watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 21:40,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 5057

Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc


» Đăng lúc: 11/03/15 19:11:01
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Ái Hy vẫn quỳ sụp trước cửa, im lặng không hề thốt lên bất cứ điều gì, chỉ từ từ cảm nhận nỗi đau đang thấm vào tận sâu đáy lòng.



Trên con đường vắng vẻ, chỉ một vài người bước đi trên con đường ấy.


Bóng dáng cô độc kia lại thẫn thờ bước đi, nhưng lần này lại đượm chút cay đắng.


Ái Hy tiếp tục bước đi…


Đi mãi…đi mãi không có điểm dừng.


Và hướng đi chỉ theo một đường thẳng vô tận.


Nhưng tại sao khi bước đi như thế này, đôi chân kia vẫn không hề cảm thấy mỏi mệt, thậm chí có thể hoàn toàn gọi là mất cảm giác.


Ở lòng đường, những chiếc xe khác nhau vẫn chạy theo một mục đích xác định, nhưng tại sao đôi chân đang bước trên lề lại không hề xác định được nơi mình cần đến.


“Nơi nào…
…dừng bước chân?”


9h18 phút tối…


Ái Hy vẫn tiếp tục bước đi, đôi mắt vẫn có một hướng nhìn vô hạn định.


Một bàn tay gấp gáp níu tay Ái Hy lại, khiến bước chân Ái Hy dường lại, vô cảm quay mặt lại.


Minh Vỹ…đây là cái tên đầu tiên Ái Hy nghĩ đến khi ngoảnh mặt lại đối diện với người phía sau.


- “Cô chủ, cô định đi đâu?” – Nhưng gương mặt kia vốn dĩ không phải của người mà Ái Hy mong chờ, mà là của tên cận vệ của Minh Vỹ.


Dường như tên cận vệ này đã tìm kiếm Ái Hy rất lâu, hắn ta đang cố gắng lấy lại nhịp thở đều đặn của mình.


Ái Hy không trả lời.


Hành động tiếp theo là gạt nhẹ bàn tay của tên đó ra, sau đó lại quay người bước đi.


- “Cô chủ!” – Tên kia vội vàng níu lại bàn tay của Ái Hy, hạ giọng cầu xin. – “Cô làm ơn đừng đi nữa, về nhà với tôi.”


Ái Hy vẫn ngoan cố giằng tay lại, gương mặt không chút biểu cảm.


Cạch


Cách đó không xa, một bóng người bước ra khỏi chiếc BMW màu đen, mạnh tay đóng cánh cửa xe lại.


Những bước chân chậm rãi bắt đầu cất bước, tiến thẳng đến nơi đang xảy ra cuộc giằng co.



Bộp


Minh Vỹ vỗ nhẹ vào vai tên cận vệ, sau đó hất mặt về phía sau ra hiệu.


Tên đó lập tức buông Ái Hy ra, lùi về sau lưng Minh Vỹ.


Lần này, một bàn tay ấm áp quen thuộc nắm lấy tay Ái Hy, mạnh mẽ kéo Ái Hy vào lòng mình ôm thật chặt.


Dĩ nhiên nhanh đến mức Ái Hy không kịp có bất kỳ hành động phản kháng nào.


- “Sao em không chịu ngoan ngoãn một chút?” – Minh Vỹ ôm Ái Hy vào lòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cảm giác căng thẳng đã hoàn toàn biến mất.


Không một tiếng trả lời, Ái Hy chỉ im lặng buông thõng tay, không hề có thêm bất cứ hành động phản kháng nào.


- “Xin lỗi vì đã bỏ đi mà không nói với em một tiếng, do lúc đó anh có việc gấp nhưng em lại ngủ say quá, nên anh đành phải đưa em đến phòng y tế để nghỉ ngơi.” -


Minh Vỹ cảm thấy sự khác biệt rõ rệt ở từng cử chỉ của Ái Hy, cố gắng điềm tĩnh giải thích cho Ái Hy hiểu và thông cảm hành động của mình.


Vì đơn giản Minh Vỹ nghĩ Ái Hy giận mình khi để mặc Ái Hy ở lại mà không báo trước.


1s…


2s…


3s…


Ái Hy vẫn chỉ im lặng…


Và cả Minh Vỹ cũng im lặng…


Cả không gian trở về với trạng thái tĩnh lặng và căng thẳng, nhưng vẫn xen lẫn những tiếng động cơ của các loại xe khác nhau đang chạy trên đường.


- “Anh biết mà phải không?” – Ái Hy lần này lại là người cất tiếng, trong chất giọng đượm chút gì đó gọi là đau thương.


- “Biết gì?” – Minh Vỹ nhíu mày, nhìn người con gái trong vòng tay của mình.


- “Về cái chết của gia đình tôi, anh biết mà phải không?” – Vẫn cái chất giọng không chút sinh lực ấy, Ái Hy đang cố gắng vận dụng hết những nghi hoặc trong lòng vào câu hỏi ấy.


Minh Vỹ lại im lặng…


Và chỉ cần như thế, Ái Hy cũng đủ biết rõ câu trả lời.


- “Tại sao?” – Cả người Ái Hy run lên, sau đó ngước mặt lên đối diện với Minh Vỹ. – “Tại sao lại không nói cho tôi? Tại sao anh biết mà chỉ im lặng? Anh nhìn tôi như một con ngốc chẳng hề hay biết gì về cái chết của gia đình tôi vẫn vui vẻ mỉm cười với anh như thế vui lắm sao?”


Ái Hy bức xúc hét lên, thật sự mọi sự hy vọng và niềm tin mà Ái Hy đặt ở Minh Vỹ đã hoàn toàn sụp đổ.


Nhưng đến tận lúc này, Ái Hy vẫn không hề rơi bất cứ một giọt nước mắt nào cả.


- “Nếu anh nói cho em biết, thì liệu em có dễ dàng chấp nhận sự thật này không?” – Minh Vỹ nhìn Ái Hy với đôi mắt xót xa, thật sự không thể giấu kín chuyện này mãi được.


Vốn dĩ Minh Vỹ đã biết rằng ngày này cuối cùng sẽ đến.


Nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như thế…


Theo sau câu nói của Minh Vỹ, một giọt nước mắt lại rơi xuống từ phía bên kia.


…rồi lại thêm một giọt nữa.


Cứ thể, những giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài trên gò má Ái Hy, sau đó nhẹ nhàng tiếp đất.


Minh Vỹ đưa tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt Ái Hy, sau đó lau vội những giọt nước mắt trong suốt.


- “Đừng chạm vào tôi!” – Ái Hy lạnh lùng hất tay Minh Vỹ ra, rồi lại tự mình gạt nước mắt. – “Anh sẽ là người thứ hai tôi không thể tha thứ cho việc này, nhưng người đầu tiên sẽ là kẻ dám làm việc đó với gia đình tôi.”


Ái Hy xoay người lại, tiến về phía tên vệ sĩ và chiếc xe BMW đang đậu sẵn trên đường vừa rồi, sau đó bước vào trong xe.


Minh Vỹ đứng thẫn người một chút, rồi cũng nhanh chóng bước vào xe.


Không ngờ việc Minh Vỹ làm lại gây cho Ái Hy một nỗi đau quá lớn.



Sau một ngày dài mệt mỏi, Ái Hy vẫn để yên cho Minh Vỹ giúp mình thay băng, vết thương lại trở về với thời điểm ban đầu của nó sau lần va chạm trên lớp.


Nhưng cả hai người dường như đang bắt đầu vạch ra một khoảng cách khá xa cho mối quan hệ đã bắt đầu tiến triển.


Liệu giờ đây nó có trở về với con số không?



Ái Hy vẫn ngoan cố đến trường, mặc cho bác sĩ hết lời khuyên ngăn, và chính Minh Vỹ cũng phải bó tay trước sự kiên quyết mạnh mẽ này.


Cặp đôi “mafia” vẫn như mọi ngày, bước vào trường trước ánh mắt ngưỡng mộ lẫn sợ hãi của toàn thể học sinh.


Đây có thể gọi là quyền lực chăng.


Cả hai người vẫn đi song song, gần như thế nhưng khoảng cách lại không thể nào chạm đến.


- “Vương Ái Hy!” – Giọng nói đáng ghét quen thuộc của ngày hôm qua vang lên, cất tiếng gọi tên Ái Hy.


Và cả Minh Vỹ và Ái Hy đều cùng lúc ngoảnh mặt lại.


Ngay sau đó, Ái Hy lập tức quay mặt bước đi…tên này vốn chẳng có gì tốt đẹp.


Nhưng tên kia đã lập tức chạy đến chắn ngang lối đi của Ái Hy, nở một nụ cười toả ra vô số những vầng hào quang.


- “Em vẫn chưa biết tên tôi mà.”


- “Thì sao?” – Ái Hy lạnh nhạt trả lời, gương mặt đanh lại.


Thật sự Ái Hy chẳng muốn có bất kỳ quan hệ nào với tên này, dù chỉ là người quen.


- “Tôi là Dương Hạo Thần, em hãy nhớ cho kỹ đấy!” – Chàng trai tên Hạo Thần vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, sau đó lập tức bỏ đi.


Ái Hy nhíu mày nhìn theo…


Nhưng phía sau Ái Hy, đôi mắt màu hổ phách đang sáng lên dưới ánh mặt trời, hệt như đôi mắt tinh ranh của loài hổ báo.


Chap 30: Kẻ thứ ba


Mỗi ngày đều lặng lẽ trôi qua theo cái định lí vốn đã được tuân theo như một vòng luân hồi của thời gian, và cuộc sống vẫn luôn về đúng cái vị trí vốn có của nó.


Đã ba ngày, nỗi đau mất mát trong lòng Ái Hy đã vơi đi phần nào, nhưng vẫn còn vương vấn nơi vết thương chưa lành hẳn một nỗi thất vọng tột cùng dành riêng cho Minh Vỹ.


Tại sao chuyện như thế này mà Minh Vỹ lại không hề nói với Ái Hy dù chỉ một câu, hay đề cập đến dù chỉ một lần?


Phải chăng…chính Minh Vỹ là kẻ đã nhẫn tâm xuống tay với gia đình Ái Hy?


Không thể nào! Minh Vỹ không thể làm chuyện như thế được, đặc biệt là chuyện này lại có ảnh hưởng đến Ái Hy.


Ái Hy mệt mỏi gục đầu xuống bàn, những ngày qua thật sự Ái Hy đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng suy cho cùng cũng không thể tha thứ cho Minh Vỹ một cách dễ dàng như thế.


Mất mát lần này thật sự quá lớn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Ái Hy đã đánh mất trọn vẹn hai chữ “gia đình”.


Ding dong…ding dong…


Giây phút Ái Hy luôn chờ đợi đã đến, nhưng tại sao những ngày gần đây nó hoàn toàn không hề có sức ảnh hưởng đến Ái Hy.


Lúc này, thứ Ái Hy thật sự cần là sự yên tĩnh, chỉ cần như thế để quên đi tất cả.


- “Này này, mèo con!” – Một giọng nam dễ nghe cất lên, thật gần và cũng thật quen thuộc nhưng lại nhanh chóng chìm vào quên lãng.


Thật kỳ lạ, tại sao ngoài giọng nam đó ra lại không có thêm bất kỳ thứ âm thanh nào khác?


Nhưng Ái Hy vẫn gục xuống bàn, chẳng màng để tâm đến những sự kiện đang xảy ra xung quanh.


- “Mèo con!” – Giọng nam kia lại một lần nữa cất cao giọng, một bàn tay đưa lên lay lay người Ái Hy.


Dường như tên kia đang gọi Ái Hy thì phải.


Ái Hy từ từ ngước mặt lên, đập vào mắt là gương mặt khó ưa của tên Dương Hạo Thần.


- “Em không nghe hay giả vờ không nghe thế?” – Hạo Thần đưa tay về phía mặt Ái Hy, nhưng bàn tay ấy lập tức bị gạt ra một cách chán ghét.


- “Tôi là mèo con từ bao giờ?” – Ái Hy khó chịu trả lời, đúng là cái biệt danh ngớ ngẩn, khi không lại ví người với mèo!


- “Từ khi tôi nhìn thấy em!” – Một nụ cười thân thiện tựa như ánh mặt trời buổi sớm lại nở nên đôi môi kia, nhưng Ái Hy lại cảm thấy trong nụ cười đó đang chứa đựng sát khí.


- “Thế thì tôi gọi anh là đồ ngớ ngẩn nhé!” – Ái Hy đập bàn đứng dậy, sau đó quay người bỏ đi.


Nhưng bằng phản xạ nhanh nhất, Hạo Thần lập tức nâng người Ái Hy lên và vác đi như một món hàng hoá.


Đến tận lúc này, Ái Hy vẫn chưa kịp định hình lấy một giây và hoàn toàn bị Hạo Thần đưa đi, chỉ kịp trông thấy cả chục ánh mắt từ trong lớp mang một ánh nhìn nảy lửa chiếu thẳng vào mình.


Thì ra từ nãy đến giờ, không chỉ có riêng cả hai tồn tại trong lớp, nhưng tại sao Ái Hy lại không hề nhận định được những gương mặt ấy.


- “Này, tên ngớ ngẩn kia, thả tôi xuống!” – Ái Hy tức giận đập đập tay vào lưng của Hạo Thần, nhưng những ánh mắt khác nhau lại liên tục chiếu thẳng vào Ái Hy khi mỗi bước chân của Hạo Thần bước qua từng dãy hành lang.


Nhưng Hạo Thần hoàn toàn phớt lờ Ái Hy, cứ tiếp tục bước đi.


- “Này! Tên khốn! Tôi bảo thả tôi xuống!” – Ái Hy ngừng không đập tay vào lưng Hạo Thần nữa, phải dùng biện pháp mạnh thôi!


Ái Hy hít một hơi thật sâu…


Nhắm mắt lại…


Những bước chân của Hạo Thần vẫn đều đều, chậm rãi di chuyển trên dãy hành lang.


Này thì “mèo con”!


Ái Hy lại sử dụng “tuyệt chiêu ngàn năm”, phập một cái vào vai Hạo Thần.


Cả người Hạo Thần run lên, sau đó bước chân khựng lại.


Và tất cả học sinh trên dãy hành lang cũng dừng bước.


1s…


2s…


3s…


- “Em không phải mèo con!” – Đột ngột Hạo Thần buông một câu nói khẳng định, sau đó gương mặt dần tối sầm lại.


- “Gì cơ?” – Ái Hy ngơ ngác hỏi, tự dưng lại phủ định chính biệt danh của mình đặt ra là thế nào?


- “Em là mèo hoang!” – Lại thêm một câu khẳng định cực kỳ “tầm cỡ”, có khả năng đánh gục ý chí phản kháng của Ái Hy. – “Chỉ có mèo hoang mới cắn người như thế!”

...
Tags: bat duoc roi vo ngocbat duoc roi vo ngoc
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Ác Quỷ Bên Em (Rin Lala)
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Anh không thích phụ nữ, nhưng anh yêu em, cô bé ạ
» Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh
» Bạn Trai Tôi Là Đại Ca Giang Hồ
» Băng Nhóm Học Đường
1234...212223»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON