Đôi vợ chồng đi làm ăn xa, chạy từ miền Nam ra tận miền Bắc làm ăn thì kinh quá!
Tóm lại, sau khi xem xong rồi, mình càng không hiểu gì hơn lúc chưa xem. Càng nghĩ càng thấy nặng đầu, cuối cùng vứt sang một bên, giấu dưới gối tránh chị và em Uyên tò mò xem rồi sợ nữa.
Cũng may, vừa cất xong thì chị và em Uyên đi lên. Nhìn chị bình thường, không vui không buồn, nhưng mình biết chị đang giận mình vì chuyện lén mò qua ngôi nhà hoang.
- Nấu xong nhanh vậy? – Mình xởi lởi.
– Đồ ăn hồi sáng còn nhiều, chỉ luộc thêm rau với nấu cơm thôi. – Chị nói mà không cười.
– Ừ, vậy được rồi. – Mình ậm ừ.
– Giờ hỏi tội T nè! – Chị ngồi võng nhìn mình bằng nửa con mắt.
- Tội gì?
– T chui qua bên đó chi vậy?
– Hái xoài..
– Muốn ăn thì chị mua cho, đâu cần làm vậy. Chuyện hồi sáng chị kể, T không nhớ sao?
– Nhớ. Nhưng mình đạo Thiên Chúa mà, ma quỷ có làm hại gì đâu mà sợ! – Mình gãi đầu.
- T đừng xem thường! Người ta nói có kiêng có lành mà, T chọc nó dễ gì nó để T yên!!
– Chời, em chọc gì đâu? Qua đó chơi tí thôi, mà chị thấy em có bị gì không nè?
– Lần này may mắn, chắc gì lần sau..
– Khỏi lo! Em không qua đó nữa đâu, sẽ không có lần sau. – Mình xua tay.
– Ừm..
- Vậy giờ hỏi T chuyện khác. – Trầm ngâm một chút, chị nói.
– Gì nữa?
– Bên đó có gì vậy? Kể chị nghe đi! – Chị cười lỏn lẻn.
– Ax.. sao không chửi nữa đi! – Nghe lời đề nghị dễ thương của chị, mình mém té xuống đất.
– Chửi hồi nào? Ta quan tâm, sợ T bị gì thôi!
- Ờ, tốt quá! Không cho qua bên đó, giờ kêu kể. – Mình bĩu môi.
– Kể đi!!! – Chị nài nỉ.
– Kêu Uyên kìa. – Mình chỉ qua em Uyên.
– Uyên không muốn nhắc tới đâu! – Em Uyên lắc đầu quầy quậy.
– Giờ có kể không? – Chị đứng dậy dậm chân. Điệu bộ như mình không kể, chị sẽ bỏ đi ngay lập tức.
- Ok, ok. Kể liền nè!
– Vậy phải tốt không! – Chị nhoẻn cười, ngồi xuống nhìn mình chờ đợi.
– Chuyện cũng không có gì. Là vầy…
Mình bắt đầu kể từ lúc trưa chạy qua hái xoài, rồi em Uyên lú ra xin ăn ké. Sau đó hai đứa chui vô ngôi nhà hoang..
Những đoạn em Uyên thần hồn nát thần tính, vẻ mặt chị rất sinh động, cặp mắt nai mở to, cái miệng nhỏ hé ra vô cùng sợ hãi, cứ như chị là người trong cuộc vậy. Cũng phải nói đến năng khiếu kể chuyện của mình, cộng thêm giọng điệu hù dọa thêm thắt đủ chỗ, chị không sợ cũng lạ.
Đoạn em Uyên bị bé Hương dọa, mình cố tình kể lướt qua, không nhắc đến. Em Uyên hiểu ý nên cũng im lặng không nói gì. Chuyện cuốn sổ kỳ lạ và khung hình, mình cũng giấu luôn.
Nhưng mình lại kể lúc đi xuống bếp, mò trong ngăn tủ trúng mặt bé Hương. Phải nói chị và em Uyên sợ xanh mặt, hai người leo lên võng, gần như ôm sát vào nhau.
- Rồi… T làm sao về được? – Chị run như cầy sấy nhưng vẫn tò mò hỏi tiếp. Hóng chuyện đúng là thiên tính của phụ nữ.
– Có sao đâu. Thật ra em bị quáng gà nhìn nhầm thôi, làm gì có ai. – Mình cười.
Đùa chút cho vui thôi. Chuyện này mình chưa xác định được có thật hay không, cho dù là thật mình cũng sẽ không nói, tránh cho chị và em Uyên bị ám ảnh.
- Hứ! Làm chị sợ muốn chết, T thấy ghét quá!! – Chị nguýt mình dài cả cây số.
– Ai kêu nhiều chuyện! Cơm chín chưa vậy? Em đói quá!! – Bụng mình sôi ùng ục, trưa giờ hao tổn tinh thần quá nên mau đói.
– Chắc chín rồi. Để chị dọn cơm.
Chị đi xuống sau, em Uyên cũng đi theo. Từ lúc bên ngôi nhà hoang về, ẻm lặng lẽ hẳn, không đùa giỡn nói nhiều như ngày thường. Chắc ẻm còn bị sốc, chưa quên được chuyện hồi trưa. Mình tin vài ngày ẻm sẽ quên, trở lại bình thường thôi.
Mình cũng thấy hơi hồi hộp. Theo lời chị kể thì những ai qua ngôi nhà hoang, đến tối về mới bị hành. Trời cũng sắp tối rồi, mình đang chờ đợi xem việc gì sẽ xảy ra. Liệu những thứ mình chứng kiến khi nãy có thật không hay chỉ là ảo giác?
Bữa cơm chiều trôi qua một cách nhanh chóng. Ăn xong, trong khi chị và em Uyên dọn dẹp rửa chén thì mình ngồi rung đùi xỉa răng, vẫn chưa thấy hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra.
Mưa vẫn rơi rả rích, không chút dấu hiệu sắp dứt. Nhưng có một chuyện khá lạ lùng, bầu trời vẫn đen kịt không ánh sao thì mặt trăng lại hiện ra dù chỉ hơi le lói không sáng như lúc thường.
Thực ra, mưa và trăng cùng nhau xuất hiện cũng bình thường thôi, nhưng đó là khi ít mây chỉ đủ làm cơn mưa rào. Còn đằng này, mây đen vần vũ khắp nơi, trăng lại ló dạng dù rằng chỉ là trăng non. Chẳng hiểu sao thấy cảnh này mình chợt liên tưởng đến người sói, trong lòng nảy sinh cảm giác khó tả. @@!
- T nghĩ gì mà thừ người ra vậy? – Chị leo lên phản ngồi cạnh mình.
Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ vớ vẩn, còn chưa kịp đáp, chị đã lay mạnh vai mình, giọng hốt hoảng:
- T bị sao vậy?
– Hả? Sao là sao? – Mình nhìn chị.
– May quá! Chị cứ tưởng.. – Chị thở ra nhẹ nhõm.
– Tưởng gì nè? Bị bé Hương hành hả? – Mình cười to.
– Không được nhắc tới chuyện đó nữa, tối rồi đó. Hồi nãy T nghĩ gì vậy?
- Chị có thấy gì lạ không? – Mình không đáp mà hỏi ngược lại.
Chị ngước nhìn bầu trời, đôi mắt đen láy trong veo như đáy nước ẩn hiện hình ảnh vầng trăng khuyết.
- Ý T nói mặt trăng hả?
– Ừm. Mưa mà lại có trăng, chị thấy lạ không?
– Có gì mà lạ! Trời mưa thỉnh thoảng vẫn thấy trăng thôi. – Em Uyên cầm trái chuối nhai nhóp nhép, nói chen vào.
– Đó là mưa nhỏ. Nhìn trời đi, mây đen một đống, chỉ riêng chỗ mặt trăng lại không có mây. Vậy nên mới nói lạ! – Mình hừ mũi.
- Ngẫu nhiên thôi, Uyên không thấy lạ chỗ nào hết! – Ẻm trề môi cả thước.
– Không nói chuyện với người kém thông minh nữa! – Mình nhún vai.
– Thèm nói với mấy người lắm! – Em Uyên cũng không vừa, liếc xéo mình.
– Thôi, xin can! Hai người làm chị cứ nghĩ đến một câu tục ngữ.. – Chị cười.
- Câu gì? – Mình và em Uyên trùng hợp hỏi.
– Thương nhau lắm, cắn nhau đau! – Chị cười mỉm chi.
– Ax, chị đừng nói lung tung! – Mình ngớ người chống chế.
Em Uyên không nói gì, lặng lẽ ngồi kế chị.
Không gian chìm vào tĩnh mịch. Câu nói của chị làm mình mất hứng, chẳng muốn nói gì thêm. Đồng thời, điều này cũng cảnh tỉnh, nhắc cho mình nhớ đến thực tại, còn quá nhiều việc rắc rối đang chờ mình. Trong đó, việc cần làm trước tiên là hóa giải những hiểu lầm đang có giữa mình và chị. Phải làm sao để chị tha thứ, thuyết phục chị ở lại với mình. Và còn em Uyên, làm thế nào với ẻm đây?
Quên thì không sao, nghĩ đến mình lại thấy đau hết cả đầu. Cảm giác ức chế, dồn nén trong người vô cùng khó chịu. Trước sau gì cũng phải giải quyết, không thể tránh né mãi được, thôi thì nhân cơ hội thích hợp này nói luôn vậy.
- Ngày mai về lại nhà em rồi, chị và Uyên tính thế nào? – Mình nói thật nhỏ, cứ như sợ họ nghe thấy. Thật mâu thuẫn!
– Chưa biết nữa. Nhưng chắc chị sẽ ở lại học làm tóc cho xong rồi mới đi. Hôm qua chị hơi xúc động nên nghĩ quẩn quá! – Chị trầm tư.
Mình hiểu ý chị. Chị chưa thể tha thứ cho mình, vì tương lai nên tạm thời sẽ tiếp tục ở lại nhà mình cho tiện việc học nghề. Sau khi học xong cũng là lúc chị tạm biệt mình. Nhưng không sao, còn nước còn tát. Chỉ cần chị đồng ý, còn ở nhà mình thì tốt rồi. Thời gian còn dài, mình tin sẽ lay chuyển được chị.
- Còn Uyên? – Mình quay sang em Uyên.
– Uyên đi. – Ẻm hơi cắn môi nói.
– Bé Uyên đi đâu? – Chị kéo tay ẻm.
– Cũng chưa biết. Có thể em về lại Cần Thơ, hoặc qua nước ngoài với gia đình chưa biết chừng. Thiếu gì chỗ để đi! – Em Uyên cười tươi, nhưng trong mắt mình, nụ cười của ẻm thật gượng gạo.
- Ở Cần Thơ bé Uyên làm gì còn ai để về? Muốn qua nước ngoài cũng phải chờ làm thủ tục lâu lắm mà, ở lại nhà T đi! – Chị khuyên.
– Bởi vậy nên em mới nói chưa biết đó. Thôi, đừng nói chuyện này nữa, mất vui! – Em Uyên lảng tránh.
Mình không lên tiếng khuyên can gì cả. Chính mình cũng chả rõ bản thân muốn ẻm đi hay ở lại. Ẻm ở lại thì mình sẽ còn gặp rắc rối dài dài. Nhưng để ẻm đi, thực sự mình không đành lòng. Mình biết giữa mình và em Uyên sẽ không thể xảy ra chuyện gì nữa sau biến cố vừa qua, nhưng mình không muốn mất ẻm. Một người bạn thân, có ai muốn buông bỏ? Huống chi ẻm đối với mình còn hơn cả bạn thân.
Nói mình đang tự bào chữa cho sự tham lam của bản thân cũng được. Mình tin bản chất con người ai cũng tham lam cả, chỉ là chưa gặp đúng hoàn cảnh thích hợp để bộc lộ ra thôi. Khi đối diện với sự mất mát, chẳng ai muốn buông tay mà không hề tiếc nuối. Mình không muốn mất em Uyên, đó là sự thật. Mình không hề có ý nghĩ bắt cá hai tay, quen cùng lúc hai người, đó cũng là sự thật.
Và chính những sự thật này đang giằng xé tâm trí, hành hạ mình từng giây từng phút không ngơi nghỉ..
Đêm ở quê thật yên tĩnh, không có những tiếng hò hét, tiếng nhạc ầm ĩ, càng không có tiếng xe gào rú nhiệt náo.
Chỉ có tiếng mưa và côn trùng kêu rỉ rả.
Không biết từ khi nào, câu chuyện của ba người trở nên gượng gạo. Càng muốn nói nhiều để xua tan đi không khí gò bó khó hiểu thì lại càng thấy vô ích. Có lẽ mình không nên nhắc đến chuyện đó lúc này khi có mặt cả hai người, nói riêng với từng người sẽ tốt hơn. Dù không ganh ghét gì nhau nhưng giữa chị và em Uyên đã tồn tại bức tường vô hình đầy ngượng ngập, áy náy, e dè..
Sự vô tư khi trước đã không còn!
Ngồi đến tầm 9h, hai người đi ngủ. Mình cũng ngủ sớm, đi xa lại hoạt động cả ngày, mắt cứ díp lại. Trời vẫn còn mưa nhưng đóng cửa lại thì hầm, mình vẫn để cửa sổ, nằm xuống phản ngủ.
Dù rất buồn ngủ nhưng lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi mình vẫn không ngủ được. Chắc do lạ chỗ, hơn nữa nằm phản cấn lưng quá, mình không quen dẫn đến khó ngủ. Nghĩ vậy, mình ngồi dậy, đi lại võng nằm. Đưa toòng teng một hồi, thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Đến khuya, chẳng rõ mấy giờ, mưa bắt đầu to. Trời đổ giông gió, sấm chớp ầm đùng. Cơn gió lạnh mang theo hơi nước ùa vào cửa sổ khiến mình choàng tỉnh.
Người lạnh buốt, mình định ngồi dậy đóng cửa sổ lại nhưng sao chẳng tài nào động đậy được. Ngay cả mở mắt ra cũng không thể, thật quái lạ!
Cơ thể mình nặng trĩu, cảm giác như có ai đó nằm đè lên người mình, ngực tưng tức. Và còn một chuyện đến tận lúc này mình mới phát hiện ra, cái võng đang đưa qua lại rất mạnh. Thoạt đầu mình nghĩ do gió thổi, nhưng lập tức bác bỏ ngay, gió nào có thể thổi cái võng một người nằm đưa qua đưa lại như bay thế này. :stick:
Là ai đang nằm trên người mình và đưa võng???
Nếu mình không lầm, đây chính là hiện tượng bóng đè. Dân gian cho rằng khi ngủ bị hồn ma bóng quế đè lên người sẽ có cảm giác như vậy. Nhưng theo giới khoa học giải thích thì trong lúc ngủ say, não con người tiết ra một loại hóa chất gây kích động, tạo nên những giấc mơ quái dị, đồng thời cơ thể cũng tê cứng. Trong tình trạng này, nếu đột ngột thức dậy, ta sẽ tạm thời không thể cử động được và có cảm giác u mê ma quái. Nôm na là thế, mình không nhớ rõ lắm.
...