watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 16:06,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3260

Black Angel – Thiên thần bóng tối


» Đăng lúc: 11/03/15 12:10:12
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Cả cửa sổ kính rơi xuống đập và đầu vào lưng… Chấn Nam! Cậu đã lao ra, ôm lấy Hải Băng trong tích tắc.



– Em không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?


Nam nhìn khắp người Băng, vẻ mặt lo lắng.


- Em có đau chỗ nào không? Nói ta nghe đi…


Không đáp lại, không nhìn Nam, Băng từ từ đứng dậy, mắt ngước nhìn chỗ khảng trống tường phía trên, nơi chiếc cửa sooe vừa rơi ra… nhìn vô cùng tập trung và chăm chú…


- Cậu… cậu ba…


- Máu…cậu ba…đằng sau…


- Mẹ ơi…máu…máu…


Mấy cô giúp việc đứng đờ ra, miệng lắp bắp, vẻ mặt hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì hơn…


Như gắng bình tĩnh lại, tiến đến chỗ Nam, mặc dù tay chân muốn run lên.


- Cậu ba…vết thương…máu…nhiều…


Nhưng Nam không để ý Như nói, cậu đứng dậy và tiếp tục nhìn Băng, vẻ mặt lo lắng:


- Em…thật sự…không sao chứ?


Hải Băng chăm chú nhìn ô trống trên cao, chợt cúi xuống, quay người, …định bước đi…


- Cẩn thận. Rất nhiều mảnh vỡ dưới chân em.


- Về phòng thôi!


Miệng Băng nói ra, nhưng vẻ mặt như không quan tâm mình nói gì. Bộ não nhỏ đang suy nghĩ về điều khác. Và chân thì vẫn bước đi, về phía cửa phòng ăn…


Đám giúp việc lại một lần nữa trợn mắt… nhìn theo Băng…Chấn Nam cũng từ từ bước theo luôn…


- Cậu…cậu ba… vết thương…


- Dọn đống thủy tinh đi!…


Như gần như nghẹn họng… cứ đứng trân trân nhìn đằng sau Nam…


Máu từ đầu và lưng chảy xuống… thẫm đẫm mảnh áo đằng sau…



- Nếu không gọi bác sĩ đến, cậu chủ định kệ cho chảy bao nhiêu máu cũng được phải không? Chính cậu chủ cũng là một bác sĩ chưa nhận bằng cấp đấy.


Nam cầm cốc nước lên, uống mấy viên thuốc kháng viêm, không nói gì thêm với tay quản lí. Cậu đã được bác sĩ băng lại vết thương dù cho không quan tâm lắm đến chuyện đó.


- Dù sao cậu chủ cũng nên yêu bản thân một tí, Mọi người đều rất lo lắng đấy… Bác sĩ bảo vết thương trên đầu khâu mấy mũi, xương ở bả vai suýt chút nữa thì gãy. Mất nhiều máu nhưng không nguy hiểm lắm.


- Như thế mà không nguy hiểm sao? Máu chảy nhiều vậy cơ mà.


- Cô quản gia bước vào, bộ mặt gần như sắp khóc.


- Cậu ba chẳng biết quý bản thân gì cả. Là tụi em buồn chết luôn.


- Ta không sao.


- Sao lại không sao? Tất cả chỉ vì con bé đó. Rõ ràng thấy cái cửa sắp rơi xuống mà không tránh đi. Rõ ràng biết cậu ba bị cả cái cửa kính phang xuống đầu vì cứu mình mà vẫn dửng dưng như không.


- Em đừng nói nữa.


- Cậu ba chiều nó quá nên nó chẳng coi ai ra gì, chẳng có tình người.


- Em ra ngoài đi. Ta không muốn nghe nữa.


- Cậu ba yêu quý nó nhưng nó đâu có quan tâm gì đến cậu ba? Một chút lo lắng cũng không mảy may nữa…


- Em ra ngoài đi. – Nam gắt lên.


Như quay đi, bực bội bước ra ngoài…


Nam ngồi trên ghế, đưa hai tay để trên bàn, mặt cúi gầm, mắt nhắm nghiền…


- Cậu chủ có biết mục tiêu của chúng ta là gì không? Là giàng được quyền thừa kế…


- Ta không muốn cái vị trí ấy nữa…


- Nhưng cậu chủ đã bước chân vào con đường ấy rồi… Như tôi đã nói, cậu chủ chỉ có quyền tiếp tục bước đi thôi!


- Ta sẽ dừng lại!


- Cậu chủ không hiểu hết hậu quả hay sao mà nói câu ấy…Vì cô bé đó…sao? Cậu chủ…yêu cô bé rồi…phải không???


- Ta… không ngăn nổi trái tim ta nữa…


- Điên rồ! Quá điên rồ! Cậu có biết ý định của ông chủ khi đem cô bé đến đây không????


- Ta không thể chĩa súng vào cô bé được! Ta không làm được!


- Ngay lúc đầu tôi đã ngăn cản cậu gần gũi với cô bé rồi! Giờ thì… dù cậu yêu tới mức nào, cậu cũng không được từ bỏ mục tiêu cuối cùng của mình! Cậu sinh ra để làm gì? Cậu được dạy nhưng gì trong 20 năm qua? Cậu phải nhứ, phải nhớ cách duy nhất để tồn tại trên thế gian này là đấu tranh, là giẫm đạp lên kẻ khác! Và cậu phải nhớ… cậu là con trai Lâm- Chấn- Đông!


- Không… ta không muốn nhớ gì cả…


- Giờ cậu định sao? Cậu bảo sẽ dừng lại? Cậu muốn dừng lại để bảo vệ cô bé? Để không phải chĩa súng vào cô bé? Cậu có biết, nếu cậu không làm thế…cô bé cũng vẫn chết dưới tay cậu cả hoặc câu hai? Cậu có thay đổi được gì không?


- Ta sẽ không để điều đó xảy ra…


- Cậu chủ không đủ quyền lực để làm điều đó đâu. Chính cậu cũng rõ hơn ai hết đấy!


- Vậy… ngươi bảo ta phải làm gì? Phải làm gì hả?


- Cách tốt nhất… là để cô bé… chết dưới tay cậu đi. Nếu không…cậu vừa mất cô bé…vừa mất quyền thừa kế…cả mạng sống của cậu, cũng không giữ được đâu… Tôi chỉ nói lại lần này thôi… Cậu chủ! Từ lúc sinh ra trên thế gian này…cậu…đã không có quyền được lựa chọn…


…Tay quản lí quay đi…bước khỏi phòng.


Chấn Nam đập đầu xuống thành bàn…mắt nhắm nghiền lại…



- Bạn đi đâu thế?…lúc này bạn phải ở bên và chăm sóc cậu ba chứ?


Băng lướt qua mặt An, đi trên hành lăng.


- Bạn là kiểu người gì vậy? Có biết cậu ba bị thương nặng thế nào không?…Bạn làm gì mà lang thang ngoài này hả?
Băng vẫn tiếp tục đi, đầu đang mải suy nghĩ gì đó. An đứng nguyên, chống nạnh.


- Cong người kì quặc! Con người xấc xược! Con người nhẫn tâm và độc ác!


…11 giờ đêm…


Hải Băng chậm rãi bước vào phòng ngủ của Nam…


Nhỏ chợt khựng lại…


Nam đang đứng giữa phòng, cởi trần, mắt trân trân nhìn Băng. Không phải ánh mắt dịu dàng của ngày thường…và quan trọng hơn, trên tay cậu…đang cầm khẩu súng…hướng thẳng về phía… Băng…Nhỏ không ngạc nhiên, không sợ hãi…đứng yên…và chỉ nhìn Nam…


Con chim Palila đứng co người lại, đôi mắt nhỏ xíu tròn xoe cứ nhìn và khẩu súng trên tay Na…không chớp…


Trong khoảnh khắc… Nam đưa ngón tay vào cò súng…vẫn im lặng và nhìn Băng…


Trái tim Nam chợt nhói lên…và…


…Cậu bóp cò!!…


Nhưng…Băng vẫn đứng yên…


Còn Nam…giật cò khẩu súng ngắn…giật mạnh hết lần này đến lần khác…Nam gần như muốn điên lên…Cậu giơ tay và ném thẳng khẩu súng vào tường…


Khẩu súng…không hề… có đạn…và…Nam…biết điều này…


Cậu ngồi thụp xuống, dựa vào thành giường, ôm đầu…Hai hàm răng nghiến chặt lại…


Chân Hải Băng bước đến…


- Đừng…Em đừng đến gần đây…Tránh xa ta ra…
Nhưng Băng vẫn bước…


- Xin em…tránh xa ta ra…tránh xa kẻ như ta ra…


Băng từ từ ngồi xuống…


Tay đưa lên lau mồ hôi trên trán Nam…và nhỏ vòng tay qua…nhẹ nhàng ôm Nam vào lòng mình…


Băng hơi quay mặt lại, thì thầm:


- Nếu muốn…cứ dùng khẩu có đạn ấy…CÒn không…người nhận được một viên đạn…sẽ là…Chấn Nam đấy…!


…Trên bàn, trong chiếc lồng chim, con Palila hơi nghiêng đầu…như muốn nghe lắm…những lời Băng…


……


- Ngươi đoán là ai sẽ sập bẫy tiếp theo?


- Chỉ cậu ba thôi, thưa ông chủ! Cậu cả sẽ chán ngay sau một thời gian. Còn cậu hai thì không một chút mảy may.


- Ngươi nhầm!…vậy nghĩ xem, ai sẽ là người giết được cô bé?


- Có lẽ là cậu cả. Cậu cả hám sắc nhưng thực chất chẳng coi một đứa con gái nào ra gì. Và…trong ba cậu chủ, em nghĩ cậu cả là người nhẫn tâm nhất.


- Ngươi…lại nhầm lần nữa!


- Ý ông chủ là…


- Ngươi sẽ biết thôi…Con mắt nhìn người của ta rất tốt. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé trong khu nhà hoang dột nát…ta đã thấy bên cạnh đứa bé gái xinh xắn ấy..


…cả thiên thần…
…và tử thần…


Chap 13


- …Lại một đêm mưa…


Băng bước từng bước nhẹ nhàng và chậm rãi sang phòng đọc…


.Chấn Nam đang ngồi dưới sàn, dựa tường…


Lặng yên nghe tiếng mưa rì rầm bên tai từ đâu đó rất xa vọng về…


Băng lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh Nam.
– Em… không ghét…ta sao.???


Băng khẽ lắc đầu.


Ta chỉ muốn biết, mình có thể tàn nhẫn tới mức nào…Nếu khẩu súng ấy có đạn…ta sẽ ân hận cả đời…


Băng từ từ ngả đầu vào vai Nam…


Dù phía sau bức tường rất lạnh và tiếng mưa vẫn vọng về bên tai…


Băng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người Nam.


- Ta lớn lên trong khu biệt thự này…chưa từng có một người bạn…Ta không được đến trường như những đứa trẻ khác…Ta được dạy không chỉ những câu chữ, những bài toán, …mà còn cả bài học về sự nhẫn tâm, …sự đấu tranh để tồn tại trong xã hội này… chỉ cần sai phạm một lỗi nhỏ, tỏ ra yếu mềm trước một con vật đang thương…hay chỉ là chảy một giọt nước mắt khi thấy đau…ta đã bị phạt rất nặng…bị bỏ đói, bị treo ngược lên trong nhà kho đầy rắn…12 tuổi, mẹ mất. Ta không còn nhận được tình thương từ ai nữa…kể cả anh hai…Khi anh nhìn ta với ánh mắt lạnh như vô hồn. Ta biết, cách duy nhất để sống sót là cố gắng giành được vị trí thừa kế của cha…Suốt 10 năm, ta dằn lòng xuống để làm… bao nhiêu tội ác…Đêm nào ta cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại…ta chỉ thấy một vùng loang đỏ máu…ngột ngạt…thật sự rất ngột ngạt…Ta đã nhiều lần muốn chạy trốn…muốn tìm một sự giải thoát…nhưng…bất lực…Con đường ta đi…xung quanh đều mịt mù bóng tối…Ta đã sống…cô đơn thế cho đến ngày…gặp em…Giờ thì…dù ai nói gì…ta cũng không đủ can đảm để chĩa súng vào em…lần nữa đâu…Như thế…thà tự chĩa họng súng vào đầu mình, ta sẽ thấy…dễ chịu hơn…Ta yêu em…hơn quyền lực và địa vị…và…hơn cả chính bản thân ta nữa…


- …


…Hải Băng từ từ khép đôi mắt trong veo màu nâu lạnh…nhỏ chìm vào giấc ngủ…một giấc ngủ ấm áp khi ở bên CHấn Nam.


Một ngày mới năng lên…Mưa đã thôi rơi!


Căn phòng đầy sách vẫn chìm trong yên lặng.


Băng từ từ mở mắt…điều đầu tiên nhỏ nhìn thấy là khuốn mặt CHấn Nam, ánh mắt luôn dịu dàng và ấm áp kì lạ. Cả đêm qua Băng đã ngủ trong vòng tay Nam


- Ta chờ em dậy…để hơi em một điều…


- …


- …Tình cảm của em…với ta…là…gì???


Nam đã định không hỏi, không dám hỏi vì sợ sẽ không nghe được câu trả lời hoặc…câu trả lời làm trái tim cậu…nhói đau…


…Một khoảng im lặng…khi hai đôi mắt nhìn nhau không chớp…


- Biết – ơn!!


Tim Nam chợt se lại…Đôi mắt cậu dời đi…nhìn ra chỗ khác…nhìn như nhìn một nơi xa xăm lắm.


- Ra vậy…em… thật tàn nhẫn. “Biết – ơn” sao? – Giọng Nam dằn xuống hai chữ ấy – Ta còn chưa một lần… nghe em nói…cảm ơn…


……


4h chiều…


Chấn Khang lững thững đi trên hành lang, tay đút túi…


- CHào em trai! Người đẹp khỏe không?


- Em không có thời gian đùa cợt với anh lúc này…


- Anh đâu đùa cợt. Ban nãy, nếu không phải ba gọi đến, suýt chút nữa anh “xong việc” với người đẹp rồi.


Nam đang đi chợt khựng lại.


- Anh nói gì?


- CHẳng có gì. Anh gặp người đẹp trên hành lang và định mang về giường mình thôi. Người đẹp không nói với em sao?


Hai bàn tay Nam nắm chặt lại.


- Anh nên tự trọng một chút!


- Sao nào? Không phải người đẹp là của chung à? Lần sau anh sẽ không để lỡ mất cơ hội đâu.

...
Tags: black angel thien than bong toiblack angel thien than bong toi
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tình Yêu Của Hotboy
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Tên kiêu ngạo! Tôi ghét anh!
» Chinh phục hot boy
» Hợp đồng lọ lem và 2 chàng hoàng tử
1234...303132»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON