người đàn bà quý phái mà nó không biết là ai rồi ngồi xuống gì thì Shin bước zô.
Anh chàng tròn mắt, cuối đầu chào ông Nghĩa, nháy mắt chào lão Quân và cười tươi nhìn nó. Nó và lão hai cũng trong trạng thái giống Shin- mắt chữ A mồm chứ O. Chỉ có ba nó là cười cười đầy ẩn ý. Xong, Shin ngồi xuống ghế. Một đống dấu chấm hỏi quay mòng mòng quanh đầu anh chàng. Shin quay sang hỏi nhỏ mẹ:
_Bác trai là…bạn mẹ sao?
Bà Lee nháy mắt:
_Gọi là sui gia tương lai thì đúng hơn.
Shin đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhưng chưa kịp hỏi thì cánh cửa phòng bật mở, Dì Tư của Shin bước vào. Dì ấy ghé vào tai bà Lee thì thầm gì đó, bà Lee gật đầu.
Khỏi cần bàn cãi Shin cũng biết, Dì Tư đến đây trong vai trò Thông Dịch Viên là cái chắc. Dì ấy ngồi xuống, tươi cười nhìn nó và lão Quân
_Giới thiệu với 2 cháu, đây là mẹ của Shin!
Lúc này, bà Lee mới từ từ tháo kiếng mát ra. Người đầu tiên hoảng hốt trợn ngược lên, chính là nó. Qúa bất ngờ, nó reo như hét:
_Đại minh tinh Lee Son Jin!!!!!!!!!!!!
Trời ơi, không thể tin nổi. Nãy giờ nó đang ngồi kế bên nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc sao? Chóang thật. Nó mê xem phim của bà từ khi 15 tuổi. Gặp được bà, đến trong mơ nó còn không dám mơ đến, huống chi là ngoài đời. Vậy mà, bây giờ, đùng một cái, bà ấy là mẹ Shin….Nó đang hí hửng, định lát nữa ăn xong sẽ xin chữ kí của bà. Nó đâu biết rằng, lát nữa đây, nó đứng còn hok vững, huống chi là lon ta lon ton xin chữ kí.
Lão Quân cũng kinh ngạc không kém gì nó. Lão quay sang Shin:
_Sao cậu không nói chuyện này từ trước?
Shin gãi đầu:
_Thì tớ đã nói mẹ tớ cũng là diễn viên còn gì!
_Nhưng cậu không nói mẹ cậu là đại minh tinh Lee Son Jin.
Thấy mọi người có vẻ kích động, dù không hiểu mọi người nói gì nhưng nghe thấy tên mình được nhắc đi nhắc lại, bà Lee mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi, nói bằng tiếng Hàn một câu gì đó. Dì Tư của Shin liền “phiên dịch” lại:
_Chị ấy nhắc mọi người nên im lặng, vì đây là một nhà hàng nổi tiếng, có thể bọn phóng viên đang rình rập xung quanh, nên….
Sau đó, dì tư quay sang nói với bà Lee gì đó rồi lại nhìn mọi người, mỉm cười:
_Chị Son Jin không thông thạo tiếng Việt, nên hôm nay tôi sẽ là người thay thế chị ấy trình bày một việc quan trọng.
Ánh mắt của ông Nghĩa thóang ánh lên niềm vui. Dì tư hướng mắt sang anh nó:
_Theo dì biết thì thằng Shin nhà dì là bạn thân của cháu phải không Quân?
Anh nó gật đầu:
_Dạ…
Dì tư nhìn sang nó:
_Cháu và Shin cũng quen nhau từ trước rồi chứ?
_Dạ- Nó ngây ngô gật, rồi giải thích thêm- Cháu quen anh í trước khi cháu biết anh ấy là bạn của anh hai nữa ạ!
_Vậy thì quá tốt rồi!
Thấy lạ, Shin chõ họng zô:
_Tốt jie cơ ạ?
Dì tư không trả lời Shin, chỉ nhẹ nhàng nói với ba nó:
_Thằng Shin nhà tôi cũng hay qua nhà anh chơi chứ ạ?
_Tất nhiên rồi! Thằng con nhà tôi là bạn thân của cháu Shin mà, cả con bé Thùy Anh cũng thân với cháu Shin nữa
Dì tư tươi cười nhìn mọi người:
_Hôm nay chị Son Jin đến đây, mục đích chính là xem xem tình cảm của hai đứa nhỏ -tức thằng Shin và cháu Thùy Anh- tiến triển đến đâu rồi. Và như tôi thấy, thì bọn nhỏ đã rất gắn bó với nhau. Vậy là chị tôi có thể yên tâm bay về Hàn Quốc, sắp xếp ngày làm lễ đính hôn cho hai đứa được rồi.
Sét đánh ngang tai, anh nó, nó và Shin đờ người ra. Có nghe lộn không đây trời? Nó và Shin sắp….đính hôn sao? Hai đứa chưa kịp phản ứng sau màn tuyên bố “gây sốc” ấy thì đột nhiên, dì tư nắm tay nó và tay Shin đặt lên nhau:
_Hai đứa cũng chuẩn bị đi là vừa!
Ông Nghĩa nảy giờ im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt ông luôn ánh lên vẻ hài lòng. Nó đâu biết rằng, ba nó và bà Lee đã cùng nhau sắp xếp chuyện này từ lâu…
Rồi hầu bàn dọn đồ ăn ra, mọi người bắt đầu ăn tối. Nó đang sốc, nên không ăn được gì cả, bị ba nó nhắc nhở mấy lần nhưng….nó vẫn cứ như đang nồi trên mây. Ăn xong, dì Tư cười, nói:
_Xin phép mọi người Chị Son Jin sắp phải bay về Hàn nên phải về nhà xếp đồ đạc….Nên mong mọi người thứ lỗi….Chúng tôi phải vê trước!
Ba nó đứng dậy, gật đầu, hạ giọng:
_Vâng….Cô và chị yên tâm, chuyện hai đứa nhỏ để tôi lo.
Dì tư và bà Lee kéo túi xách đứng lên, bà Lee ghé vào lỗ tai của Shin, nói:
_Con dâu của mẹ xinh quá!
Theo phép tắc, nó, Shin và anh nó phải đứng lên theo ba nó, tiễn Dì tư và bà Lee ra cửa. Bà Lee nói với nó gì đó, dì tư liền dịch lại:
_Chị ấy bảo cuối tháng này, chị ấy sẽ cho người rước Shin và cháu qua Hàn để chuẩn bị cho lễ đính hôn, và, chị ấy gọi cháu là…con dâu!
Shin trố mắt nhìn mẹ mình. Nó thì bàng hoànng đứng không vững. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nó chưa định thần lại được.
Sau khi dì tư và mẹ Shin ra về, nó ngồi thụp xuống ghế….hoang mang.
Shin nhìn nó đầy tội lỗi, cho dù anh chàng không có lỗi…..Shin thầm trách mẹ, rằng anh chàng đã bảo mình có thể tự lo liệu chuyện tình cảm riêng, rằng không cần bà can thiệp….nhưng sao mẹ vẫn nhúng tay vào…..
———————————
LỚP HỌC HÈ TĂNG CƯỜNG.
Nó bước vào lớp với bản mặt không thể nào buồn hơn. Phát khóc lên được ấy chứ. Nó biết phải làm sao? Làm thế nào để đối diện với Thường Khánh và kể cho anh chàng nghe chuyện này đây. Nó không đủ can đảm.
Cả buổi học, nó cố tỏ ra bình thường, vui vẻ, thỉnh thoảng vẩn cãi nhau vì mấy chuyện zớ zẩn zới Thường Khánh. Anh chàng cũng đang zui, nên chả để ý lắm. Nhưng….thái độ vui vẻ thái quá của nó không qua khỏi cặp mắt Nhị Lan Thần của Mạnh Khoa. Anh chàng cũng đang giả vờ bình thường để giấu đi bệnh tình của mình, thế nên anh chàng hiểu tâm trạng và sắc thái hiện giờ của nó.
Ra chơi.
Nó đang hí hoáy chép nốt mấy đề lí trên bảng thì Mạnh Khoa đi ngang qua bàn nó, đặt một tờ giấy nhỏ được gấp làm 4 trước mặt nó. Nó ngẩng lên, anh chàng nháy mắt mỉm cười rồi khuất dạng đằng sau mấy lớp áo trắng trong lớp.
Nó giở tờ giấy ra, vỏn vẹn mấy chữ : “Gặp nhau ở sân sau nhé! “
Đặt chân xuống bãi cỏ sân sau, nó ngó quanh và nhận ra Mạnh Khoa đang đứng dựa lưng vào một cái cây. Mặt anh chàng phảng phất một nỗi buồn. Nó chạy tới.
_Mạnh Khoa! –Nó cất tiếng.
Anh chàng quay lại:
_Đến rồi à?
_Có chuyện gì hả?- Nó cố cười.
Mạnh Khoa đáp:
_Tui phải hỏi cô câu đó mới đúng! Cô làm sao vậy ?Cả ngày này tui thấy cô khác khác.
_Đâu có sao…-Nó gượng gạo.
Mạnh Khoa nhìn thẳng vào mắt nó:
_Đừng nói dối…..Đến Thường Khánh cũng chẳng hiểu cô bằng tui nữa là…Có gì thì nói đi, tui luôn sẵn sàng lắn nghe cô mà…
Tự nhiên khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Mạnh Khoa, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn rối bời từ hôm qua đến giờ bỗng chực trào ra hết. Đúng là nó chẳng thể giấu Mạnh Khoa cái gì…..
_Tui….ba tui và…-Gịong nó lạc dần- Ba tui và mẹ anh Shin…đã quyết định làm lễ đính hôn cho hai đứa rồi.
Mạnh Khoa sững sờ:
_Cái gì?
Không kìm nỗi mình dc nữa, nó òa khóc.
_Anh Shin có đồng ý không?- Mạnh Khoa hỏi
_Anh ấy…-Nó trả lời trong tiếng nấc- Anh ấy cũng bất ngờ giống tui…vẫn….chưa nói gì về chuyện này…
Mạnh Khoa đặt tay lên trán, thở hắt ra.
_Sao lại có chuyện này được chứ?
Nước mắt nó vẫn tuôn như suối. Từ ngày nó và Thường Khánh công khai “iêu” nhau, nó đã linh cảm rằng chuyện tình của hai đứa sẽ gặp rất nhiều chông gai….Tuy zậy, nó vẫn luôn vững tin, rằng sức mạnh của true love sẽ dẫn dắt hai đứa thoát khỏi những bế tắc đó….Nhưng, không ngờ lại có quá nhiều rắc rối nảy sinh…Hy Vân, rồi Lâm Danh, bây giờ lại đến má của Shin và ba nó, chưa kể cả ba Thường Khánh cũng không cho phép….Càng nghĩ nó càng khóc dữ dội hơn.
Mạnh Khoa bắt đầu lúng túng. Không biết nên làm gì, anh chàng bèn …ôm đầu nó, để nó gục lên vai mình, dỗ dành:
_Thôi không sao đâu! Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Tui không tin rằng một nha đầu bướng bỉnh như cô và một tên tiểu tử lì lợm như hắn, lại hok thể thoát khỏi zụ này….Vả lại, anh Shin cũng là người tốt, anh ấy chắc chắn hok đồng ý sự sắp đặt đó.
Nó vẫn nức nở không dứt. Mạnh Khoa tiếp tục ỉ ôi
_Làm ơn đi….Đừng khóc nữa. Đây là cái áo đẹp nhất tui có đó, cô mà làm bẩn nó thì…cô phải đền cho tui 20 cây kem đấy nhá
Nó bật cười trong làn nước mắt, đấm vào ngực Mạnh Khoa:
_Lớn già đầu còn đòi ăn kem!
Mạnh Khoa thở phào:
_Chịu cười rồi đấy à….Kem đâu chỉ dành cho con nít, sao tui hok ăn được! Mà nè, cô còn cái tật ngủ sau khi khóc không đó…
_Dạo này cố kiềm chế bớt rùi…-Nó nhe răng.
_Zậy thì được!
_À mà….Zụ tui kêu anh đi khám…Đến đâu rồi?- Nó quệt nước mắt.
_À…- Mạnh Khoa trả lời mà không nhìn thẳng vào nó- Bác sĩ bảo thần kinh hơi bị suy nhược thôi, không sao….
Vốn tính tình hời hợt, nó tin lời Mạnh Khoa ngay:
_Tốt rùi, tui cứ sợ anh bị bệnh gì…
Vừa lúc đó, trống đánh báo giờ ra chơi kết thúc. Hai đứa zội kéo nhau zề lớp, nó không quên dặn thêm với ánh mắt đe dọa: ...