watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 23:45,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 7186

Câu Chuyện Tuổi 23


» Đăng lúc: 12/03/15 07:04:24
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

- Cái gì đây?


- Cho Tùng đó! – Em cười – Quà Valentine!


- Hả?


- Ngày Valentine thì con gái phải tặng quà con trai chứ, đúng không


- Nhưng sao cô tặng tôi?


Và cô bé bắt đầu bắn như súng liên thanh:


- Ngày Valentine thì ai tặng quà cho nhau cũng được, miễn là người đó quan trọng với mình. Nếu yêu nhau thì tặng sô cô la. Tùng là bạn tớ nên tớ tặng cho Tùng, có thế thôi! Nhưng đừng nói cho ai biết nhé! Tớ hết tiền rồi, không mua cho ai được nữa đâu! Tớ…


Em nói không nghỉ, nói tới đâu, má đỏ tới đó. Rồi cuối cùng, em nói thật chậm, từng lời từng chữ như gió lướt qua tai tôi:


- Trở thành họa sĩ giỏi nhé! Tớ mong Tùng làm được!


Đây không phải lần đầu tiên tôi được con gái tặng quà. Tôi cũng không thiếu chì màu mà thèm khát món quà này. Nhưng lần đầu tiên có người chúc tôi hoàn thành ước mơ của mình. Lúc ấy, tâm trạng tôi vui khó tả, vui tới nỗi mồm miệng chỉ thốt được vài câu ngắn ngủn:


- Rồi! Biết thế! Cảm ơn!


Tôi cười, em cũng cười, và rồi chúng tôi tiếp tục đi dạo. Dòng người đổ về chợ đêm ngày càng đông, khó khăn chúng tôi mới bám sát được nhau. Trông thấy Châu bị tụt lại phía sau, tôi định nắm tay em, nhưng nghĩ sao lại giơ tay áo ra:


- Bám lấy, kẻo mẹ mìn bắt sang Trung Quốc bây giờ!


Em cười, bàn tay nhỏ bé thụi vào lưng tôi. Nhưng chẳng biết em đấm thế nào mà tôi chỉ cảm giác nó như một lời trách móc đáng yêu. Em nắm lấy tay áo của tôi mà đi. Tới khi rời khỏi chỗ đông người rồi, em vẫn nắm tay áo chưa buông. Tôi cũng để yên như thế, chứ chẳng phàn nàn hay bảo em thả ra. Tôi không muốn làm thằng ngu của thế kỷ đâu!


Đột nhiên, Châu dừng bước. Em lôi ra chiếc MP3 đoạn nhét một phone vào tai tôi, một phone vào tai em, giống hệt như cách tôi dỗ dành em lúc đi ăn kem. Nghe tiếng nhạc, tôi “à” một tiếng rồi nói:


- Cái bài này nghe quen lắm, của Savage Garden đúng không? Tên là…


- Truly Madly Deeply. – Châu cười – Tưởng Tùng toàn nghe rock chứ cũng nghe bài này à?


- Hồi tiểu học nghe suốt mà! – Tôi đáp.


Và sau đó, chúng tôi vừa đi vừa nghe nhạc. Đi một quãng, em bỗng vươn tay lên nắm lấy tay tôi, bàn tay ấy không còn đeo chiếc găng thêu hình con gấu nữa. Cũng chẳng phải lần đầu tiên nắm tay con gái, nhưng trong tôi vẫn trào dâng những cảm xúc kỳ lạ, hệt như lần đầu tiên vậy. Tôi nhớ tay em không mềm lắm, mà hơi ráp, có chút gì đấy tương tự bàn tay của mẹ tôi – người phụ nữ hay chăm lo việc nhà. Tôi hỏi:


- Không lạnh à?


Châu rụt đầu trong khăn quàng cổ như cố giấu hai má đỏ bừng còn đôi mắt lảng đi nơi khác:


- Thế này cho ấm!


Tôi không hỏi gì thêm, tay tôi dắt tay em đi trên con đường chợ đêm rực rỡ sắc màu. Chiếc hộp chì màu đã nằm gọn trong túi tôi, trong trái tim tôi. Tôi đã nghĩ phải quyết định dứt khoát mình nên theo ai. Nhưng cuối cùng, Châu lại đánh cắp tâm hồn tôi thêm lần nữa trong cơn mưa tháng hai – một cơn mưa nhẹ nhàng như chính bài hát của Savage Garden vậy.


I want to lay like this forever
Until the sky falls down on me.


Chap 15:


Câu chuyện ở chợ đêm tính đến giờ đã bảy năm. Suốt bảy năm đó, tôi không bao giờ quay lại chợ đêm nữa. Nhưng những ký ức ngày ấy như mới xảy ra hôm qua. Tôi nhớ từng chi tiết và kể khá hào hứng, đến nỗi sự hào hứng ấy lây sang cả Hoa Ngọc Linh. Từ lúc tôi kể chuyện cấp ba, Linh không hề chen ngang lời tôi, chỉ thi thoảng cười, thi thoảng nhấp ngụm café rồi tiếp tục lắng nghe như đang thưởng thức một bộ phim. Nhưng nghe đến chuyện chợ đêm, em không thể im lặng nữa mà phải nhổm người lên, vẻ mặt tràn đầy sự thích thú:


- Nghe giống phim Hàn Quốc ấy nhỉ? Thật không thế?


- Chém gió đấy! – Tôi đáp.


Linh cười rồi lắc đầu trước thói chớt nhả của tôi. Thay vì tìm hiểu lời tôi nói là thật hay bốc phét, em lại hỏi tiếp:


- Thế sau đó hai người hẹn hò hả?


- Không! – Tôi lắc đầu – Vẫn chỉ là bạn thôi.


Linh ngạc nhiên, đôi mắt em phạt một đường sắc lẻm thẳng mặt tôi (thực ra chỉ là lườm, nhưng mắt em sắc nên mỗi cái lườm là mỗi nhát dao):


- Con gái đã nắm tay người khác là chỉ có thích. Thế mà cuối cùng lại chẳng có gì là sao?


Châu nắm tay tôi không có nghĩa là em thích tôi hoặc em đã “đổ” hay cái vẹo gì lãng mạn như thế; con trai con gái ngày ấy nắm tay nhau đầy rồi! Nhưng nó cũng có nghĩa là cô bé đã mở lòng và cho tôi cơ hội tiến xa hơn nữa. Song tôi chẳng tiến, chẳng lui, chỉ giữ quan hệ bạn bè với em suốt năm lớp 11. Lý do vẫn chỉ một và duy nhất, nhưng tôi không muốn trả lời thẳng trước mặt Linh, đành ậm ừ:


- Ờ thì…tại ham điện tử quá, hổng nghĩ chuyện gái gú luôn!


Linh nói:


- Thật hả? Không chém gió chứ?


- Thật “chăm phần chăm”! – Tôi trả lời.


Em lại cười và cũng giống lần trước, chẳng hề truy vấn tôi nói thật hay góp gió tạo bão. Tôi hơi bị hẫng, lưng nóng bừng. Nói chuyện với một cô gái mà cổ cứ gật đầu, ừ hữ trước mọi lời lẽ của bạn và chẳng quan tâm chúng logic hay không, thực tình rất khó chịu. Tôi thầm trách ông trời không ban cho mình bộ mặt bảnh như thằng Sĩ, dáng người cao ráo như thằng Choác. Được vậy, Linh sẽ không bao giờ nghĩ tôi ba hoa. Con gái yêu vẻ bề ngoài mà! He he!


- Vậy…Châu hiện giờ thế nào? – Linh chợt hỏi.


Tôi ngạc nhiên:


- Sao tự nhiên hỏi thế? Linh quen biết Châu à?


- Không, không hề. – Linh lắc đầu – Chỉ là muốn biết thôi. Châu là cô gái tốt, đúng không? Phải biết người tốt kết cục ra sao chứ? Thông cảm, độ này xem phim Hàn nhiều nên lậm!


Hai đứa chúng tôi cùng cười vì sở thích của em. Rồi đợi tiếng cười qua đi, tôi trả lời:


- Châu sống rất tốt. Công việc ổn, gia đình hạnh phúc.


- Tùng có nói chuyện lại với Châu chứ?


- Không! Hồi năm trước, mình dò facebook của mấy đứa bạn cấp ba thì thấy facebook của Châu. Mutual friends ấy! Ờ, cũng chỉ vào xem mấy cái ảnh, thế thôi! Cũng chẳng add friend làm gì. Ờ…đại khái thế.


- Sao không add? Ngại à?


- Ờ…nhát gái khổ thế! – Tôi gãi đầu.


Tôi nhấp ngụm café rồi hỏi:


- Quà sinh nhật hồi năm lớp 10 mình tặng cho Linh, Linh nhận được không?


Lần này, tới lượt Linh im lặng. Em vuốt tóc, môi nở nụ cười bí ẩn như thách thức sự tò mò của tôi. Tôi đã biết trước kết quả, song vẫn mong chờ một điều kỳ diệu từ câu trả lời của em.


*
* *


Sau buổi tối đáng nhớ ở chợ đêm, tôi vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè với Châu, chẳng dám tiến xa hơn. Lý do duy nhất và muôn thuở là Hoa Ngọc Linh. Nửa cuối năm lớp 11, tôi tiếp tục vẽ, đạp xe tới con phố nọ và tặng tranh trước cửa nhà Linh. Kể cả những hôm không có tranh, tôi vẫn tạt qua. Lặp đi lặp lại như thế hàng chục lần nên mặt tiền nhà em ra sao, tôi nhớ từng chi tiết một. Từ cái cửa sắt màu xanh, ô cửa sổ treo chiếc chuông gió cho tới khoảng sân vương lá khô, tôi nhớ cả. Linh chẳng bao giờ xuất hiện, cũng không trả lời tin nhắn Yahoo!, nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng rằng tình cảm của mình sẽ được em đáp lại – một thứ hy vọng mong manh mơ hồ.


Trong khi đó cuộc sống ở lớp của tôi vẫn bình thường. Học, chơi điện tử, ăn uống nhậu nhẹt cùng ba thằng bạn, loanh quanh luẩn quẩn mấy thứ vậy thôi. Nhưng mỗi thứ lại thêm tí sắc màu khi Châu xuất hiện. Nhờ em, bọn tôi biết được nhiều chỗ ăn vặt hay ho, những món mới lạ và cả những hàng quán kỳ lạ, như cửa hàng xôi treo biển “Xôi hơi bị ngon” là ví dụ (khá hài hước, tôi không rõ quán đó còn tồn tại không). Em cũng chẳng khuyên tôi bớt chơi điện tử, chỉ hỏi xem tôi biến những ý tưởng từ game ra tranh vẽ thế nào. Từ trước tới nay, Châu khá thích thú với những tranh vẽ nhân vật game của tôi, nhưng bỗng một ngày nọ, em bảo tôi thế này:


- Tùng vẽ đẹp thật! Nhưng có bao giờ Tùng tự tạo ra nhân vật cho chính mình không? Copy lại tranh thế này không chán à?


Tôi có sở trường vẽ tranh fantasy, song các nhân vật trong tranh của tôi đều xuất phát từ những hình tượng có sẵn. Tôi vốn không nghĩ nó sẽ là vấn đề trên con đường trở thành họa sĩ của tôi. Tôi nói:


- Tôi muốn làm họa sĩ tạo hình game mà, nên giờ phải vẽ theo game thôi! Có gì sai à?


Cô bé lập tức bắn chữ tía lia (chơi với em nhiều nên tôi cũng quen kiểu nói nhanh kinh hồn này):


- Không sai, nhưng mà Tùng không nghĩ một nhân vật riêng cho mình à? Tớ không biết game, nhưng mỗi game có một nhân vật khác nhau, đúng không? Mỗi họa sĩ phải tạo ra nhân vật khác so với người khác. Giả sử Tùng thiết kế một nhân vật, chẳng lẽ nhân vật đó lại giống nhân vật của người khác à?


Tôi ngẩn người. Châu hơi dài dòng, nhưng đại ý của em đề cập chuyện cốt lõi nhất trong việc làm nghệ thuật: sự sáng tạo. Tôi nhận ra mình đang đi vào lối mòn của sao chép và ỷ lại người khác. Tôi vẽ nhiều, nhưng chưa bức tranh nào thực sự mang dấu ấn của riêng mình. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi gật gù:


- Ờ, cô nói nghe hay đấy! Để tôi vẽ thử!


- Thế chứ, vẽ xong rồi cho tớ xem nhé!


Kể từ ấy, tôi gần như bỏ việc sao chép hình tượng có sẵn, thi thoảng lắm mới vẽ lại để kiểm tra độ khó tạo hình hoặc tìm ý tưởng mới. Người ta nói “bạn là duy nhất, là một” – đúng, chẳng ai giống ai, nhưng người ta không hề nói “muốn thành công, bạn phải đặc biệt”. Nhờ Châu, tôi may mắn tìm ra chân lý ấy từ sớm. Những buổi đầu định hình phong cách riêng thực khó khăn; mỗi lần đặt bút vẽ, những hình ảnh cũ lại hiện lên và điều khiển đôi tay của tôi. Một lần nọ, tôi thiết kế một nhân vật chiến binh viễn tưởng và đưa cho Châu đánh giá. Em ngắm nghía rất kỹ rồi nói:


- Vẫn giống mấy bức vẽ cũ lắm! Mà sao nhân vật viễn tưởng cứ cầm súng hoài? Cầm cả súng lẫn kiếm không được à?


Ờ nhỉ? – Tôi tự nhủ. Thời đại viễn tưởng mà, ai cấm mình không được xài cái nọ cái kia? Nghe lời Châu, tôi bắt đầu vẽ lại bức tranh. Cứ thế, mỗi ngày tôi cố gắng từng chút một, sáng tạo hết mức có thể. Sau hai tháng, khi nhìn tranh tôi vẽ, Châu nở nụ cười:


- Tiến bộ rồi đấy! Trông khác hẳn!


Lời khen của em làm tôi rất vui. Tôi tin rằng mình đang đi đúng hướng trên con đường trở thành họa sĩ chuyên nghiệp. Tôi đã mơ như thế. Tôi không phải đứa duy nhất muốn đi trên con đường của riêng mình. Rất nhiều những con người thế hệ 90 đã mơ ước, thậm chí nhiều hoài bão hơn thế.


Lớp 11 nhanh chóng trôi về ngày bế giảng. Sau lễ bế giảng, tôi và Châu nán lại trên chiếc ghế đá dưới cây phượng vĩ, hai đứa chúng tôi thấy các anh chị cuối cấp trao nhau những dòng lưu bút, họ tạm biệt nhau và tiếp tục bước vào chặng đường cam go khác: kỳ thi đại học. Trông đám lớp 12, lòng tôi hơi lợn cợn bởi một năm nữa thôi, tôi cũng sẽ như họ. Tôi sẽ rời trường cấp ba và bước theo con đường riêng. Châu có cảm xúc giống tôi, em nói:


- Tùng đã định vào trường nào chưa?


- Trường…(xin phép không nêu tên), ở đó họ dạy môn thiết kế đồ họa. Hoặc không thì trường mỹ thuật. Một trong hai chỗ đó thôi! Thế còn cô?


- Tớ cũng muốn thi vào ngành mỹ thuật. Nhớ tớ bảo gì chứ? Tớ muốn trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh!


- Vẽ hentai chứ gì? – Tôi cười khả ố.


Châu đấm tôi vài phát rồi nói nghiêm túc:


- Nếu sau này tớ trở thành mangaka (người sáng tác truyện tranh), Tùng có mua truyện của tớ không?

...
Tags: cau chuyen tuoi 23cau chuyen tuoi 23
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» A Little Love - tình yêu bé nhỏ
» Ác Quỷ Bên Em (Rin Lala)
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Anh không thích phụ nữ, nhưng anh yêu em, cô bé ạ
1234...181920»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON