Thật ra mà nói, bọn con trai thường xuề xòa hơn con gái nhiều. Chơi với nhau lâu rồi, việc gì cũng tự hiểu thôi, không cần nói ra. Chung quy cũng vì nghĩ mình là đàn ông, không nên trải lòng, bày tỏ suy nghĩ cảm xúc này nọ ra ngoài với người khác, làm như thế thấy yếu đuối và lắt nhắt quá.
Đây cũng là lần đầu tiên Thanh sida nói chuyện chân thành với mình, có lẽ nó hiểu được nỗi khổ của mình, muốn giúp mình cởi bỏ tâm lý, cũng như tránh mọi hiểu lầm không đáng có giữa mình và nó.
Mình thật sự cảm kích nó. Thanh sida mà là con gái chắc mình đè ra hôn tại chỗ rồi, chỉ tiếc nó lại là đực rựa chính cống, đành bỏ ý định vậy.
- Chỗ bị đâm sao rồi, đỡ nhiều chưa? – Vẫn âm thầm lặng lẽ chén trái cây, nó hỏi.
– Đỡ rồi mới xuống đây tiếp mày được, tuần trước tao nằm liệt trên giường.
– Ừ, cũng may mắn! Lần đó tao cứ tưởng cả đám bỏ mạng hết rồi, cuối cùng không việc gì. Tụi mình được trời thương phù hộ hay sao đó!
– Tụi Hải khìn thì sao, mày có gặp không? – Nhắc tới hội bạn, mình bồn chồn.
- Khỏe như trâu, giống tao thôi. Chỉ có điều từ hôm xảy ra chuyện đó, nó bị ông bà già cấm cửa không cho ra ngoài, sợ bị trả thù. Bây giờ nó giống như hoàng hậu bị nhốt trong lãnh cung, suốt ngày chỉ biết ăn ngủ, tội lắm mày ơi! – Miệng nói tội, trong khi môi nhếch lên cười đểu, nhìn Thanh sida gian không thể tả.
– Để khi nào tao khỏi hẳn, sang thăm nó sẵn tiện xin ông bà già nó giùm! – Mình áy náy nói.
– Chuyện đó không quan trọng! Giờ chủ yếu là bọn thằng Quang, lo tranh thủ thời gian này mà nghĩ cách giải quyết đi. Tao bảo đảm nó còn kiếm mày dài dài, chưa xong đâu. – Nhắc đến thằng Quang, mặt Thanh sida đầy nghiêm trọng.
- Tao biết. Nhưng giờ chả có cách nào để mà nghĩ, tới đâu hay tới đó. Nó toàn núp trong tối, canh úp sọt, làm sao đây? Không lẽ kéo hội tìm nó, thằng đó đâu có vừa, chơi kiểu đó mình chơi không lại. – Mình lắc đầu.
– Thưa nó ra tòa. Vết tích ở ngực mày vẫn còn nè, sợ gì…
– Nhà nó có thế lực, chạy bên này một ít, bên kia một ít, thưa kiểu gì? Chưa nói đến bây giờ thật giả trắng đen lẫn lộn, hai đám trẻ trâu cầm mã tấu chém nhau từa lưa, ai xử cho mày? Nhiều khi mấy chú mấy bác ăn uống no say, quay sang bắt tội tụi mình, lúc đó có mà tàn đời…
– Đệt, chơi giang hồ với nó không được, luật pháp cũng chẳng xong, vậy làm sao? – Thanh sida trợn mắt.
– Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? – Mình cười khổ.
- Thôi, không bàn nữa. Nói chuyện khác… – Thanh sida ngao ngán.
– Chuyện gì?
– Chuyện tình tay ba như trong phim của mày. Nhắc tới là tao phát ghen, số hưởng vãi! – Nó cung tay, làm bộ như muốn đấm vô mặt mình.
– Khổ tâm bỏ mợ ra chứ sướng quái gì… – Mình nhăn nhó.
– Tao ước được khổ như mày mà không được nè, đúng là sống trong phúc mà éo biết hưởng!
– Khi nào một trong hai người ở riêng kìa, đó mới gọi là phúc. Đằng này cả hai đều ở chung nhà với tao, ra vô chạm mặt, ghen tuông cả ngày, muốn hưởng phúc cũng chẳng còn tâm trí mà hưởng…
- Hè hè, cái gì cũng có mặt trái của nó mà, mày đừng được voi đòi hai bà Trưng… Mà mày định sao? Quyết định chọn ai chưa? Tình hình này mà kéo dài, tham lam coi chừng mất cả chì lẫn chài.
– Tao hiểu sao không… – Mình chép miệng.
– Nói nghe coi. – Mặt nó háo hức.
– Thì… tao từ chối em Uyên mấy lần rồi, nhưng ẻm cứ làm lơ. Lại vì tao làm không ít chuyện, mới rồi còn chi cho thằng Bảy già một khoản tiền để cứu tao. Càng ngày tao càng khó từ chối ẻm, nhận nhiều quá… muốn rứt ra không dễ chút nào…
- Hả? Vậy ra bữa hổm là em Uyên cho tiền nên thằng Bảy mới giúp tụi mình à? – Thanh sida ngạc nhiên.
– Chứ mày nghĩ nó là Bồ Tát, khi không giơ đầu ra chịu báng, chuốc rắc rối vì mấy đứa không quen biết như tụi mình hả?
– Ờ, hèn gì… tao cũng thấy nghi nghi. Rốt cục em Uyên đưa nó bao nhiêu?
– Chả rõ, hỏi ẻm không nói. Nhưng tao nghĩ không ít, chắc cũng vài trăm triệu.
- Đệt, ẻm giàu vãi vậy à? – Thanh sida thiếu điều nhảy dựng lên.
– Mới đi shopping, tiện thể mua cho tao hơn chục cái áo gần 5m, mày nghĩ giàu không?
– Ax… Tao thèm giết chết mày quá!!! – Nó nghiến răng ken két, bộ dạng như sắp bốc hỏa.
- Có bản lĩnh cứ nhào vô, tao nhường đó! – Mình nhe răng cười.
– Thua! Thôi tao về à, có tin gì mới nhớ báo tao biết.
– Ờ, tạm thời chắc không có chuyện gì đâu. Phải 1, 2 tuần nữa tao mới ra khỏi nhà được.
Nó về rồi, mình lúi húi dọn đống vỏ, hột trái cây vứt đầy trên bàn. Thằng này ăn vãi thiệt, một mình nó làm láng rổ chẳng còn chút gì, sao không nuốt luôn hột cho rồi, đỡ mất công dọn.
…
Lên phòng nằm ngủ đến tối, thay vì chờ chị Diễm đem cơm lên như mọi lần, mình lót tót đi xuống. Lâu rồi không được hưởng bữa cơm gia đình, nhớ quá!
- Con khỏi chưa mà đi xuống vậy T? – Mẹ thảng thốt nhìn mình. Vẻ mặt ba mình cũng kinh dị không kém.
– Đỡ rồi mẹ ơi, có điều chưa chạy nhảy được thôi! – Mình kéo ghế ngồi, nhanh nhảu đáp.
– Đang tính lấy cơm lên cho T nè, đi được hồi nào mà giờ mới thông báo vậy? – Chị Diễm loay hoay lấy chén, xoay lại hỏi.
– Mới phát hiện hồi trưa thôi, he he… – Mình nói dóc, thật ra đi tới đi lui cũng được vài hôm rồi, nhưng muốn được ăn cơm riêng tư với chị thêm một chút, nên chưa để lộ ra.
Em Uyên ngồi đối diện, nhìn mình cười tủm tỉm, không nói gì.
Đặt chồng chén lên bàn, chị lấy ghế ngồi cạnh mình, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách hơi xa, chắc sợ ba mẹ mình nghi ngờ.
- Vết thương sao rồi T? Chừng nào thì lành hẳn? – Ba hỏi.
– Dạ, con nghĩ chắc phải 2 tuần nữa. – Mình rụt rè đáp.
– Ráng nghỉ dưỡng cho tốt, còn sớm đi học trở lại, nghỉ lâu quá rồi.
– Dạ, con biết mà!
- Con lớn rồi, ba mẹ không muốn nói nhiều nữa. Giờ chỉ cần chú tâm học lo cho tương lai, mọi chuyện còn lại ba mẹ đang tính cách giải quyết, không để xảy ra rắc rối nữa. – Ba nghiêm mặt.
– Là sao ba? Chuyện thằng Quang hả? – Mình thấp thỏm. Nếu quả thật ba mẹ có hướng giải quyết, mình và chị được sống yên ổn thì còn gì bằng.
– Ba nói cho con đỡ lo nghĩ thôi! Ba mẹ vẫn còn đang tính cách, khi nào được sẽ nói rõ con biết. Thôi, ăn cơm đi! – Mẹ mình xua tay.
- T ăn cá đi cho tốt! – Em Uyên dẻ miếng cá nấu canh chua bỏ vào chén mình.
Xưa nay mình không ăn được cá. Chị Diễm thấy mình ngần ngừ, bèn gắp thịt bò cho vào chén mình, nói nhỏ chỉ đủ mình nghe:
- T không ăn được cá mà, ăn bò beefsteak đi, ngon lắm!!
– Hai người ăn cơm đi, em tự ăn được mà! – Mình hơi khó xử.
Rồi trước sự chứng kiến của chị và em Uyên, mình gắp miếng bò của chị cho vào miệng nhai ngon lành. Công nhận ngon thật, thịt mềm và không dai chút nào, lại vừa chín tới, chỉ cắn nhẹ một cái nước thịt đã tươm ra thấm đều khoang miệng, thật kích thích vị giác.
- Ngon ghê! – Mình tấm tắc.
– T ăn thêm đi, chị làm nhiều lắm! – Nghe mình khen, chị cười tươi như hoa.
Đang định gắp thêm miếng thịt nữa, bất chợt mình ngó lên thấy mặt em Uyên xịu xuống, buồn so.
“Nỗi khổ của tao nè Thanh sida ơi, mày sao hiểu được…”
Nhìn miếng cá trong chén, lòng mình than thở không thôi. Ớn quá, chẳng muốn ăn chút nào. Nhưng thấy ẻm quê quê mình lại động lòng trắc ẩn, nhắm mắt nhắm mũi gắp cá bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi trệu trạo nuốt.
- Cá ngon không? – Vẻ mặt em Uyên thay đổi, tươi rói ngay.
– Ờ, cũng ngon! – Mình gật đầu lia lịa như tế sao.
– T ăn thêm đi… – Ẻm hí hửng tính gắp thêm cá cho mình nữa.
– Thôi, Uyên ăn đi. Chút T ăn sau… – Hồn vía lên mây, mình lật đật xua tay.
Ngồi ăn một lúc mình mới biết, thì ra nồi canh chua là em Uyên nấu, còn bò beefsteak thì chị Diễm làm. Thảo nào…
Nhưng mình không nghĩ chị ghen, có lẽ biết mình không ăn được cá nên chị mới làm thế thôi, chẳng ý gì đâu.
Suốt buổi mình toàn ăn thịt, biết sao được, ghét cá bẩm sinh rồi. Chỉ đến chén cuối, chan canh ăn, mình mới đụng đũa vào mấy con cá, gắp một vài miếng gọi là… cho em Uyên đỡ buồn tủi. >”<
- Mai bà ngoại ghé nhà chơi… – Tàn bữa ăn, mẹ mình thông báo.
Không khí chợt im ắng lạ thường. Tin bà ngoại lên thăm, chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mình vẫn còn chưa quên được chuyện lần trước bà ghé, đòi cho chị Diễm ra ngoài ở. Em Uyên thì bị bà giũa cho một trận cái tội đầu nhuộm xanh đỏ, quần áo ngắn cũn cỡn.
Ẻm nhìn mình, mặt vẫn bình thường không dám tỏ thái độ gì, nhưng sâu trong ánh mắt, mình thấy được tia lo lắng ngán ngẩm. Mình cũng khác gì ẻm đâu. Chỉ có chị Diễm vẫn tươi cười như thường, cũng bởi chuyện đó mình và cả nhà đâu có ai kể chị nghe, sợ chị tủi thân.
- Lâu rồi con không được gặp bà, bà ghé ở lâu không dì? – Chị quan tâm hỏi.
– Chắc ở lại một đêm, dì cũng không rõ. Bà tùy hứng lắm, có khi lên chút lại đòi về như hồi trước nữa không chừng. – Mẹ cười nói lấp lửng.
– Ủa, sao vậy dì?
– Bà mệt đó mà, có gì đâu! – Mình chen ngang.
Mẹ cũng hiểu ý, không nói gì thêm.
Ăn xong, mình lên phòng tắm rửa, lấy cái áo thun trắng em Uyên mua cho mặc vào, khá vừa vặn. Dù sao cũng là tấm lòng của ẻm, hơn nữa bỏ phí trời phạt. Mình không nghĩ chị Diễm khó chịu vì điều này, chị chẳng ích kỷ thế đâu.
Bước ra ban công đã thấy chị đứng tựa lan can tự khi nào.
- Chị ra lâu chưa? – Mình lại gần hỏi.
– Vừa ra à. T mặc áo mới nhìn đẹp trai ghê!! – Chị nháy mắt.
– Đẹp trai lâu rồi, khen thừa! – Mình nghênh mặt.
– Hi hi… nịnh có câu lên luôn hén! Thôi, rút lại lời khen. – Chị cười khúc khích.
– Muộn rồi! Có rút lại thì nó cũng ghi sâu trong đầu em rồi, gì chứ ai khen em nhớ dai lắm he he…
– Vậy chê thì sao? Có nhớ dai không nè?
– Chê hả? Không quan tâm. Người ta GATO với mình đó mà, để ý làm chi cho mệt.
- GATO là sao T? – Chị ngơ ngẩn.
– Là ghen ăn tức ở đó. Chậm tiêu! – Mình điểm nhẹ ngón tay lên trán chị.
– Hứ, nào giờ có nghe đâu mà biết! – Chị vùng vằng, cú lên tay mình mấy cái nhẹ hều.
Đã lâu rồi không được ra đây hóng gió. Mọi thứ vẫn như trước, chẳng có gì thay đổi. Bầu trời chi chít treo đầy sao lấp lánh, gió vẫn thổi lồng lộng, từng làn gió nhẹ mơn man đùa giỡn vờn lên tóc chị, những sợi tóc đen óng ả tung bay như muốn cuốn mình vào những giấc mơ lãng mạn.
Mình đưa tay cầm một lọn tóc, kê mũi vào hít thật sâu, mùi thơm dìu dịu theo khứu giác xông lên tận óc.
- Thơm không? Chị mới gội đó! – Chị bẽn lẽn.
– Chị lúc nào mà chẳng thơm! – Mình ngây ngất nói như mộng du.
– Chỉ nịnh là giỏi! – Đầu chị khẽ nghiêng, cặp mắt nai nguýt mình. Khi nhìn ngang chị còn xinh hơn góc chính diện.
– Em còn giỏi nhiều thứ nữa, chị biết rõ hơn ai khác mà!
Mình cười gian, dần dần lết sát vào chị, cánh tay choàng nhẹ qua eo kéo chị hơi ngả ra sau, miệng lướt nhẹ lên gương mặt khả ái rồi dừng lại ở làn môi mềm mại thật lâu…
Hôn chị say đắm, nhưng mắt mình thỉnh thoảng vẫn ngó về phía cửa, sợ em Uyên bất chợt đi ra. Ẻm thấy cũng không việc gì, mình chỉ lo chị ngại thôi, tính chị rất hay xấu hổ.
...