watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 16:07,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 8704

A Love Story Of Teen (Đã Full)


» Đăng lúc: 09/03/15 08:21:57
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Thấy anh nó đi ra, ông vội bước vào căn phòng bên cạnh. Đợi anh nó đi khuất, ba nó bước
vào phòng nó, khẽ vén mấy sợi tóc bay bay trước mặt con gái, ông cất tiếng nho nhỏ:


_Thùy Anh…Ba xin lỗi…Ba không thể nào để con và con trai ông Duy là một đôi
được….Không thể được…..


_Tại sao zậy ba?- Nó mở bừng mắt


_Con chưa ngủ ak?- Ba nó giật mình


_Ban nãy thì có nhưng lúc ba vào phòng con thì con chợt tỉnh zậy…- Nó gãi đầu- Mà sao
ba hok cho con ….với Thường Khánh?


_À thì ba…….


Đại học Kinh tế. 30 năm trước


_Hoàng Linh! Chờ anh với!- Ba nó- ông Nghĩa lúc ấy chỉ là một anh chàng thanh niên 20
tuổi.


Cô gái tên Hòang Linh way lại.


_Hòang Linh! Em rảnh không! Lát tan học chờ anh nhé, chúng ta đi xem phim- Nghĩa gập
người thở dốc nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời.


_Uhm……Em có hẹn với anh Duy rồi…..Xin lỗi anh nha! Em đi trước.


Nói rồi Hoàng Linh way đi….Vừa lúc Duy từ cầu thang đi xuống.


_Hòang Linh! Em chưa lên ak? Lớp bắt đầu học rồi mà!-Duy vòng tay wa vai Hòang Linh
trước mặt Nghĩa, Nghĩa biết Duy không thật lòng yêu Hòang Linh…chỉ là Duy muốn wa mặt
Nghĩa, muốn thắng Ngiã….tất cả chỉ vì lòng đố kỵ, ghen ghét, Duy không muốn thua Nghĩa
lần Thứ 2


……………………..


Tại một trường THCS, cách đây 35 năm. Một phòng học đang trong giờ thi Học sinh giỏi
Tóan


_Duy!- Nghĩa gọi khẽ từ cái bàn phía sau.


Duy way xuống:


_Gì hả Nghĩa? – Lúc ấy hai người còn là bạn thân, đi đâu cũng có nhau, người này gặp khó
khăn thì người kia sẽ giúp đỡ và hôm này cũng thế.


_Câu 3 làm sao, chỉ tớ với!- Nghĩa nhìn Duy = ánh mắt nài nỉ


Không chút chần chừ, Duy viết cách giải bài 3 ra giấy nháp rồi nhân lúc giám thị không để
ý, Duy chuyền xuống cho Nghĩa….Nhờ Duy, Nghĩa mới hok rớt, vậy mà cuối cùng người
đoạt giải nhất cuộc thi HSG Tóan năm đó lại là Nghĩa chứ hok phải Duy….


Lòng đố kỵ nổi dậy, từ đó, Duy và Nghĩa hok còn là bạn thân nữa. Suốt những năm cấp 3,
Duy không bao giờ để thua Nghĩa, Duy luôn cố gắng tước đoạt những gì Nghĩa có….trong
chuyện tình cảm cũng zậy….Và cho tới hôm nay, mỗi khi gặp nhau trong các buổi họp, các
buổi đại hội, hai người vẫn hok hề tỏ ra đã từng một thời khắng khít với nhau…Ánh mắt họ
nhìn nhau hok còn ấm áp như những năm cấp 2 mà thay vào đó là sự ghen ghét, đố kỵ,
căm hờn,….


…………………


_Do đó ba hok thể nào để con và con ông Duy thành một đôi! Mà nếu ba có cho phép đi
chăng nữa thì ông Duy cũng sẽ ngăn cấm tới cùng, con nên từ bỏ ý định đó đi thì hơn!


Nói rồi ba nó đi ra khỏi phòng….Đúng là số phận thích trêu đùa với người ta thật!



Nó và Mạnh Khoa bước chầm chậm quanh khuôn viên trường, kiểu nỳ nhìn vào chắc cũng ít nhiều gây hiểu lầm! Nó chẳng để ý tời điều đó, bởi vì tâm trạng nó đang rối bời…Nhìn bề ngoài nó có vẻ mạnh mẽ và ngang bướng, nhưng quen nó, mới biết rằng không phải lúc nào nó cũng có thể tỏ ra mạnh mẽ, vì sâu thẳm trong tâm hồn, nó vẫn chỉ là một cô bé con yếu đuối cần được chở che…….


_Này! Tôi hok biết cô đang giấu giếm Thường Khánh điều gì nhưng tại sao cô lại phải giấu?- Mạnh Khoa lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh mịch chỉ có tiếng lá xào xạc nhảy múa trong làn gió.


_Tui…- Nó chẳng biết bắt đầu từ đâu để nói cho Mạnh Khoa hiểu.


Mà lạ một điều, nó có cảm giác Mạnh Khoa là một người rất đỗi thân thiết, đến nỗi nó có thể tâm sự tất cả những khúc mắc trong lòng mình với anh chàng. Cũng đúng thôi, Mạnh Khoa là một người có "quyền năng" làm cho người bên cạnh cảm thấy an tâm mà.


_Chuyện khó nói hả?- Mạnh Khoa tiếp tục lên tiếng


_Ba tui…không chấp nhận Thường Khánh…..


Mạnh Khoa đứng sựng lại.


_Tại sao?


_Chuyện dài lắm, nói chung là ba tui và ba Thường Khánh có mâu thuẫn với nhau từ ngày xưa….


_Ra vậy. Thế cô định tính sao?


_Tui hok biết nữa…..


Nó xem Mạnh Khoa như một người pạn thân, như con Lam ý, mà là bạn thân cần nhất là
để chia sẻ lúc vui hay buồn mà. Im lặng một hồi, Mạnh Khoa sực nhớ, lên tiếng như chọc
nó:


_Sao cô hok khóc? Cô hay khóc vì những chuyện thế này lắm mà?


_Anh định giết tui ak? Anh chưa biết mỗi lần khóc xong là tui lăn ra ngủ à….


_Hỏi thế thôi, cô mà lăn ra ngủ bây giờ thì tôi phải cõng cô về lớp đấy, có mà gãy xương
mất!


_Anh nói gì?- Nó quát lên.


Rồi tiếp theo là cuộc rượt đuổi giống y phim hành động của nó và anh chàng. Mạnh Khoa biết nó là người khá vô tư nên pha trò ngay lúc này có lẽ sẽ giúp nó tạm quên đi chuyện nhức đầu đó, có ai muốn thấy người mình iu buồn chứ (và nhất là đối với một người có nụ cười rực rỡ như nó, thì càng không ai muốn thấy nó pùn)


——————————————————


Nó ngồi xuống, nhập hội bọn con Lam, con Dung. Nhỏ Lam đè nó ra, hỏi:


_Xuống dưới có chuyện gì vui hok? Kể tao nghe coi!


Nó đẩy con bạn sang một bên, phẩy tay:


_Mày đứng nhắc nữa…


Nhỏ Lam định hỏi tiếp nhưng thấy nó đang vui, giờ nhắc lại chắc sẽ phải thấy nó buồn như
ban sáng, nên thôi. Vả lại trước sau gì nó cũng nói cho nhỏ Lam biết, bạn thân mà…


Thường Khánh đang đứng nói chuyện với đám con trai, Mạnh Khoa đi ngang qua, nói thầm:


_Tan học gặp tôi ở cổng sau!


* * *


Tan học…………..


Mạnh Khoa và Thường Khánh chia hai đuờng đi khác nhau nhưng đểm đến đều là cổng
sau, sở dĩ phải chia ra là vì nếu đi chung thì hai người sẽ bị nó và cái đám nhìu chjện 11T4
dòm ngó. An tòan vẫn hơn mừ!


Mạnh Khoa đứng dựa vào cái cột to đùng, Thường Khánh đứng kế cái cột đối diện. Mạnh
Khoa luôn là người bắt chjện đầu tiên:


_Tôi nghĩ có chuyện này u nên biết….


_Có chuyện gì thì nói ra luôn đi, đừng vòng vo nữa, tôi không muốn tốn thời gian cho anh
đâu!- Thường Khánh nhà ta vẫn "để bụng" chjện ban nãy khi ra chơi.


Mạnh Khoa bật cười, đúng là cái thói kiêu của mấy thiếu gia nhà giàu.


_Được thôi! Chắc u chưa biết chuyện ba Thùy Anh cấm u wa lại với cô ấy đâu nhỉ….


_Gì?- Bắt đầu wan tâm.


_Đấy! Tôi nói cho u biết rồi đấy, cái chuyện mà u chất vấn Thùy Anh sáng nay, bi h thì làm
gì đó để níu giữ tình củm đi nhé, tôi hết nhiệm vụ rùi, về đây.
Sau một hồi nghe như "sét đánh ngang tai", thấy Mạnh Khoa way đi, Thường Khánh vội vịn
lại:


_Tại sao anh lại nói cho tôi biết chuyện này? Chẳng phải anh cũng thick Thùy Anh sao, đây
là cơ hội lớn để cô ấy thuộc về anh mà!


Mạnh Khoa cười, nói:


_U nghĩ tôi là loại người gì? Tôi không thick mấy trò lợi dụng thế đâu, u yên tâm…Còn vì
sao tôi nói cho u biết



ak? Bởi vì……..Thùy Anh là người tôi iu, nó không có nghĩa là tôi phải
có được cô ấy, chỉ cần cô ấy được hạnh phúc. Và tôi biết rằng, người có thể khiến cô ấy
hạnh phúc, chỉ mỗi anh mà thôi…..Vì vậy, hãy cố lên, hãy làm người con gái anh iu hạnh
phúc, hy vọng tôi hok nhìn lầm người, giao tất cả cho anh đấy!


Manh Khoa bước đi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh chàng ngoảnh mặt lại:


_À mà này, Thùy Anh và tình cảm của cô ấy không phải là một thứ đồ vật vô tri vô giác,
thế nên u hãy bỏ cái từ "thuộc về" đi nhá!


Nói rồi, Mạnh Khoa way đi, sải từng bước dài mà trong lòng vui buồn lẫn lộn. Người ta thường nói, con trai khi khóc, nước mắt sẽ chảy ngược vào trong lòng, và đúng thế thật, mỗi khi nhìn nó buồn, thấy nó khóc, Mạnh Khoa như rất muốn ôm lấy nó, khóc cùng nó, nhưng không thể, có lẽ….nước mắt của anh chàng bấy lâu nay đã thấm dần vào trong tim hết rồi…….


—————————————————


Về đến nhà, tắm rửa xong, nó liền lăn ình ra nệm. Nó rất ghét những lúc như thế này, bởi vì khi không có chuyện gì làm, người ta sẽ nghĩ đến nhiều chuyện khác, mà có lẽ trong trường hợp đó, nó sẽ nghĩ đến chuyện….nó và Thường Khánh bị ba nó cấm……


Nó lục tung tiềm thức, xem có chuyện gì chờ mình làm không…Phải rồi, đi tưới cây. Nó bật
lên, vừa lúc định chạy xuống dưới nhà thì chuông DĐ vang lên pản OST wen thuộc của
Romeo-Juliet.


_Alo^?- Nó wên nhìn xem ai gọi


_Lát nữa ra gặp tôi ở Miu CF nha, tôi có chuyện muốn nói…- Cái giọng hống hách thường
ngày bay đâu mất tiêu rùi, thay vào đó là cái giọng ấm áp. Nhưng giọng nào đi nữa thì đó
cũng chính là Thường Khánh.


_Mới đi luyện giọng ak? Nó chọc


_Nói chuyện với cô một chút là tôi lại bốc hỏa, lát nhớ ra đấy!- Trở về cái giọng kiêu ewn
thuộc rùi.


_Uh uh…- Nó cười giảng hòa.


( kênh truyện chấm prồ)
10' sau, Thường Khánh đến nhà nó, thấy nói chuyện trong phòng nó không tịên, anh chàng bèn đưa ra ý kiến :đến nhà hàng. Vì hai đứa đều chưa ăn cơm.


Ba nó không có ở nhà, chỉ có mỗi anh nó thôi. Đi ngang qua lão Quân, Thường Khánh cúi đầu lễ phép. Còn nó thì la lên:


_Khỏi nấu cơm cho em nhá!


_Về sớm đó! -Anh hai nó chỉ bảo thế nhưng tinh ý một chút thì ai mà chả biết lão đang
nhìn nó với ánh mắt "Coi chừng ba đó nhóc…"


……….


Nó và Thường Khánh dừng chân (hic, giàu thấy mồ mà đi bộ) tại một nhà hàng nằm khá
gần nhà nó. Nó chưa đên đây lần nào nhưng nghe tụi bạn kháo nhau, chỗ này thức ăn là
khỏi chê…


Chưa kịp gọi món thì Thường Khánh lên tiếng:


_Sao lại giấu tôi?


Nó thừa biết là Thường Khánh đang nói về cái gì nhưng cũng ráng giả nai:


_Giấu cái gì?


_Cô biết quá rồi mà còn giả vờ ak? – Lấy vải thưa mà che mắt thánh hả con


Nó nuốt nước bọt ực ực, hok phải thèm thức ăn đang bay mùi thơm lừng ở bàn bên cạnh,
mà vì chẳng biết nói sao với Thường Khánh, nó đang chẳng biết chui đâu thì anh bồi bàn
bước lại , cúi đầu chào :


_Qúy khách dùng gì ?


_Cho em món này, món này, món này…- Thường Khánh lấy tay chỉ chỉ lên menu, anh
chàng gọi đại để ông bồi đi thôi, chứ chẳng còn tâm trí đâu mà ăn nhiều đến zậy.


Sau khi anh chàng bồi bàn vừa quay đi, Thường Khánh lại tiếp tục tra khảo nó bằng ánh
mắt như muốn "nọi soi" tim gan người ta zậy…


_Nhưng tại sao anh biết chuyện này? Mạnh Khoa nói với anh ak?


Thường Khánh khẽ gật đầu.


Nó way đi hướng khác, rủa thầm trong miệng:


_Nhìu chiện, thế mà cứ tưởng hắn là người tốt cơ đấy, cái đồ 3 bông, đáng ghét!


_Này, chẳng phải chúng ta là một đôi sao, tại sao cô lại giấu tôi?- Tiếng Thường Khánh
như cắt đứt dòng máu nguyền rủa người ta đang sục sôi trong huyết quản của nó.


"Anh wá đáng lắm, vì là một đôi nên tôi mới không muốn anh bị shock"- Nó nghĩ thế nhưng
cứ câm như hến, hok chịu nói ra.


Im lặng, chỉ có 4 con mắt đang nhìn nhau…..


Cuối cùng thì nó cũng nói ra sự thật, vì ai mà đành lòng giấu giếm trước ánh mắt kia cơ
chứ, ánh mắt lạnh bằng ngày xưa đã trở nên ấm áp từ khi nào…vì nó….



_…..Chuyện là thế đó!- Câu nói kết thúc câu chuyện về "ân óan" mấy mươi năm giữa hai doanh nhân tài ba.


Thường Khánh không lộ rõ vẻ kinh ngạc như nó tưởng, chỉ thóang qua thôi, nó quên rằng anh chàng từ nhỏ đã chẳng biết sợ là gì.

...
Tags: a love story of teen da fulla love story of teen da full
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» [18+] Yesterday – Sexmania
» A Love Story Of Teen (Đã Full)
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Anh là xã hội đen thì sao
» Anh Tan Rồi Đó
» Bạn Trai Tôi Là Đại Ca Giang Hồ
1234...161718»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON