lại vang lên:
– Gọi chủ anh ra đây!
Giờ này mà gọi ông chủ ra quả là việc khó. Bởi sau tiệc thì lão Phát Sanh đã rút vào trong phòng riêng với bà vợ già và đố ai dám gọi. Anh ta lưỡng lự thì người kia quát:
– Mày có muốn tao la ầm lên để mọi người cùng biết là mày đang giết người rồi chôn xác phi tang không?
Chín Sự đành phải vừa bước lùi vừa lắp bắp nói:
– Để… để tôi kêu!
– Mày mà trốn luôn thì sẽ như cái xác này, nghe chưa!
Sự riu ríu chạy đi và làm đúng như lời. Anh ta phải gõ cửa nhè nhẹ mấy lượt thì bên trong mới có tiếng càu nhàu của bà chủ:
– Chuyện gì mà làm phiền vậy?
Chín Sự phải dùng cách hù dọa:
– Có trộm leo tường phía sau, chúng nó đông lắm, ông dậy lấy súng săn ra đối phó ngay đi ông!
Bà chủ cùng chạy ra với ông, nhưng Sự nhanh trí nói:
– Cướp có vũ khí, bà đừng ra mà nên ở trong phòng



khóa cửa lại, để con với ông đi thôi!
Ông Phát Sanh tưởng cướp thật nên run rẩy:...

Tags: can nha cua vi quan giacan nha cua vi quan gia
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Những búp bê bị ma ám nổi tiếng nhất
» Chuyện “ma cà rồng” ở vùng sơn cước
» Hoảng hồn
» Chuyện kỳ lạ về chiếc gương “ma ám”
» 5 đồ vật bị ám nổi tiếng mọi thời đại
» Đám ma thành đám cưới
12345»
Bài viết ngẫu nhiên
» Trả thù “Gấu” khi chia tay
» Những búp bê bị ma ám nổi tiếng nhất
» Lợn có bàn tay giống người và câu chuyện lợn chuyển sinh thành người
» Lời Đồn Ngôi Tháp Hỏa Thiêu Của Người Khơmer
» Đám ma thành đám cưới
» Con ma ám ảnh tôi cả ngày
12»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON