Một lát sau, cô phát hiện mình chỉ đang lãng phí khí lực, hoàn toàn không thể thoát khỏi kiềm chế của anh.
Không thành thật, quả thật là phải chịu một chút trừng phạt.
Làm người quả thật phải có nguyên tắc, nhưng có giới hạn cho những nguyên tắc đó.
Đối với người làm việc luôn luôn chỉ cầu sáu mươi phần trăm như Lâm Gia Gia mà nói, nguyên tắc chính là những quy luật trói buộc tự do thôi, cho nên ngoài miệng nói rằng muốn đoạn tuyệt cùng Trình Dư Chân, không muốn dính dáng gì đến anh nữa, kết quả vẫn không phát bệnh mà đã tử vong.
Cô phải nghiêm chỉnh thanh minh, không phải cô không có chí khí, chấp nhận Trình Dư Chân, mà là bởi vì cô không thích nhất người khác sẵng giọng với cô, hơn nữa người nọ lại là người thứ ba năm năm trước tranh bạn trai với cô.
( truy cập để đọc nhiều truyện teen hay khác )
Năm đó cô lựa chọn rút lui, đem hạnh phúc của mình chắp tay đưa cho đối phương, không nghĩ tới cô cùng đối phương đều thất bại.
Năm năm sau, tranh đoạt lại phát sinh.
E hèm, cô lại thanh minh một lần nữa, cô thực sự không phải cần Trình Dư Chân, chỉ là muốn bảo vệ tự tôn cơ bản nữ nhân.
Cho dù cô không có nguyên tắc, làm việc vĩnh viễn chỉ cần sáu mươi phần trăm, nhưng không có nghĩa là tự tôn của cô có thể mặc cho người khác giẫm lên.
Hơn nữa cô cũng đã chứng kiến được sự khác nhau của cô và Hà Tâm Tĩnh, tích cực của Hà Tâm Tĩnh vượt ra ngoài dự đoán của cô
Lúc này, âm thanh di chuyển vật nặng luôn luôn vang lên ở góc ngõ yên tĩnh.
Lâm Gia Gia tò mò tiêu sái đến cửa sổ lầu hai, thăm dò nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Hà Tâm Tĩnh, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần short, chỉ huy công nhân chuyển nhà đem gia cụ nhất nhất chuyển vào trong nhà.
Cái gì? Cô nhất thời trợn to đôi mắt. Cô gái này không phải cố gắng đến mức độ đó chứ, thực sự chuyển đến đối diện nhà anh sao?
Cô cau chặt hàng mày thanh tú, hai tay cầm lấy rèm cửa sổ, rất sợ bản thân đã hoa mắt nhìn lầm.
Không! Mặc kệ cô thấy thế nào, ánh vào trong mắt cô chính thực là thân ảnh của Tâm Tĩnh.
Hà Tâm Tĩnh vào vào ra ra, vội vã một thời gian sau, thẳng tắp đi về hướng nhà của Trình Dư Chân.
Lâm Gia Gia thở hốc vì kinh ngạc, không chút suy nghĩ, lập tức xoay người, chạy ra khỏi phòng, vọt tới dưới lầu.
"Lâm Gia Gia, con vội vàng đi đầu thai sao!" Mẹ Lâm vừa vặn ở phòng khách, nhịn không được lớn tiếng nhắc đi nhắc lại.
Trời ạ! Địch nhân đã sắp đánh tới thành lũy của cô, nếu trễ một bước, ngay cả gạch ngói vụn cũng không còn, bởi vậy cô không thời gian nghe mẹ nói lầm bầm, nhanh chóng chạy về hướng nhà của Trình Dư Chân.
Khi cô chạy gần đến cửa nhà, đã thấy Trình Dư Chân mặc áo tắm bước ra mở cửa, mái tóc vẫn còn ướt sũng.
Vừa mở cửa, khi anh nhìn thấy Hà Tâm Tĩnh, mặt không chút thay đổi, lãnh đạm mở miệng "Có việc gì sao?"
"Đương nhiên." Hà Tâm Tĩnh hất cằm lên, nở nụ cười ngọt ngào. Hiện tại anh có rảnh không? Em mới chuyển nhà đến hôm nay, anh có thể đến nhà giúp em không? Ngồi uống một chén trà……"
Uống trà? Lâm Gia Gia vừa vặn đuổi tới, vừa nghe thấy lời mời gọi của Hà Tâm Tĩnh trên mặt xuất hiện biểu tình khinh thường lạnh lùng xuy một tiếng, chỉ sợ vừa ngồi xuống, đã kìm lòng không đậu ngồi vào trên người của anh rồi!
"Thực khéo!" Tuy rằng chạy mệt thở hổn hển, cô vẫn nở nụ cười, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh của anh, thiếu chút nữa phun ra máu mũi.
Anh lúc này nói có bao nhiêu gợi cảm thì có bấy nhiêu gợi cảm, áo tắm màu trắng rộng rãi, lộ ra hơn phân nửa ngực, còn có lông ngực như ẩn như hiện, tăng thêm nét ngang ngạnh ương bướng của anh.
Khi những giọt nước ẩm ướt từ tóc anh rơi xuống, cô nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Được rồi! Cô thừa nhận anh mê người làm cho cô muốn bổ nhào vào anh, sau đó hôn lần trong ngực của anh, tiếp tục một đường đi xuống…… Tiếp theo, tiếp theo đó là những chuyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
"Làm sao khéo?" Hà Tâm Tĩnh trừng mắt nhìn Lâm Gia Gia, tức giận hỏi lại.
"Không biết tiểu thư tìm hôn phu của tôi chuyện gì sao?" Cô giống như một con khổng tước kiêu ngạo, chỉ kém không ngúc ngoắc mông, ưỡn cong khoe về bốn phía mà thôi, tiến lên ôm lấy cánh tay anh.
Thoáng chốc, cô cảm nhận được hơi ấm áp sạch sẽ anh vừa mới tắm xong, cũng ngửi được hương xà phòng thơm mát toát ra từ da anh.
Nam nhân như vậy bảo người khác làm sao không mê muội?
Thân thể Lâm Gia Gia phi thường thành thực, có chút xụi lơ dựa vào anh, tựa hồ thực thích mùi hương trên người anh.
"Tăng thêm cảm tình láng giềng hoà thuận, không được sao?" Hà Tâm Tĩnh hai tay ôm trước ngực "Về sau tôi sẽ ngụ ở đối diện nhà Dư Chân, cho nên hy vọng anh ấy có thể chiếu cố tôi nhiều hơn."
Nghe lời nói vô liêm sỉ của cô, Lâm Gia Gia không khỏi chán nản. Cô ta hoàn toàn không đem vị hôn thê này để vào mắt, tựa hồ cho tới bây giờ cô cũng không phải là đối thủ của cô ta…… Chết tiệt! Rất xem thường cô rồi!
Cô càng thêm câu nhanh cánh tay anh, như là sợ anh bị khác dã nữ nhân cướp đi.
"Thật ngại quá, hôn phu của tôi bề bộn nhiều việc, nếu cô muốn láng giềng hoà thuận như cô nói, tôi đề nghị nên đến công sở trong trấn tìm Trấn trưởng nhờ một chút, tin tưởng rất nhanh sẽ quen thuộc tất cả nơi này." Lâm Gia Gia hất cằm lên, ánh mắt kiên định nhìn phía Hà Tâm Tĩnh, không sợ hãi rụt rè giống như trước kia.
Thực nóng vội, tức giận đến sắp dậm chân "Tôi nói con bé này……" Con bé chết tiệt kia! Ở trước mặt lão nương dám khoe mẽ hả?
"Ấy, anh phải mặc đồ vào." Lâm Gia Gia bỗng nhiên vươn tay, kéo áo tắm của anh lại, che khuất vẻ gợi cảm anh tiết ra ngoài.
Trình Dư Chân cười nhẹ ra tiếng, để mặc cho bàn tay nhỏ bé của cô sờ loạn ở trong ngực của anh, hoàn toàn không sợ bị cô ăn vụng đậu hủ.
Cái con bé chết tiệt kia nhất định là cố ý! Hà Tâm Tĩnh nhìn thấy Trình Dư Chân đứng trước mắt, nhìn được mà ăn không được. Đã vậy còn chứng kiến bàn tay của Lâm Gia Gia còn trộm sờ tới sờ lui trong ngực của anh, làm cho cô ta ghen tị đáy mắt hừng hực lửa giận.
"Đầu anh vẫn còn dính xà phòng kìa? Mau vào tẩy sạch sẽ đi." Phát hiện vẻ mặt Hà Tâm Tĩnh khó chịu, tâm tình Lâm Gia Gia tốt hẳn lên, vội vàng đưa anh đẩy mạnh vào trong nhà.
Anh không có cách, đành phải cười khẽ hôn trán của cô một chút "Vậy em đợi lát nữa vào nhà chờ anh." Anh giễu cợt nhìn cô, cũng không quay đầu lại, đi vào nhà.
Hà Tâm Tĩnh nhìn thấy mình không được anh để vào mắt như thế, trong lòng quả thật rất tổn thương, cũng thực không cam lòng, chẳng qua đã đi đến bước này rồi, vẫn quyết định kiên trì đi bước tiếp theo, bởi vì không đến khắc cuối cùng cô vẫn không thể chịu thua.
"Không nghĩ tới trải qua nhiều năm như vậy, cô có chút tiến bộ." Hà Tâm Tĩnh lạnh lùng trào phúng.
"Người sẽ không vĩnh viễn cứ tụt hậu mãi được." Lâm Gia Gia chống tay lên thắt lưng "Hơn nữa tôi đã rút lui năm năm, cô vẫn không chiếm được tình cảm của anh ấy, nên có chừng có mực."
"Có chừng có mực?" Hà Tâm Tĩnh không giận ngược lại cười, trừng cô liếc mắt một cái, vuốt vuốt mái tóc dài "Tôi đang muốn nói cho cô biết, hiện tại vừa mới bắt đầu, cho dù cô có muốn ngăn cản tôi cùng anh ấy ở chung, cũng không thể ở bên cạnh anh ấy 24/24 được."
"Cô có ý gì?" Lâm Gia Gia khó hiểu hỏi.
"Có ý gì?" Hà Tâm Tĩnh cười lạnh vài tiếng "Qua vài ngày nữa cô sẽ biết."
Đem con bài chưa lật xốc lên, không phải tự bày khuyết điểm của mình ra sao? Cô ta mới không ngốc đến mức báo cho đối thủ biết trước.
Lâm Gia Gia còn muốn hỏi cô ta, đã thấy cô ta nghênh ngang rời đi.
Hừ! Cho dù cô không thể ở bên cạnh Trình Dư Chân hai mươi tư giờ, cũng sẽ không để cho Hà Tâm Tĩnh lại nhúng chàm anh.
Đây tuyệt đối không phải vì cô thực thích anh đâu! Là vì cô chán ghét người khác tới khiêu khích cô, cho nên mới kích động tính tình hiếu thắng của cô thôi!……..
Lâm Gia Gia, cô có thể lại lừa mình dối người, không sao!
Từ sau khi cùng Hà Tâm Tĩnh lại xuất hạ chiến thư, Lâm Gia Gia trở nên phi thường tự động tự phát, nhìn thấy Trình Dư Chân, không hề áp dụng phương thức né tránh nữa, ngược lại tự động tiếp cận anh.
Cô bắt đầu cùng anh đang đi làm, sau khi tan tầm cũng chạy vội tới trung học Đông Phương, đón anh tan tầm, hai người cùng nhau trở về nhà.
Về phần thời gian bữa tối, cô hẹn anh đến nhà ăn cơm, dù sao mẹ cô cực thích anh, hận không thể mỗi ngày nhìn thấy anh.
Tuy rằng bọn họ không có hai mươi tư giờ dính sát lấy nhau, nhưng Hà Tâm Tĩnh hoàn toàn không tìm thấy cơ hội cùng anh ở chung một mình, cho nên mấy ngày nay tâm tình Lâm Gia Gia đặc biệt tốt.
Chỉ cần có mắt, mọi người đều nhìn ra được, từ sau khi có tình yêu tự nhiên cả người Lâm Gia Gia toả sáng.
Tuy rằng miệng cô cứng rắn tỏ vẻ mình vẫn không thích anh như trước, nhưng cũng không có ai đến vạch trần cô lừa mình dối người, dù sao mọi người đều là bạn tốt của cô, mà muốn làm được bạn tốt phải học được cách được trợn to mắt nói dối, mặc cô chối đây đẩy chuyện gì đó, mọi người đều đồng loạt cho rằng, không nhìn thấy gì cả, nhưng dỏng tai lên để nghe tin tức bát quái thì được rồi.
Hà Tâm Tĩnh xin tiến vào trung học Đông Phương đảm nhiệm y tá, bề ngoài nóng bỏng hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam sinh cùng thầy giáo, mà Trình Dư Chân là ngoại lệ duy nhất.
Cho tới nay, cô ta đầu tư ở trên người mình không ít, vì muốn làm mê đắm tất cả các nam nhân, trải qua vô số chiến tranh, cô ta gần như không cần đấu đã toàn thắng, đương nhiên trở thành nữ thần gợi cảm trong mắt nam nhân, không có nam nhân nào đạt được ưu ái của cô ta, lại đối với chuyện cô ta thích mà không sinh ra phản ứng.
Trình Dư Chân chính là loại nam nhân không biết hưởng phúc!
Anh đối với biểu hiện công khai cùng ám chỉ của cô ta đều làm như không thấy, thậm chí cô ta gần như cởi trần muốn câu dẫn anh, cũng
đều bị anh gửi trả.
Cô ta không hiểu, vì sao điều kiện của anh tốt như vậy, cách năm năm, vẫn là lựa chọn Lâm Gia Gia?
Rốt cuộc cô ta điểm nào thua kém con bé vừa xấu vừa ngốc kia chứ?
Hà Tâm Tĩnh trừng mắt nhìn Lâm Gia Gia đang phỏng vấn mình trước mắt, từ đầu đến chân đánh giá cô không chút nào che giấu.
Rõ ràng là con gái mà trước ngực cùng phía sau lưng đều phân không rõ ràng lắm, dựa vào cái gì đem Trình Dư Chân mê hoặc đến đầu óc choáng váng?
Lâm Gia Gia đương nhiên rất hiểu Hà Tâm Tĩnh chán ghét mình đến mức nào, nhưng phỏng vấn là công việc của cô, cho dù cô cũng không thích đối tượng phỏng vấn như thế nào, những vẫn sẽ hết sức hoàn thành công tác.
Hà Tâm Tĩnh cùng cô hẹn ở quán cà phê bên ngoài, giữa hai người tràn ngập không khí kỳ quái, hơn nữa bên ngoài đang hạ mưa to, ngoài cửa sổ cảnh sắc một mảnh mơ hồ, làm cho Lâm Gia Gia có vẻ có chút phiền chán.
Trong quá trình phỏng vấn, cô không có bị làm khó dễ, ít nhất so với Trình Dư Chân