Làm sao ma không lo được chứ, anh đâu biết mặt tôi bây giờkhó coi như thế nào, ba mẹ anh đã chọn Kiều, chắc chán sẹ không thích tôi chắclại còn nghĩ tôi là một đứa đi cướp người yêu người khác, oan uổng quá.hic… Vào nhà, ba mẹ anh ngồi đó, lần đâu tiên tôi gặp họ, ba anhnhìn rất nghiêm, còn mẹ anh nhìn rất phúc hậu nhưng tôi vẫn run không bước đi nổi…anhnắm tay tôi, mỉm cười trấn an
-Không sao đâu mà!
Chúng tôi ăn với nhau một bữa cơm yên bình mặc dù không mấyvui vẻ vì không ai nói ai câu gì…anh đưa tôi về nhà…
… lại một ngày đẹp trời, tôi ngồi trong lớp mà chẳng chú ýgì cả, để mặc tụi bạn ầm ĩ
-Chị trưởng nghĩ tiết rồi, xin học dồn đi
-Dồn cái đầu mày chứ dồn, im đi ngồi chơi- thằngPhúc điệu lại chữi
-Chị trưởng, ngoài kia có người tìm kìa- Lành nóivới tôi
-Ai?
-Không biết!
Tôi bước ra ngoài cổng, chẳng có ai, định quay lưng trở vàothì một người đàn ông mặc vest đen bướctới..
-Mời cô lên xe!
-Ông là?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía chiếc Audi đen phía sau, kính xeđược hạ xuống và người ngồi trên xe là…mẹ anh..
…….
-Bác tìm con có việc gì ạ?- tôi lễ phép
-Tôi muốn cô từ bỏ thằng Phúc
-Con…- tôi sững sờ không ngờ bà lại đề nghị như vậy
-Nghe tôi
nói hết đã. Cô cũng biết gia đình chúngtôi như thế nào, tương lai thằng Phúc sẽ kế thừa gia nghiệp, cô sẽ không thểgiúp gì cho nó, còn Kiều thì khác, con bé và cả gia đình của nó sẽ giúp đỡ thằngPhúc rất nhiều ..tôi nghĩ cô đủ thông minh để hiểu tôi nói gì…nếu như cô muốngia đình chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô sang Mĩ học tiếp và hứa sẽ lo cho cô đầy đủtrong suốt thời gian cô…
-Bác à, con xin lỗi vì ngắt lời bác, nhưng có lẽbác đã hiểu lầm rồi. con quen anh Phúc không phải vì tiền, con cũng chưa từngnghĩ đến gia sản nhà bác, vì vậy xin lỗi bác đề nghị của bác con không thể chấpnhận, xin phép bác con đi trước..
Tôi cố kìm nước mắt đẩy cửa bước ra ngoài, những lời này quáxúc phạm tôi rồi…
“ em ước mơ được…”
-Alo?
-Nghi hả con? Cô Ba nè con vào bệnh viện gấp đinhà con xảy ra chuyện rồi
Cái gì? Chuyện gì thế này, sao bao nhiêu chuyện chứ lần lượtđổ lên người tôi thế này…ông trời à?con làm gì sai chứ? Không lẽ con yêu mộtngười không nên yêu sao?
…
-Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức…
Tôi ngã khụy xuống nền gạch lạnh băng, tôi biết làm saođây?ba mẹ tôi đã ra đi trong một tai nạn giao thông, họ đã ra đi…vĩnh viễn… hômnay là ngày gì thế này? Ba mẹ đi rồi, tôi và em trai biết làm sao đây? Tôi ngồitrên ghế thẫn thờ, đã không còn nước mắt và sức để khóc nữa rồi, tôi phải sốngchứ, phải kiên cường, tôi con có em trai, còn phải lo cho nó…
Không ngờ chỉ trong một ngày mà tôi không còn cả ba mẹ…nhưngtôi vẫn phải kiên cường mà sống, phải kiên cường vượt qua tất cả…
Tôi cảm thấy cô đơn quá, bây giờ tôi chỉ còn một mình thôisao? Không, còn có anh, anh sẽ mãi bên tôi…
Tiếng chuông điện thoại kéo dài, đang chò người nghe máy, thậtlâu, từng hồi chuông như cứa vào trái tim tôi…như tưởng khi sắp vang lên nhữngtiếng tút tút đầu dây bên kia bắt máy, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại votình rơi vào một hó đen vô tận, người bắt máy là Kiều, không phải anh…anh ởcùng Kiều sao?
-Alo!
-Alo , anh ấy đang tắm …có chuyện gì không?
-Tôi…
-Đợi chút nha! Anh ấy kêu tôi rồi…
Mọi thứ dường như sụp đổ, mất hết rồi, chẳng còn gì cả…
Mọi thứ dường như sụp đổ, mất hết rồi, chẳng còn gì cả…tôiđã quá đau khổ rồi…
Những ngày sau đó tôi nghỉ học, tôi và em trai củng tới nhàbà ngoại, tôi thật sự không dám ở nhà một mình, cô đơn lạnh lẽo lắm,điện thoạitôi không mở…
-Bà, con đi du học có được không?
-Sao đột ngột vậy con?
-Con muốn đi để quên chuyện buồn..
-Được rồi, dù sao tiền ba mẹ con để lại với tiềnbảo hiểm cũng để lo cho tụi con, con muốn thì cứ đi du học, thằng cu bà sẽ chămsóc
- con cámơn bà- tôi ôm chặt bà, khóc nức nở
……………………
-Alo! Chiều nay họp nhóm đi tao co chuyện muốnnói
… Cát Đằng
-Mày sao vậy? chuyện lớn vậy cũng không chịu nói,điện thoại cũng không mở rốt cuộc mày có coi tụi tao là bạn bè không?
-Tao xin lỗi, tại tao muốn yên tĩnh, tao … tao sắpđí Mĩ du học
-Cái gì??
-Đừng như vậy! ngày kia tao đi, tao chuẩn bị xonghết rồi
-Mày là cố ý đặt mọi chuyện vào thế đã rồi đúngkhông?-Hà hét lên…
-Tao muốn đi cho khuây khỏa một thời gian, tụimày đừng buồn, tao sẽ mau về thôi…
-Phúc biết mày đi không?- hồng hỏi
-Tao chưa nói, mai tao sẽ nói…tao với anh códuyên không phận
-Sao mày phải khổ vậy hả Nghi?- Hà ôm lấy tôikhóc nức nở, chỉ có nó mới biết được hết tất cả những chuyện của tôi…
-Tao đâu có khổ, tao đi du học mai mốt về tao sướnghơn tụi mày đến lúc đó đừng có đến nhờ vả gì tao!- tôi cố nở nụ cười nhưng chắclà khó coi lắm, trong lòng tôi đang chảy máu thì làm sao mà cười tươi được chứ?-coi như là tiệc chia tay tụi mày ăn uống gì cứ kêu đi!
….
Tôi bước vào nhà, thật mệt mỏi, ước gì mọichuyện xảy ra với tôi chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng mà thôi và khi tỉnhgiấc mọi thứ lại trở về như ban đầu, có ba mẹ và có anh, không anh chỉ là mộtgiấc mơ mà thôi, một điều cấm kị mà tôi không được chạm đến và tất cả những gìtôi phải gánh chịu là quả báo của tôi mà thôi…
“ gửi anh, người mà em yêu nhất!
Có lẽ khi anh đọc được lá thư này em đã không còn bên anh nữarồi.. em phải ra đi, phải rời xa anh…khoảng thời gian được ở bên anh là lúc emvui nhất và cũng mệt mỏi nhất…em xin lỗi anh vì tất cả… Em ra đi có lẽ là cáchtốt nhất cho tất cả mọi người..
Em đi rồi anh đừng buồn, hãy sống tốt, tương lai anh còndài, em cũng vậy chúng ta như hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau tại một điểm rồimổi người một ngã…chúng ta đã được gặp lại nhau sau mười mấy năm, viết tiếp mộtmối tình đẹp, hãy để kỉ niệm đó đep mãi và giữ lại trong tim là được rồi anhà…những kỉ niệm về anh em sẽ nhớ mãi, anh cũng vậy nhé! Hãy cho em một chổ nhỏtrong tim anh. Em chỉ cần vậy thôi!
Kiều rất hợp với anh, anh có biết điều đó không? Hãy trân trọng cô ấy, hãy tìm hạnh phúc củariêng anh và đó không phải là em…
Em ra đi chắc rất lâu mới quay lại và có lẽ khi em trở vềanh đã có một sự nghiệp vững chắc và một gia đình hạnh phúc… em sẽ rất vui, vàem cũng sẽ tìm hạnh phúc cho riêng em, chúc anh hạnh phúc!
Tạm biệt anh! ”
Dấu chấm cuối cùng nước mắt đã rơi đầy trên giấy rồi, khôngcó anh khổ sở đến vậy sao? Không có anh tôi có thể sống không? Có thể vượt quađược không?
-Chị hai!
-Sao vậy em?
-Chị khóc hả? sao vậy?ai ăn hiếp chị?- thằng emtôi ngây thơ hỏi
-Không sao! Sao qua đây? Ngủ đi,trể rồi!
-Em muốn ngủ với chị!
-ừ! Vậy lên giường nằm đi
tôi nằm cạnh nó, vuốt tóc nó, không biết khi tôi quay lại nósẽ lớn như thế nào nữa
-chị hai, em nhớ ba mẹ
-ừ, chị cũng rất nhớ, rất nhớ, em phải học thậtgiỏi ba mẹ sẽ rất vui- một giọt nước mắt lại chảy ra, ba mẹ con làm vậy có đúngkhông? – chị sắp đi xa, em ở nhà nghe lời bà ngoại nha! Phải nghe lời, học giỏi,ngoan chị sẽ mua quà về
-chị đi đâu?
-ờ… chị phải đi học xa, chị sẽ gọi điện về! phảingoan biết không?
-Dạ
-Ngoan, ngủ đi
Ngày cuối cùng tôi ờ Sài Gòn, tôi muốn giành cả ngày choanh…
Tôi hẹn gặp anh tại Cát Đằng, nơi tôi có rất nhiều kỉ niệm..
-Em không sao chứ?
-Có sao! Em cảm thấy rất ức chế nên rủ anh đichơi nè!- tôi nhăn mặt, trước mặt anh tôi tỏ ra rất tự nhiên, đang rất cố gắng
Tôi cùng anh dạo phố, ăn nhứng quán ven đường, những món màchúng tôi thích, đi bên anh lúc nào tôi cũng cười thật nhiều và dường như hômnay nhiều hơn mọi ngày, đôi nghi cũng là những nụ cười giả tạo…
-Vào đây!
-Làm gì vậy?
Tôi kéo anh vào một tiệm trang sức,tự nhiện lại muốn có một vật kỉ niệm giũa chúng tôi, ở Mỉ nhìn nó tôi có thể nhớđến anh…
Tôi rất ấn tượng với cặp dây chuyềnnữa trái tim có cỏ 4 lá ở trong, mặc dù không phải là của nhau mãi mãi nhưnghôm nay chúng tôi là của nhau là một trái tim hoàn hảo…
Một ngày trôi qua thật nhanh, bậygiờ đã là 9h tối, anh đưa tôi về nhà… tôi chủ động hôn anh đây là lần đầu tiêntôi chủ động hôn anh và cũng có lẽ là nụ hôn cuối cùng của chúng tôi…nụ hôn tạmbiệt… tôi không hận anh, không hận Kiều, chỉ trách số phận sao cho tôi gặp anhlàm gì, chúng tôi không phải là của nhau, tại sao lại để tôi yêu anh?tại sao chứ?
-Tạm biệt!- tôi nở nụ cười với anh, nụ cười tạmbiệt
Anh quay lưng, đằng sau là nhữnggiọt nước mắt của tôi…tôi dựa vào cánh của khóc nước nở, tất cả những ủy khuất,oanức dều theo nước mắt như đê vỡ bờ… cuộc sống sau này sẽ không có anh…không cóanh…
Emđã sẵn sàng buông tay anh ra… Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài,bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theocái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi… sẵnsàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tayvà ra đi …
Cái cảm giác mất mát này đã thực sự đau đớn, embật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâuvào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kimđâm, nhưng anh có hiểu cho em?
Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa,cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xakhông? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, mất đi cái hơi thở của nhữngngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anhsẽ khóc chứ?
Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnhđể tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽchỉ nhận được sự trống trải và hơi thở lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi emco ro chứ?
Buông tay anh ra là để anh ra đi. anh sẽ rời xaem, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng màcon người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không?
Từ bây giờ … em sẽ học cách chịu đựng mộtmình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi một mình, không cóchỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng dậy bằng đôi chân, bằng sức lực củachính em. Sẽ lấy những khoảnh khắc ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽkhông cô độc trong những kí ức đó đâu.
Sẽ có một ngày … anh quay lại và nắm lấy đôibàn tay em chứ? Sẽ có một ngày… anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽcó một ngày… anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có mộtngày nào đó… anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủvới mình rằng em buông anh ra để anh đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đãđau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc không ở nơi em!
Em bi