Uyên biết mình bỏ đi lúc này sẽ rất tàn nhẫn với T (cho Uyên tự sướng chút.. hix hix..) nhưng thật sự Uyên đang tàn nhẫn với chính bản thân gấp 100 lần đó T ơi. Và nếu Uyên ở lại, sẽ càng tàn nhẫn với T hơn. Uyên không chịu được cảm giác khiến ai đó khó xử vì mình, mà người đó là T thì Uyên lại càng không muốn, không muốn một chút nào.
Để đi đến quyết định này, Uyên đã rất khổ sở. Ước gì T có thể hiểu được cảm giác của Uyên hiện giờ…
Việc T phải làm lúc này chỉ có hai thứ. Một là tìm chị Diễm, hai là đừng tìm Uyên. Uyên sẽ sống tốt, và T cũng phải như thế. Uyên cầu chúc bình an và hạnh phúc cho hai người!
Uyên chẳng đem theo thứ gì theo cả, Uyên sợ kỷ niệm sẽ giết chết Uyên mất. Cái nào còn dùng được, T nhớ chuyển cho chị Diễm dùng. Nếu thấy chướng mắt, T cứ vất hay đốt hết cũng được.
Cuối cùng, Uyên xin lỗi T một lần nữa. Vì tối qua đã lẻn vào phòng mà ôm T ngủ T không cần phải hoảng hốt. Uyên chỉ ôm và hôn T có hai cái thôi.
Cho Uyên gửi lời cảm ơn đến hai bác thật nhiều!
P/s: Mạnh mẽ lên nha T! Thằng con trai lấy đi sự kiêu hãnh của Uyên không thể nào là một thằng yếu đuối hay khóc nhè được.”
Mình đã rất cố gắng kiềm nén cảm xúc, mà sao dòng chữ cuối cùng lại nhòe đi.
Hơi loạng choạng bước lại giường, đúng là có sự hiện diện chiếc gối trắng êm ái của em Uyên, bên trên còn vương lại vài sợi tóc chỉ dài hơn gang tay màu đỏ tím.
Hóa ra, cái gối ôm ấm áp mình ôm đêm qua là em ấy.
Hóa ra, cái chăn dày phủ trên người mình cũng là chăn của em Uyên đem qua.
Và còn bao nhiêu thứ em Uyên đã làm vì mình mà mình chưa hoặc sẽ không bao giờ nhận ra…
Trong cơn hụt hẫng hoang mang tột độ, mình vô thức bấm gọi sdt em Uyên.
Chuông reo…
Tưởng ẻm đã tắt máy, nào ngờ…
Mình khấp khởi mừng thầm, hi vọng về một điều gì đó xa xôi hão huyền mà bản thân cũng chẳng hiểu được.
Để rồi, chân mình chông chênh bước sang phòng ẻm. Ừm, điện thoại vẫn reo vang, và nó đang nằm lặng lẽ trên nệm. Trên màn hình sáng rực hiện rõ tên người đang gọi đến cháy máy: Khoảng Cách.
Em Uyên làm đúng như những gì đã nói trong bức thư để lại. Ẻm chẳng mang theo bất cứ vật dụng gì, kể cả xe và điện thoại.
Mình thẫn thờ cầm điện thoại lên.
- Khoảng Cách sao? Tên cũng trừu tượng thật…
Mình hơi nhếch mép cười méo mó. Cái tên em Uyên gán cho mình trong danh bạ kỳ lạ làm sao.
Tiếc là ẻm đi rồi. Nếu không, mình sẽ hỏi cho ra lẽ. Ừm, không chỉ hỏi riêng về chuyện này, mà còn rất nhiều chuyện khác nữa. Chỉ tiếc… chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Tất cả còn đây, người thì đi mất..
Uyên à, nhất thiết phải làm điều này hay sao?
Mình ngồi bó gối, mắt dán chặt vào lá thư, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần từng dòng chữ xiêu vẹo trên đó. Không ít chỗ mực bị lấm lem, khi viết ra những tâm sự này, Uyên khóc nhiều lắm phải không?
Chuông cửa bỗng reo. Và hy vọng lại dồn theo từng bước chân của mình chạy xuống cầu thang.
***
Nghe tiếng chuông cửa, mình thầm nghĩ biết đâu là chị hoặc em Uyên quay lại, hay tệ lắm cũng là ba mẹ về. Nào ngờ…
Nhìn rõ mặt thằng cô hồn đang đứng ngay trước cửa, tay vẫn bấm chuông inh ỏi, mình thoáng ngần ngừ, trong lòng tự hỏi sao nó lại biết nhà mình.
Vì là cửa kiếng nên nếu mình thấy người khác thì đương nhiên họ cũng nhìn thấy mình. Thằng Khang không bấm chuông nữa mà đập tay lên cửa ầm ầm, nét mặt dữ tợn, miệng kêu to.
- Mở cửa ra cho tao gặp Uyên.
- Uyên đi rồi, không còn ở đây nữa. – Mình
nói.
- Láo! Xe Uyên còn để phía sau nhà, tưởng tao không thấy à? Mở cửa ra mau!
Thằng Khang gầm lên, nhìn mặt nó thiếu điều sẵn sàng ăn tươi nuốt sống mình.
- Còn không mau mở ra đừng trách tao phá cửa. – Thấy mình đứng trơ ra đó, nó tức giận đế thêm.
- Uyên đi rồi. Tao nói thật. Cái xe là do Uyên không muốn mang theo thôi…
Mình giải thích nhưng cũng thấy khó tin thật. Nếu là mình thì mình cũng chả tin, nói gì tới thằng đầu bò đang bị máu xông lên đến bốc khói não này.
- Tao đếm tới 3, mày không mở đừng trách!
Thằng Khang bỏ ngoài tai những lời mình nói, hằn học ngó quanh rồi nhặt một cục đá xanh to tổ bố cầm chặt trong tay, hai mắt long lên sòng sọc.
- Ok, được rồi. Tao cho mày vào, nhưng nếu không tìm được Uyên thì mày làm ơn biến sớm dùm tao.
Thừa biết thằng trâu nước này dám nói dám làm, mình không còn cách nào khác ngoài mở cửa cho nó, không quên thòng thêm một câu.
Cửa vừa mở ra, thằng Khang phi vào nhà ngay, cặp mắt láo liên ngó trước ngó sau tìm kiếm.
- Uyên, anh tới đón em đây, xuống đi!
Tìm đã nhưng chẳng thấy, thằng Khang đứng dưới cầu thang ngước mặt lên kêu to.
Nó gọi như thế cả chục lần. Mình vừa bực bội lại vừa buồn cười. Em Uyên làm quái gì còn ở đây nữa mà kêu với gào chả biết.
- Uyên đi rồi. Mày gọi tới tết cũng không đáp đâu. – Mình chép miệng, tâm trạng có phần đồng cảm với thằng Khang.
- Đi rồi? Mày tưởng tao là thằng ngu hả? Tao dám cá Uyên đang ở trên đó tránh mặt tao. Nãy giờ tao không lên tìm là vì tao tôn trọng Uyên, muốn cho Uyên tự quyết định thôi.
Thằng Khang cười khẩy, rồi không chờ mình nói gì, nó lao luôn lên cầu thang.
- Mày muốn đi đâu? Nên nhớ đây là nhà tao… ui da…
Mình nhào tới kéo áo thằng Khang, muốn ngăn lại nhưng liền bị nó hất mạnh tay, loạng choạng té đập người vào vách nhà.
“Thằng trâu nước chỉ giỏi ỷ mạnh”
Mình lầm bầm ngồi dậy, lọt tọt đi lên lầu. Thật ra mình cũng chẳng có gì phải lo lắng khi thằng Khang lên trên ấy cả. Nó không thiếu tiền nên mình đâu sợ mất mát gì. Em Uyên cũng chả còn ở đây, tìm không thấy nó sẽ bỏ đi thôi. Chỉ tại mình không thích khi để nó tự ý vào nhà lục lọi lung tung. Mà chắc ai cũng như mình thôi, nhưng thằng Khang trâu bò quá, mình không làm lại nên đành nhịn cho xong, tránh lớn chuyện.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, dường như mình đã quên một thứ..
Khi mình nhớ ra thì thứ đó đã nằm trong tay thằng Khang. Nó đang chăm chú đọc bức thư em Uyên để lại, trán nổi gân xanh, sắc mặt dần dần xám xịt theo từng dòng chữ “ướt át” xâm nhập vào đầu.
Sột… soạt..
Chẳng biết đọc xong hay chưa, chỉ thấy thằng Khang điên tiết xé nát vụn “bức tâm thư” em Uyên để lại. Có thể đối với mình thì đó là “bức tâm thư”, nhưng với thằng Khang lại chẳng khác gì trái bom nguyên tử. Và giờ đây, nó sắp ném trái bom đó lên đầu mình, tàn cmn đời trai rồi.
Đúng như mình đoán, thằng trâu nước trợn ngược cặp mắt ngầu đỏ lên nhìn mình, miệng gằn từng chữ:
- Đêm qua mày ngủ với Uyên?
- Đâu có. Mày hiểu lầm rồi! – Mình xua tay.
- Trong đó ghi rõ ràng mà mày còn dám chối? – Thằng Khang chỉ vào “bức tâm thư” lúc này đã thành mớ giấy vụn bay lả tả trên sàn nhà. Tay nó run run, chắc hẳn đang rất sốc.
- Đó là Uyên nói vậy thôi. Đúng là có ngủ, nhưng tao say đâu biết gì. Nếu mày có đọc thì phải biết chuyện đó. – Mình nói nhanh.
Thằng trâu nước bóp mạnh hai nắm đấm, lừ lừ đi về phía mình.
- Tụi mày ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi? – Rõ ràng nó chả cần biết mình nói gì, hoặc có nghe nhưng nó không tin.
- Hôm qua là lần đầu tiên. Sự thật là vậy.
Miệng đáp, chân mình cũng lùi lại, hai tay thủ thế. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ “nó sẽ giết mình mất.”
- Hà hà, lần đầu tiên? Hạnh phúc sung sướng quá hả? Và mày muốn tao tin là trong “lần đầu tiên” của mày và Uyên, tụi mày chẳng làm gì hết?
Mình lại dùng sai từ ngữ rồi thì phải. Ba chữ “lần đầu tiên” như càng khiến thằng Khang nổi điên hơn. Nó nghiến răng ken két, xong lại cười ha hả, chân không quên tiến tới ngày càng gần mình.
- Đó là sự thật, mày hiểu không? Giữa tao và Uyên không hề xảy ra chuyện gì hết, sao mày cứ bắt tao phải thừa nhận việc tao không làm?
Mình cố nỗ lực giải thích cho thằng Khang hiểu.
Nó nhìn sâu vào mắt mình, chầm chậm lắc đầu, hai mắt vẫn đỏ ngầu:
- Không phải mày không làm. Mày có làm, nhưng mày không dám nhận. Mày sợ tao!
Câu nói đụng chạm của nó làm lòng tự ái đàn ông trong mình tỉnh dậy. Mình bĩu môi:
- Sợ mày hả? Ừ, đúng là tao có sợ mày. Mà không riêng gì mày, tất cả những thằng điên trên đời này, tao đều sợ hết!
- Đúng, tao đang điên đây! Nhưng mày đừng lo, tao sẽ không giết mày, vì tao còn phải tự do để sống với Uyên. Tao chỉ bẻ gãy tay chân mày, sau đó cắt thằng nhỏ của mày vứt cho chó ăn.
Dứt lời, thằng Khang nhảy chồm tới mình, thân hình nó còn ở trên không thì chân phải đã bật mạnh ra.
Rầm!
May cho mình đã đề phòng trước nên kịp thời né qua một bên khiến thằng Khang đá trúng vách tường.
Tiếp đó mình cắm đầu chạy như điên xuống cầu thang, không dám ngoái nhìn lại phía sau dù chỉ một giây. Lúc này trong đầu mình chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chạy, chạy và chạy. Phải chạy thật nhanh ra khỏi nhà, tránh xa thằng Khang càng xa càng tốt. Nó đang lên cơn điên, rất có thể sẽ làm đúng như những gì vừa nói.
Nhưng mình đã coi thường khả năng của thằng Khang.
Chưa chạy được quá một nửa cầu thang, mình đã hứng trọn cú đá cực mạnh vào lưng từ phía sau muốn ná thở, miệng kêu đánh “hự”, cả người lăn lông lốc xuống, tới khi đập mạnh vào vách mới dừng lại được.
Thằng Khang sau khi phóng người đá mình cũng rơi xuống nhưng nó nhanh như sóc, chỉ cần lăn một vòng dưới đất triệt tiêu trọng lực đã nhẹ nhàng đứng lên, đi tới trước mặt mình trong lúc mình vẫn còn đau điếng nằm ngay đơ, miệng thở hổn hển.
- Mệt sớm thế? Sao không chạy nữa tao xem?
Một câu hỏi là một cú đấm giáng thẳng vào mặt mình, đau thấu tâm can. Mình ráng chịu đau, dùng hai tay che kín mặt, tránh tình trạng “nâu con mắt bên phải, bầm con mắt bên trái”.
Thấy vậy, thằng Khang càng điên thêm, tay đánh mạnh xuống, miệng không ngừng sỉ nhục:
- Chỉ biết nằm trơ ra chịu đòn à? Thằng hèn yếu như mày mà Uyên lại thương, tao đ’ hiểu nổi..
Mặc kệ nó mắng chửi, mình đang bị đánh tới tấp, tối tăm mặt mũi bèn co hai chân đạp mạnh.
- Ớ…
Đang hả hê hành hạ, bất ngờ bị mình đạp cho một phát, dù không hề hấn gì nhưng thằng Khang cũng bị ngã ra sau, miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Nếu là người khác, có lẽ mình đã nhân cơ hội này nhào tới ăn thua đủ, như lần đánh nhau với thằng Quang đợt trước. Nhưng đây là thằng Khang, chẳng những võ nghệ đầy mình mà nó còn khỏe như trâu, xáp lá cà hay chơi kiểu nào mình cũng không có chút cơ hội nhỏ nào.
Tính chạy ra ngoài nhưng hướng thằng Khang ngã lại chặn ngay cửa, mình đành phóng ra sau nhà.
- Khốn kiếp, cửa khóa mới đau..
Nhìn cánh cửa khóa kín, chìa khóa riêng của mình lại vứt trên phòng, mình không kìm được bật ra tiếng chửi.
Còn chưa kịp làm gì thì thằng Khang đã chạy xuống, nhìn ra tình cảnh tự đưa bản thân vào đường cùng của mình, nó cười lạnh lẽo:
...