Chap 43:
-Cô vẫn ổn chứ?
Đại ÁNh nhìn nó mỉm cười, nụ cười nó thường thấy ở Đại Ảnh. Tuy cố tỏ vẻ tử tế nhưng niềm vui hiện rõ trên nét mặt cô ta
Nó quay mặt đi, không trả lời cũng lười mở miệng ra nói chuyện lúc này nhất là khi người đối diện là Đại Ánh
Thấy nó không nhìn mình Đại Ánh tiến sát ngồi xuống gần nó
-Tôi nghĩ cô nên….biến khỏi nơi này và đi đâu đó thật xa đi
-…………-im lặng
Đại Ánh hết kiên nhẫn thay khuôn mặt tươi cười giả tạo bằng nét nham hiểm thường thấy
-CÔ đừng nói mất anh Huy rồi nên định ở lại đây đeo bám Quốc Minh nha?
-……-im lặng
-NÀY CON RANH KIA, TAO ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI MÀY ĐÓ
Đại Ánh kéo nó đứng dậy , nó nhìn cô ta chán nản
-CÔ ồn ào quá!
-Cai….cái gì?
Đại Ánh càng tức điên
-mày đừng có mà lên mặt, bây giờ không còn ai chống lưng cho mày nữa đâu
-Thì sao?
-Hừ…được vậy tao nói thẳng, tao muốn mày biến mất khỏi đây ….mãi mãi
Nó nhìn Đại Ánh, lần đầu tiên nó thấy ghét cô ta ghê gớm
-Không thì sao?
Bốp…
Một lần nữa Đại Ánh giáng xuống mặt nó một cái tát tay đau điếng, chân đang bị thương nó ngã nhào xuống giường
-ĐỒ LỲ LỢM, MẶT DÀY, MÀY KHÔNG BIẾT BÂY GIỜ MÀY ĐANG TRONG TÌNH CẢNH GÌ SAO?
Nó nằm im không động đậy cũng không trả lời. bây giờ Đại Ánh giết nó chắc nó cũng không phản kháng
-MÀY….
-Cô đang làm gì vậy?
Đại Ánh giật mình nhìn ra phía cửa phòng, Quốc Minh đang nhìn cô ta
-Tôi….
-Hết giờ thăm bệnh rồi!
Quốc Minh nói giọng ra lệnh rồi quay lưng bước đi Đại Ánh hiểu ý lẽo đẽo theo sau không quên lườm nó đang nằm trên giường
Bốp….p….
Đi được một khoảng Quốc Minh không tiếc tặng Đại Ánh một cái tát thật mạnh làm cô ta lảo đảo.
-Anh…Anh đánh tôi?
-Tôi cấm cô, sau này không được động tới cô ấy dù là một sợi tóc.
-Cai…cái gì? Vì con nhỏ đó mà …mà đánh tôi sao? Anh…hay anh yêu nó rồi?
Không cần trả lời Quốc Minh chỉ dùng ánh mắt đáng sợ nhất nhìn Đại Ánh
-LẦn này coi như cảnh cáo. Nếu còn lần sau đừng trách tôi, tôi không nhân từ như tên Gia Huy của cô đâu.
Đại Ánh có phần hoảng hốt với thái độ của Quốc Minh. Tới khi Quốc Minh đi xa cô ta mới hoàn hồn.
Chính Quốc Minh cũng không hiểu sao anh ta lại hành động cảm tính như vậy, một hành động mà trước giờ anh ta chưa từng làm. Anh ta không ngại đánh con gái nhưng chưa bao giờ anh ta vì ai mà cảnh cáo người khác. Nằm ra giường Quốc Minh chau mày:
-Em đã làm gì tôi vậy….Tiểu Du?
Đường Du, Gia Huy, Đại Ánh, QUốc Minh….Đêm đó giấc ngủ như bỏ quên những người này, họ như có một sợi dây số phận ràng buộc nhau, dù tốt hay xấu thì số phận dường như đang đùa giỡn với họ.
*SÁNG:
Ngày mới vẫn tỏa nắng dù có chuyện gì xảy ra và nó vẫn phải thức dậy dù muốn hay không
Gượng người ngồi dậy, chân nó vẫn còn đau ê ẩm. Đảo mắt nhìn căn phòng xa lạ nó biết mọi chuyện đã xảy ra là sự thật không phải một giấc mơ hay nói đúng hơn là cơn ác mộng.
Không gian yên tĩnh làm nó bình tâm lại, suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. thở hắt ra nó lặng lẽ bước xuống giường xỏ giày bước ra khỏi phòng
-Ai vậy? –Những lời xì xầm bắt đầu râm rang, có vẻ không có nhìu người biết về sự có mặt của nó trong nhà này.
-Thôi kệ đi, mau làm việc thôi!
Cứ như vậy nó chậm rãi cố nhấc từng bước ra khỏi ngôi nhà lạnh lẽo trong lời bàn tán của những người giúp việc
*NHÀ GIA HUY
Nằm trên giường hắn mệt mỏi mở cặp mắt đang cay xè nhìn ra cửa sổ , hôm nay mọi thứ thật im ắng, nhìn đồng hồ thấy đã 10 giờ sáng. Cả đêm qua khó khăn lắm hắn mới lim dim được một chút.
Không gian im lặng báo hiệu cho hắn biết cuộc sống cô đơn lạnh lẽo lại một lần nữa quay về với hắn.
Cộc…cộc…
-Huy, cậu còn ngủ sao? xuống ăn sáng đi –Mạnh Khang gõ cửa nói vọng vào
-Ừm…
Hắn trả lời một cách chán nản rồi lê bước vào nhà vệ sinh. Nhìn mình trong guong hắn thấy như mấy năm rồi chưa soi gương vậy, khuôn mặt mệt mỏi làm hắn thấy chán chính bản thân mình
Cạch….
Mở cửa phòng nó , mọi thứ vẫn như cũ, trên giường bé voi vẫn nằm đó tươi cười. nhưng hôm nay ngôi nhà lại trở nên u ám vì vắng bóng nó, thiếu tiếng cười và những trò nghịch ngợm của nó.
Xuống nhà hắn thấy mọi người đang chờ mình hắn, không khí có phầm ảm đạm
-Thiếu gia, cậu ăn sáng bây giờ luôn chứ?
Hắn không trả lời đi thẳng ra cửa
-Nè, đi đâu vậy?
Mạnh Khang chạy theo hắn ra xe, khuôn mặt tên bạn thân sau một đêm trở nên hốc hác hơn khiến Mạnh Khang phần nào hiểu được nơi hắn muốn đến.
Không hỏi nhiều, Mạnh khang lên xe với hắn, điểm đến chắc chắn là nhà Quốc Minh.
*NHÀ QUỐC MINH
Cạch….
-Em dậy chưa?
Quốc Minh mở cửa phòng nó , nhìn vào trong anh ta cau mày, căn phòng trống trơn…
Lần đầu tiên Quốc Minh có cảm giác này, tim đập mạnh hơn, anh ta bực tức ra mặt
-NGƯỜI ĐÂU HẾT RỒI….
Vừa xuống nhà Quốc Minh vừa tức giận hét lớn làm bọn người hầu và đám người của hắn giật mình sợ hãi, ít khi nào , hầu như không khi nào họ thấy cậu chủ của mình như vậy
-Thưa cậu có chuyện gì vậy?
-Đường Du đâu?
-Đường…Đường Du nào?-Lão quản gia đơ mặt ấp úp nhìn chủ mình
Lúc này quốc Minh mới nhớ ra nó không phải là khách của hắn mà là do hắn bắt cóc về, người trong nhà không ai biết mặt nó trừ 2 tên vệ sĩ thân cận với hắn
-Cậu chủ, có khách, tôi bảo họ chờ nhưng…..
Đang tức giận, nhìn ra lại thấy hắn và Mạnh Khang từ đâu xộc vào nhà mình khiến Quốc Minh càng tức hơn
-Chuyện gì nữa?
-Vợ tôi đâu?
Quốc Minh nhìn hắn giễu cợt
-Vợ? vợ nào?
-Đừng giả vờ, tôi tới đón Tiểu Du về
-Ha ha ha ha …………
Nghe tới đây quốc Minh cười một tràng dài khiến hắn thấy vô cùng khó chịu
-Xin lỗi….tại cậu toàn nói những câu ngớ ngẩn. HÔm qua cô ấy đã nói không muốn về với cậu rồi không nhớ sao?
-Đó không phải chuyện của cậu. Chỉ cần đưa Tiểu Du cho tôi là được
-Tại Sao tôi phải làm vậy?
-Vì nếu không làm vậy tao sẽ không tha cho mày…
-hừ….Cô ấy không có ở đây
-Gì? Mày đang gạt ai?
-Sáng nay Tiểu Du của Mày đã bỏ đi rồi
Nhìn Quốc Minh không có vẻ gì là nói dối, nghĩ lại với cá tính của nó cũng không dễ dàng gì chịu ở lại đây. Hắn không nói thêm gì nữa vội bỏ đi
-Chuẩn bị xe –QUốc Minh ra lệnh cho đám tay chân . Anh ta nhìn theo hắn với cặp mắt háo thắng
-Phải tìm ra trước hắn…
(bạn đang đọc truyện tại Doisuytinh, chúc các bạn vui vẻ)
Chap 44:
Ngoài Quốc Minh và hắn còn một người cũng bắt đầu đi tìm nó nhưng với mục đích hoàn toàn khác.
Về phần nó, như người mất hồn nó khập khiễn bước trên đường, bản thân cũng không biết đang đi đâu và con đường này dẫn tới đâu nhưng nó hy vọng con đường này sẽ đưa nó đi xa hắn, xa mọi dối trá, sự ganh ghét và mọi thứ.
-Tiểu Du…..Tiểu Du….
Trên xe Khải Tuấn thấy nó đang khập khiễng bước đi khuôn mặt thất thần, vội bước xuống xa Khải Tuấn nắm vai nó lắc lắc
-Tiểu Du? Em sao vậy? Sao em đi có một mình ?
-………………
-Tiểu Du? Em vẫn ổn chứ? Nghe anh hỏi không?
Khải Tuấn phải Lay vai nó mạnh hơn mới hướng sự tập trung của nó về thực tại
-Khải Tuấn!
-Ừ, em sao vậy? sao lang thang ngoài này một mình?
-Em…Em không biết phải đi đâu!
-Sao?
Bao nhiêu sự kìm nén và uất ức nó dồn nén nó cố chịu đựng, bây giờ nhìn thấy sự lo lắng , dịu dàng của Khải Tuấn nó không thể kìm chế được, nước mắt trào ra từ khóe mi, bờ vai nhỏ trong tay Khải Tuấn rung lên, nó nghẹn lời chỉ biết khóc.
Khải Tuấn chưa biết chuyện gì nhưng thấy nó khóc không thành tiếng nước mắt lã chã rơi khiến trái tim Khải Tuấn rất lâu mới có lại cảm giác nhói nhói nơi lồng ngực.
-Tiểu Du…
Nhẹ nhàng Khải Tuấn kéo nó về phía mình ôm chặt thân người đang run lên của nó. Nó cứ khóc, tất cả mọi thứ vỡ
òa, nước mắt cứ như vậy thi nhau rơi ướt vai áo Khải Tuấn.
Phía xa một ánh mắt sắc lẻm đang quan sát.
Không biết nó đã khóc bao lâu, chắc cũng nửa tiếng rồi, ngước lên thấy ánh mắt xót xa của Khải Tuấn mà nó hối hận quá, tại sao lại để Khải Tuấn thấy tình trạng bây giờ của nó làm gì chứ?
-Lên xe, anh đưa em về
Khải TUấn nắm tay nó nhưng nó níu lại lắc đầu
-Sao vậy?
-Em không về đó được nữa, đó không phải nhà em
Khải Tuấn ngạc nhiên
-Có chuyện gì sao?
Nó cúi đầu không đáp, nó không muốn Khải Tuấn bận tâm về mình. Thấy nó như vậy Khải Tuấn cũng không tiện hỏi thêm chỉ nghĩ đơn giản nó giận Gia Huy nên bỏ nhà đi
-VẬy tạm thời về nhà anh nhé
Nó dành gật đầu, lòng thầm nghĩ
-“Tạm thời đành về nhà Khải Tuấn rồi nhờ anh ấy giúp mình đi thật xa”
Nó lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh không hề biết phía sau có một chiếc xa khác cũng đang chạy theo
Trong lúc nó đang “tạm an toàn” bên Khải Tuấn thì Quốc Minh và hắn đang dồn hết sức lực tìm kím bóng hình nó.
Hắn tìm khắp các ngỏ ngách, những nơi trước đây từng đưa nó đến nhưng