Chương 1:
Dăm bảy cô bé vây quanh hai nhân vật chính. Đó là Diệp Trúc và Thùy Linh. Đôi bạn này thân nhất lớp, có nhiều sở thích giống nhau. Chẳng hạn như cùng mặc áo dài phi bóng, cùng cắt tóc kiểu con trai và tay trái của mỗi đứa đều đeo một chiếc vòng bạc trên đó lủng lẳng cái chuông nhỏ xíu. Đó là đôi vòng duy nhất ở hội chợ triển lãm năm ngoái mà cả hai may mắn mua được.
Sở thích sơ sơ là vậy tuy nhiên về sắc vóc thì Diệp Trúc có phần trội hơn Thùy Linh với chiều cao, đôi mắt to tròn đẹp láy. Và hai cánh môi cong cong …lúc vui vẻ thì hồn nhiên lí lắc còn khi gặp chuyện bực mình tức giận thì …khỏi chê !
Thùy Linh có đôi mắt mí lót, môi tròn, sống mũi suông. Cái vẻ nhu mì có phần hơi rụt rè ấy là lớp vỏ hữu hiệu che giấu sự bản lĩnh không thua gì nhỏ Diệp Trúc.
Lũ ma nữ hết đứa này đến đứa kia lần lượt đưa từng cọng cỏ cành cây và những chiếc lá bàng để Diệp Trúc và Thùy Linh ráp vào ngôi nhà nhỏ cất bên gốc cây phượng già.
Mỗi đứa một câu, mỗi đứa một lời trầm trồ tạo nên bầu không khí ồn ào háo hức.
– Xong tầng trệt rồi kìa! Thích thật!
– Ừ, Thùy Linh khéo tay thiệt tụi bây. Cánh cửa sổ có rèm nữa chứ.
Thùy Linh dùng lá bàng làm rèm cửa. Cô bé đục thủng tấm rèm bằng đầu cây viết bíc, Diệp Trúc tập trung cao hơn vào khâu làm trần nhà, cho tầng một rồi lợp mái tầng lầu – cũng bằng những chiếc lá bàng xanh ngắt.
Thùy Linh hỏi Diệp Trúc:
– Theo mày thì nó sẽ đứng vững ở đây được bao lâu vậy?
Diệp Trúc tự tin:
– Ở chỗ này kín gió, nếu không bị ai đó phá đi thì nó phải đứng vững hơn nữa tháng?
Một cô bé reo lên:
– Tuyệt quá !
Thùy Linh cười thích thú:
– Nhưng chừng đó để tụi mình phải lợp lại cho nó cái mái mới!
– Sao vậy?
– Tụi mình bây giờ đang lợp nó cẩn thận rồi mà !
Cả đám nhao nhao.
Diệp Trúc gân cổ để át tiếng của cả bọn:
– Sao mà tụi mày chậm tiêu quá vậy? nhìn mấy cái lá bàng đi, chỉ hai ngày là khô queo. Cái nhà này lặp tức thành khách sạn ngàn sao ngay!
Cả bọn phá lên cười.
Chợt …bum! soạt!
– Ối !?
Diệp Trúc chớp chớp hai rèm mi. cô bé bàng hoàng. Ngôi nhà gần hoàn thành đã bị sập hoàn toàn. Nhỏ Trân Trân ôm trán. Trái bóng văng ra bên ngoài hàng rào ma nữ và đang tiếp tục lăn theo chân một thằng nhóc. Chừng như nó không hề bận tâm xem chuyện gì vừa xảy ra và đang dẫn bóng về khoảng sân cát bên trường học.
Thùy Linh nghiến răng:
– Lại là thằng quỉ đó ! Nó làm hư hết trơn rồi !
Diệp Trúc ném mạnh cành cây đang cầm, cô bé giận đến mức phát run:
– Phải cho nó một trận mới được. Tụi mày thấy thế nào? Nhất trí không?
Mấy cặp mắt thoáng e dè rồi nhỏ Hương nói:
– Đánh nó không khó khăn gì. Nhưng … tao thấy không ổn lắm!
– Sao lại không ổn? – Thùy Linh bực bội.
– Vì đúng ra thì tụi mình không biết chính xác có phải thằng quỉ đó là thủ phạm hay không mà. Thiếu bằng chứng mà ra tay với nó, nếu giám thị với tụi cờ đỏ bắt được thì tụi mình gay go!
Diệp Trúc bần thần. Cô bé biết chắc chắn là thằng quỉ đáng ghét đó. Nó nổi tiếng là nghịch ngợm ở khối lớp 9. nhưng nhỏ Hương nói cũng có lý. Nếu bị thầy giám thị hoặc mấy đứa trực đội cờ đỏ bắt được thì phiền.
Diệp Trúc hậm hực:
– Mai mốt tụi mình hãy chú ý nhiều hơn đi. Chỉ cần phát hiện rõ ràng một lần là yên tâm xử nó rồi.
Thùy Linh thở dài:
– Uổng công trình của tụi mình quá !
– Thì đành chịu thôi. Mai mốt rảnh mình làm lại cái khác đẹp hơn. Giờ về lớp thôi, cũng sắp vô tiết cuối rồi kìa!
Đám con gái lục tục kéo đi. Không còn vui vẻ ồn ào như lúc nãy. Nhất là Diệp Trúc và Thùy Linh thì im ru. Lũ bạn biết hai thủ lĩnh của mình đang suy nghĩ tìm cách phá hại thằng tiểu quỉ ở khối 9. đứa nào cũng biết thằng đó nổi tiếng là phá phách. Có khi chính nó đã vô ý phá hỏng cái nhà chòi của nhóm.
Diệp Trúc! …. Trong đầu của các cô bé nữ sinh là hàng lô ý nghĩ lộn xộn, đan chéo vào nhau!
Nói thì nói vậy chứ ở cái tuổi học trò, còn lắm chuyện để rù rì với nhau. Đến giờ sinh hoạt dưới cờ thì nhóm Diệp Trúc đã tạm quên chuyện buồn lúc nãy và tranh thủ bàn tính chuyện đi câu cá chiều mai.
Nhà nội của Thùy Linh ở ngoại thành, có kênh mương, vườn rẫy. Nghe nói mùa này nước luôn đầy và rất nhiều cá rô và cá sặc, tha hồ mà câu. Cả nhóm thỏa thuận với nhau sáng sớm mai sẽ đạp xe đạp đến nhà nội Thùy Linh.
Chợt Diệp Trúc la lên nho nhỏ:
– Tụi mày coi kìa!
– Hả? Cái gì?
– Coi cái gì?
Diệp Trúc trở về phía thềm văn phòng. Vị trí ấy xem như khán đài cho những buổi sinh hoạt cùng lễ lạt của trường.
– Thằng nhỏ đó …cũng được thưởng kìa !
Mãi lo rù rù nói chuyện nên mấy cô nàng không nghe thầy hiệu phó đọc danh sách các học sinh dẫn đầu phong trào thi đua của tuần. Nhìn lên thấy sáu nhân vật ưu tú đang hớn hở ôm những gói giấy bóng kính sặc sỡ to đùng!
Diệp Trúc rên:
– Ôi trời! Không thể tưởng tượng được. Nó mà đứng đầu thi đua tuần à?
Thùy Linh sửa lại:
– Nó là một trong những đứa đạt thi đua tốt thôi!
– Phá phách như nó mà được thưởng thì không thể chấp nhận được!?
Thùy Linh kêu lên:
– Chứ mày bảo phải làm sao? Thầy cô chỉ dựa vô kết quả học tập và nhận xét tiết học A – B của giáo viên bộ môn. Còn chuyện nó phá phách, đương nhiên nó cáo già, thầy cô nào mà biết được.
Diệp Trúc hứ một tiếng:
– Dù sao tao cũng tức lắm.
Thùy Linh phẩy tay:
– Tao thấy mày nên tìm cách phục thù tốt hơn là ở đó mà tức tối. Cũng có gì to tát đâu. Chỉ hai ba gói kẹo thôi mà.
Diệp Trúc trợn mắt:
– Mày khoan dung nó từ bao giờ vậy? cái bản mặt thằng đó thì một viên kẹo cũng không xứng đáng đâu.
Thùy Linh bình tĩnh:
– Tao không hề khoan dung! Chẳng qua tao thấy vấn đề đó không quan trọng lắm. Chả phải bây giờ mục tiêu của tụi mình là phục thù à? Mày nghĩ ra cách chưa?
– Rồi!
Thùy Linh háo hức:
Diệp Trúc ra hiệu cho cả nhóm chụm lại gần hơn.
– Tạm thời, Diệp Trúc nói – tao thấy biện pháp hay nhất là xì bánh xe của nó!
Ý kiến hay! Cả bọn đồng tình. Nhưng ngay lúc này chưa biết xe thằng quỉ nhỏ là chiếc nào nên chưa thể hành động. Phải nhận dạng mục tiêu trước đã !
Cuộc thảo luận chớp nhoáng và kế hoạch cũng được thông qua chớp nhoáng, nhóm Diệp Trúc bắt đầu theo dõi thằng quỉ nhỏ đáng ghét đó. Cũng chẳng khó khăn gì. Đó là chiếc xe đạp kiểu leo núi với tay cầm ngang và vè sau vểnh lên thật ngứa mắt. Đã vậy chủ nhân nó vênh váo trên mình nó và lạng qua lách lại thì càng dễ ghét hơn.
Ngay hôm sau bọn Diệp Trúc ra tay. Dĩ nhiên người trực tiếp hành động không ai khác hơn Diệp Trúc. Bởi cô bé là “thủ lĩnh” luôn nhanh nhẩu và dứt khoát. Mấy đứa khác được giao nhiệm vụ canh chừng – báo động. Diệp Trúc vắt mép tà áo dài vào lưng quần, thận trọng leo qua lan can sắt xăm xăm đi về hướng chiếc xe đạp của thằng quỉ nhỏ. Quá dễ dàng! Nhưng nếu để trả thù nó mà chỉ xì sút bắp thôi thì đơn giản quá !
Diệp Trúc suy nghĩ thật nhanh! Sẵn cây kim tây gài trong xâu chìa khóa, cô bé bật ra đâm mạnh vào vỏ xe. Hơi trong ruột xe xì ra nhanh chóng. Thấy chưa hả, Diệp Trúc đâm thủng luôn vỏ xe còn lại.
Tất cả trót lọt, êm thấm. Bọn Diệp Trúc tan học tranh thủ ra trước, chạy tới gần nhà xe ngóng nhìn vào. Đúng như dự đoán? kẻ thù mặt mày ỉu xìu. Nó lủi thủi dắt xe ra cổng …
Bọn Diệp Trúc đập tay vào nhau, đầu khoái trá ! OK, number one. .
Nhưng bí mất theo dõi, Diệp Trúc và Thùy Linh hơi thất vọng vì “kẻ thù”.
chỉ buồn buồn có vài phút. Nó đem xe qua bên kia đường, tới chỗ gốc cây me tay có ông thợ sửa xe đạp. Mươi phút sau xe vá xong, lại lạng lách vòng vèo, vô tư huýt sáo vang trời.
Qua hôm sau, lặp lại nhưng cũng như hôm trước, nó không buồn gì mấy. Coi bộ chẳng xi nhế gì nó. Diệp Trúc quyết định ngưng hành động. Cô bé sợ bị phát hiện. Mặt khóc, muốn có thời gian nghĩ cách khác hạ gục thằng quỉ nhỏ
Oái oăm thay, khi Diệp Trúc chưa tìm ra cách thì lại xảy ra chuyện tiếp.
Chẳng biết khoái chí cái gì mà lũ con trai rượt đuổi nhau, chân nện huỳnh huỵch trên sân cát bụi bay mù mịt. Rồi khi chạy ngang qua chỗ Diệp Trúc, “kẻ thù”.
của cô bé bị xô té nhào. Nó té đè lên Diệp Trúc. Cô bé đau điếng, hoàn hồn thì nó đã lồm cồm ngồi dậy rồi.
Diệp Trúc hét lên:
– Ê thằng kia! Mày đứng lại đó.
Kẻ thù khựng lại, trố mắt:
– Hả?
Diệp Trúc đứng dậy, hầm hầm:
– Cũng là mày, tao hỏi đây! Tao có thù oán gì với mày mà mày theo phá tao hoài vậy hả?
Kẻ thù ngớ ra một giây rồi trợn mắt:
– Nhỏ này tức cười chưa? Tao phá mày hồi nào?
Diệp Trúc sấn tới:
– Còn nói nữa hả? Mấy bữa trước mày đá cho bóng bay vô làm hư nhà của bọn tao. Còn bây giờ mày …
– Ê, ê tao té vô mày là xui xẻo thôi nha. Mà ai biểu thấy người ta đang đùng đùng chạy tới mày hổng chịu tránh qua một bên?
Diệp Trúc gân cổ hét to:
– Thằng này! Mày còn trả treo tao hả? Tao …tao sẽ cho mày biết tay!
Nó vênh mặt:
– Sao? Muốn đánh à? Hễ liệu đánh được tao thì hẳn đánh nghe.
Xem phim thấy cú đá ống quyển có hiệu quả lắm. Diệp Trúc bèn áp dụng thực tế. Hình như thằng quỉ kia đã đoán biết ý đồ của Diệp Trúc nên né được.
(bạn đang đọc truyện tại Doisuytinh ,chúc các bạn vui vẻ)
Đá hụt nên Diệp Trúc tức điên? Cô bé lanh trí nhìn xéo bên vai đối phương, vờ nhìn thấy ai đó đang đi tới. Đối phương làm lạ, nhìn theo cô bé. Ô là la! Sập bẫy rồi.
Không chậm trễ, Diệp Trúc vung nắm đấm với tất cả giận dữ căm ghét vào giữa ngực đối phương.
Lần này thằng nhỏ lãnh đạn cú đấm muốn xiểng niểng. Nó trợn mắt toan sừng sộ thì đồng minh của Diệp Trúc kéo đến.
Nó hậm hực:
– Nè, tao nói cho mày biết! Tao không đánh mày không phải vì tao sợ mày đâu.
Thùy Linh đứng kế bên Diệp Trúc, trề môi dài thượt:
– Xời ! Còn bày đặt lối nữa chứ!
Nó thản nhiên:
– Ừ, vậy đó. Dù sao làm con trai cũng phải rộng lượng bỏ qua cho đám con gái tầm thường chứ!
Mấy thằng bạn nó nãy giờ chứng kiến, lúc này mới cười rộ lên:
– Mày xứng đáng là bạn của tụi tao lắm Nguyên à. Còn vụ phá nhà người tá mày tính sao?
Nguyên cũng cười mũi, nheo mắt giễu cợt:
– Nè con nhóc, nhà mày ở đâu? Tao đã phá như thế nào mày cứ chỉ cho tao xem. Tao sẽ xây lại nhà mới cho mày. Hì hì!
Buổi chiều hôm đó, Diệp Trúc tan học mang về nhà một bộ mặt ủ ê làm ba mẹ phải chú ý.
Nhất là anh Điền, cha của cô bé là lo nhiều hơn cả. Bởi anh biết cô con gái mình vốn “siêu quậy” từ hồi mới vô mẫu giáo!
– Có chuyện gì mà mặt con khó coi vậy Diệp Trúc?
Diệp Trúc vuốt mặt phồng má :
– Nếu vậy thì ba đừng có nhìn con!
Chị Hương mềm mỏng hơn:
– Ở trường nếu có xảy ra chuyện rắc rối gì thì con hãy nói với mẹ, mẹ sẽ giải quyết cho.
Diệp Trúc tặc lưỡi:
– Mẹ đừng dõng dạc như vậy! ví dụ bài vở thầy cô cho đề khó quá, mẹ bảo mẹ giải quyết cho con thế nào đây?
– . ….!?
Diệp Trúc đi lên phòng và chạm mặt em gái của mình ngay trên đầu cầu thang.
– Chị Hai! – Chi Mai rụt rè – có đứa nào ức hiếp chị phải không?
Diệp Trúc lắc đầu, vuốt tóc em gái:
– Đứa nào mà dám ức hiếp
chị chứ?
– Sao em thấy chị buồn buồn? – Chi Mai thắc mắc.
– Nhỏ này bày đặt học tánh tò mò thắc mắc từ bao giờ vậy? Lo học hành cho tốt đi! ...