“I give it all up, but i’m taking back my love,
I’m taking back my love,
Im taking back my love,
I’ve giving you too much,
But i’m taking back my love,
Im taking back my love, my love,my love,my love,my love”
Xin lỗi, tôi đi nghe máy một lát, Lâm Danh nói- sau khi nhìn xem ai gọi.
Nó cười, xoa xoa bàn tay phải lên cánh tay trái:
_Uh! Nhưng nhanh nhanh nha, đứng đây một mình, cứ rợn rợn sao í!
Lâm Danh phì cười:
_Tuân lệnh!
Biết nó sợ ma nên Lâm Danh không nỡ chạy ra xa để nghe máy mà chỉ đứng khuất sau một gốc cây khá gần để nghe, người gọi là Hy Vân, nên Lâm Danh nói chuyện rất nhỏ, sợ nó nghe được.
_Cô còn dám gọi nữa ak?!? – Tuy rất tức, nhưng Lâm Danh không dám hét lớn, chỉ la nho nhỏ vào điện thoại.
Giọng bình thường, pha chút chọc tức
_Dù gì cũng xong rồi, nên tôi không nói nữa, nhưng cô gái đó là ai,?- Lâm Danh cố nuốt cục lửa zô lòng.
_Còn cô nữa? Chẳng phải đó là sợi dây chuyền cô đeo lúc nói chuyện với tôi trên ban công sao?
Ra là, cái zụ tụi bạn Hy Vân nói khích nó “ Cháy nhà mới lòi mặt chuột….” là để khích nó thôi, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch….
_Chuyện này không có lần sau đâu đấy! Lỡ lúc đó tôi không giải thích được việc đó thì Thùy Anh làm sao đây? Nhục cả đời đấy!- Lâm Danh vẫn vùn vụt lửa tức.
Hy Vân cười giọng khó lường:
_Thôi được rồi, tôi tin cô, tôi đang đi với Thùy Anh, cúp máy đây!- Lâm Danh nói.
Hy Vân dập máy.
Thường Khánh kéo ghế ngồi xuống cái pàn không người gần đó.
Nhỏ Lam cũng chẳng còn tâm trạng để nhảy, con nhỏ tiến lại phía Thường Khánh.
_Sao anh còn ngồi đây?
_Không ngồi đây thì đi đâu? –Hắn hờ hững trả lời.
_Kiếm Thùy Anh! Tuy cậu ấy rất mạnh mẽ và bướng bỉnh, nhưng
đây hok phải chuyện nhỏ đâu!- Con Lam đáp.
_Chẳng phải cô ấy có người an ủi rồi sao? Tôi ra đó để trở thành người thừa ah?- Vẫn lạnh lùng
Nhỏ Lam bắt đầu bốc hỏa:
_Anh…..
Chợt phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng kéo nhỏ Lam xích qua một bên. Là Mạnh Khoa:
_Cô không cần nói nhiều với hắn, Mỹ Dung muốn gặp cô có chuyện đó, để Thường Khánh lại cho tôi….
_Uh… Mà anh phải ép tên điên đó đi kiếm Thùy Anh cho bằng được đấy nhaz! Tui đi đấy!
Nhỏ Lam nói rồi chạy biến ra chỗ con Dung.
Thường Khánh quay sang phía khác, bình thản như hok có Mạnh Khoa ở đây.
_Đi ra ngoài và kiếm cô ấy đi!- Mạnh Khoa nói ngắn gọn.
Lúc này hoàng tử máu lạnh mới nhìn lên.
_Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à?
_You…. ra ngoài và kiếm cô ấy đi!- Mạnh Khoa lập lại.
_Nếu tôi nói không thì sao? Chẳng phải cô ấy đã có người an ủi ngoài đó rồi ak?
Mạnh Khoa mỉm cười:
_You đang ghen phải không?
Thường Khánh quay đi, không nói gì, chắc sợ Mạnh Khoa đọc được chữ “YES” chình ình trong mắt.
_Anh rãnh thì cứ ra đó! Đừng ở đây lảm nhảm nữa! Rác tai lắm!- Hắn đuổi thẳng thừng.
Nhưng tất nhiên Mạnh Khoa đâu phải là người bị kích một cái là rút êm.:
_Người cô ấy cần là U…Tôi ra đó, chẳng có nghĩa lí gì, cô ấy chỉ coi tôi như một người bạn thôi.
_Bạn bè an ủi nhau….- Thường Khánh lại buông cái giọng vô cảm của mình, nhất quyết hok chịu “khuất phục” Mạnh Khoa, nhưng chưa nói hết câu thì Mạnh Khoa cắt ngang:
_Đi Đi! Nếu u hok muốn người khác nhìn u như nhìn một thằng HÈN!
Từ nhỏ tới h, Thường Khánh ghét nhất là bị ai gọi mình bằng từ ‘hèn’,hoặc đại loại như zậy, nhưng lần này, anh chàng cố ghim cơn tức zào người, bởi vì tỏ ra giận dữ, đồng nghĩa với “mình đã thua” , mà chịu thua có nghĩa là tự thừa nhận…”mình đang ghen”
_Tôi không quan tâm! –Thường Khánh đáp.
_Được thôi, khi đã mất cô ấy thì đừng có hối hận đấy! Đi dạo với Lâm Danh, một anh chàng đẹp trai và thick cô ấy chả thua gì u, lại còn là “ân nhân” nữa, có chuyện gì xảy ra thì đừng trách tôi không páo trước.- Mạnh Khoa nói vu vơ.
Thật ra thì ban nãy khi thấy nó bước ra ngoài với Lâm Danh thì hình như….hắn thấy mình…hơi bị ghen rồi, cảm giác rất chi là nóng lòng, chỉ muốn chạy ra kéo nó lại thôi. Hắn bik Lâm Danh là con người khá nguy hiểm, để nó đi với tên ấy thì chả hay tẹo nào….Thường Khánh như đang ngồi trên đống lửa, Mạnh Khoa lại còn tống thêm vài cục than đạt tiêu chuẩn súp-pờ (super) Iso9001 zô cái lò lửa ấy, bảo sao Thường Khánh hok sôi người chớ.
Đúng…Thường Khánh rất sợ mất nó.
_Anh muốn nói gì thì cứ tự nhiên! Tôi không rãnh ở đây để nghe anh nói nhãm đâu!
Nói rồi Thường Khánh đứng phắt dậy, quay lưng đi mất.
Biết Mạnh Khoa đang nhìn mình nên Thường Khánh chả dám đi nhanh, cứ từ từ, ra vẻ bất cần. Nhưng cái điệu bộ ấy làm sao qua mặt được Mạnh Khoa (Lấy vải thưa mà che mắt thánh)….Thường Khánh đang đi kiếm nó….Chắc chắn là như zậy!
————————-
Nó và Lâm Danh vẫn bước bên nhau, ở đây lắp nhìu đèn, nên hok tối thuj như cái đoạn ban nãy
Nó đưa mắt nhìn wanh “Woa…..Khuôn viên biệt thự rộng thật đấy, lại nằm ở vị trí tốt như zậy, chắc tốn cả bộn tiền mới mua được cái mảnh đất nghìn vàng nỳ woa’”- Nó nghĩ thầm….
_À Thùy Anh này…..
Nó chợt giật mình vì tiếng gọi nho nhỏ của Lâm Danh bên cạnh.
_Huh?- Nó đáp
_Thật ra tôi có chuyện muốn nói với bạn….
(Nó nhướn mày thay cho hai chữ “Chuyện gì?”)
_Tôi…-Lâm Danh ngập ngừng- Tôi…biết bạn…chưa bao giờ thích tôi…
Anh chàng nhìn nó, tiếp:
_Nhưng, tệ một điều, tôi rất thích bạn.
Nó ngỡ ngàng vì phút ‘tự sự” này của Lâm Danh, hok bik hắn nói thiệt hay có mưu đồ gì đây, lạ thật, nó vốn cả tin, nhưng với Lâm Danh, không hiểu sao, cả với tin cũng chả nổi…….
Lâm Danh tiếp tục nhẹ nhàng nói:
_Không biết có bao giờ bạn thấy phiền vì sự có mặt của tôi trong cuộc đời bạn chưa….- Nhìn xa xăm, Lâm Danh thoáng cười buồn- Nếu có, thì xin chúc mừng bạn….
Nó lung túng hỏi:
_Anh…Anh nói zậy là sao?
_Tức là tôi sẽ không còn ở bên cạnh để suốt ngày làm phiền bạn nữa…..-Không đợi nó hỏi tiếp, Lâm Danh nói lun- Tôi sẽ đi du học, nửa vòng trái đất, có muốn làm phiền bạn cũng khó….
Anh chàng cúi mặt, để lộ cái sự bùn của mình hòa lẫn vào không khí…..Bỗng nó thấy anh chàng tội tội làm sao í, ai đời, cua nó cả gần năm trời, cho đi bao nhiu công sức và hy vọng, và thứ nhận lại từ nó, chỉ là sự thờ ơ, hờ hững, vô tâm…. Nó ác? Không hẳn là zậy, là bởi vì nó lun có một linh cảm rằng Lâm Danh là con người không an toàn, con người sẽ làm mọi thứ để có được nó…..Nó sợ con người như thế….Nhưng tự dưng, khi Lâm Danh bộc lộ tất cả những điều ban nãy zới nó, mọi cảm giác sợ sệt kia, đều rủ nhau bay đi đâu hết, chỉ để lại sự đồng cảm…trong lòng nó……
_Có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi đi dạo và nói chuyện với bạn…..Về tới TP, tôi sẽ đáp chuyến bay đầu tiên để bay sang Mỹ, mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi tôi thôi-Lâm Danh cố tỏ ra vui vẻ để nó không thấy ngột ngạt- Thôi, chúng ta đừng nói mấy chuyện không vui đó nữa…..Thùy Anh này, bạn thích ăn món gì nhỉ?
Lâm Danh cố tình lái qua chuyện khác, nó hok wan tâm, chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt vui vẻ giả tạo, cố che lấp ánh mắt buồn bã kia, nó chẳng còn tâm trạng để nói về chuyện ăn uống nữa….. ...