Phương Tử Cầm không sợ, nhún vai, “Muốn tồn tại trong thế giới đàn ông thì phải cần mạo hiểm, mình rất hiểu rõ mình đang làm cái gì, cậu đừng lo lắng.”
Lí Uyển Lăng hít một hơi dài, lí lẽ thâm sâu nói: “Có lẽ có một ngày, cậu sẽ gặp được một kỳ phùng địch thủ, ý chí không khống chế được mà rơi vào lưới tình, ngàn vạn lần đừng phụ người, nếu không hậu quả của tình yêu cậu sẽ không gánh nổi.”
Đôi mắt Phương Tử Cầm bỗng dưng buồn bã, “Hậu quả đã vô cùng rõ ràng, ba mẹ mình đã sớm cho mình một bài học, hiện tại mình không còn gì để mất.” Giọng nói đầy chua chát.
“Cậu sao có thể nói như vậy? Cậu còn có mình, còn có Tử Khiêm, còn có sự nghiệp mà cậu vất vả tạo dựng nên!” Lí Uyển Lăng nóng vội trả lời. “Cậu vẫn không có liên lạc với bác gái à?”
“Có hay không đều không sao cả, bà ấy đã có gia đình mới, còn có một đứa con, có lẽ đã sớm quên mình” Giọng nói của cô lạnh nhạt nhưng nhuốm bi thương.
Trong nháy mắt, hai người lại chìm trong yên lặng.
Phương Tử Cầm lắc đầu, mở miệng trước: “Mình phải đi rồi, hôm nào tìm cậu uống trà chiều.” Nói xong, cô liền thẳng lưng không sợ hãi tao nhã tiến về phía trước.
Lí Uyển Lăng nhìn bóng dáng của Phương Tử Cầm không chớp mắt, cô biết Phương Tử Cầm là người kiên cường, nhưng những người kiên cường thường cũng chính là những người yếu ớt nhất.
& & &
Một lúc sau Phương Tử Cầm về đến nhà liền nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, thời gian đến lúc dạ tiệc bắt đầu đã không còn nhiều. Bố cô đang ở dưới lầu chờ cô, cũng bắt đầu thúc giục.
Cô trang điểm nhẹ, đôi môi anh đào tuyệt đẹp nhẹ điểm phong cách của cô, sau khi mặc đồ xong, cô nhìn qua gương ngắm lại chính mình.
Tóc dài bới cao, lộ chiếc cổ cao trắng nõn của cô, mấy sợi tóc lơ đãng sau gáy càng tăng vẻ lãng mạn phong tình.
Hai mắt của cô trong sáng mở to, hai má trắng nõn hây hây đỏ, đôi môi kiều diễm ướt át, tất cả những điểm này đủ để cho mọi người phát điên! Trong lòng cô khôi hài nghĩ.
Cô vừa đi xuống lầu liền đối diện ánh mắt giống như kiểm duyệt của Bố mình.
“Ừ, cũng không tệ, nhưng có một chút lãnh đạm, con gái nên biết chọn màu sắc quần áo, để người khác có cảm giác thân thiết dịu dàng.” Phương Hữu Bang giáo huấn.
Phương Tử Cầm vẫn hướng về trước, không nói một lời nào.
Phương Hữu Bang luôn luôn chú trọng cách ăn mặc.
Đã vào tuổi trung niên, dáng người của ông đã có chút ít phát phì, hai bên tóc mai điểm bạc, gương mặt ngày xưa bóng láng giờ đã hiện lên vài nếp nhăn, nhưng mà tất cả đều không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của ông, cũng không cản trở được những tình sử phong lưu của ông ta.
Nhìn thấy Bố mình, Phương Tử Cầm không khỏi buồn bực nghĩ, con gái của mình đã lớn như thế nào rồi mà còn tự nhiên tung hoành ở tình trường?
Phương Hữu Bang ngồi cùng Phương Tử Cầm còn anh lái xe ngồi phía trước.
Đã hơn mười ba năm, Bố cô vẫn thích có người lái xe, năm đó Bác Triệu về hưu sớm nên xe cũng thay đổi tài xế.
“Nhớ kỹ, phải tươi cười, không được có bộ mặt lạnh như băng đó. Hôm nay con phải làm quen với một nhân vật mới từ Mỹ trở về, anh ta đã tạo tiếng vang không nhỏ trong giới xã giao, đó là Lan Đạo Uy.”
Phương Hữu Bang lấy giọng ra lệnh với Phương Tử Cầm.
“Lan Đạo Uy? Người phụ trách của Công ty Máy Tính Tường Dự? Tử Cầm nhướng mày lên hỏi.
“Đúng vậy, đúng là anh ta, làm sao con biết?”
“Buổi trưa hôm nay con đã gặp anh ta, anh ta đã cướp của con một dự án nắm chắc thành công.” Phương Tử Cầm lên tiếng.
“Ừ, cái này cũng khó trách, hiện tại không biết có bao nhiêu người muốn kết thân với anh ta.
Con thua cũng không oan uổng, ngay cả Công ty Chấn Long cũng vì anh ta mà tổ chức buổi tiệc tối nay.” Phương Hữu Bang vẻ mặt hứng thú nói.
Tưởng tượng Lan Đạo Uy với ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt, Phương Tử Cầm trong bụng nổi giận.
“Chẳng qua chỉ là người phụ trách của một công ty máy tính, không nên làm lớn như vậy chứ.”
Cô không cho là đúng, hừ một tiếng.
“Thái độ của con thật quá quắt! Sự thực, Công ty máy tính Tường Dự là của em trai anh ta, anh ta chỉ ra mặt giúp trong trường hợp đặc biệt thôi, anh ta là Giám đốc điều hành kiêm Phó chủ tịch của Tập đoàn Tài chính Tưởng Duệ.”
Mắt Phương Hữu Bang lóe lên tia sáng hưng phấn, giống như là nhìn thấy một khúc thịt béo trước mặt.
Phương Tử Cầm đối với hai chữ “Tường Duệ” cũng không xa lạ.
Gần đây trên thương trường mọi người cũng hay bàn tán, Tường Duệ sở dĩ có lợi thế hơn nhưng công ty đầu tư khác là vì nó xuất thân từ nước Mỹ, lấy ưu thế của đồng đô la Mỹ thu mua bất động sản.
Ngắn ngủi trong vòng một năm, đã thu tóm không ít mấy công ty lớn ở Đài Loan, từ từ lớn mạnh đe dọa những công ty đầu tư khác.
Thật ra cô cũng không biết người phụ trách Tường Duệ chính là Lan Đạo Uy, khó trách Nghiêm tổng lại thay đổi chú ý, hai người lúc đó nhất định có hiệp ước riêng.
“Cùng Lan Đạo Uy kết giao thật đáng sợ. Bố cũng đừng bắt con phải làm quen với anh ta, con không có hứng thú.”
Không biết vì lý do gì, trực giác mách bảo cho Phương Tử Cầm biết Lan Đạo Uy là một người nguy hiểm, từ khi bước vào thương trường cho đến nay, chưa có ai có thể tạo cho cô cái cảm giác bất an này.
“Nói gì ngốc thế! Mượn sức của anh ta đối với chúng ta rất có lợi, Tường Duệ tài chính hùng hậu, nhân tài lại nhiều, con làm quen với anh ta có cái gì không tốt?” Phương Hữu Bang phản bác.
“Người ta tài chính hùng hậu cũng không cần đến chúng ta, cẩn thận nhìn người kẻo kết giao phải giặc thì sẽ bị ăn đến không còn một mảnh xương.
Bố cũng đừng cùng anh ta có quan hệ kết giao gì cả.” Tử Cầm lạnh lùng phân tích, một mặt dùng ánh mắt sắc bén nhìn Bố mình.
Phương Hữu Bang không được tự nhiên thay đổi thế ngồi, dưới ánh mắt trong suốt sáng ngời của con gái có vẻ có chút áy náy, nhưng chỉ sợ tất cả đều không còn kịp rồi.
Trong vài năm gần đây, công ty không hề phát triển, mà ông theo tâm lí đầu cơ đã đem toàn bộ tài chính của công ty mua cổ phiến thị trường, ai biết được giá trị giảm sút.
Mắt thấy công ty của chính mình gây dựng sắp sụp đổ, ông không cam tâm.
Tài chính đầu tư không sinh lợi, nguồn kiếm tiền suy nhất chính là cô con gái đang lãnh đạo công ty thiết kế máy tính.
Nhưng toàn bộ số tiền kiếm được cũng không đủ để bù đắp số thiệt hại.
Cho nên lối thoát duy nhất chính là dùng bất động sản hiện có để thế chấp vay tiền của Tường Duệ hóa giải nguy cơ của công ty.
Không có sự đồng ý của Tử Cầm, mà chính ông cũng không dám cho con gái biết, ông đã tự ký kết hợp đồng với Lan Đạo Uy mong là tài sản sẽ nhanh chóng lớn dần lên.
Nếu không thì đừng nói là toàn bộ công ty đều mất hết mà cả mạng e là cũng không còn.
Vì thế ông nhất định phải đem con cờ tiếp theo ra quân, Tử Cầm là hy vọng duy nhất của ông. Cô vừa xinh đẹp lại thông minh, nếu có thể lấy được lòng của Lan Đạo Uy như vậy ông có thể hóa dữ thành lành.
“Tóm lại, tất cả mọi việc con đừng nghĩ tới, chỉ cần làm theo lời của Bố là được. Mượn sức của Lan Đạo Uy đối với chúng ta tuyệt đối có lợi không hại.” Phương Hữu Bang có chút phiền não hóa giận, quát khẽ.
“Con không có hứng thú.” Phương Tử Cầm lạnh lùng, giọng nói có ý không thỏa hiệp.
“Con đừng không biết tốt xấu! Rất nhiều người phải cúi đầu để được lòng của anh ta, con nghĩ vì cái gì mà Đổng gia phải bỏ công làm yến tiệc chiêu đãi? Còn muốn đem chính con gái của mình Đổng Viện Viện ra giới thiệu cho anh ta!” Phương Hữu Bang gầm lên giận dữ.
Phương Tử Cầm một chút cũng không kích động, những năm gần đây cô đã sớm học được cách đối phó với những cơn tức giận của Bố.
“Tranh giành tình cảm với người khác không phải là chuyên môn của con, không phải việc của con”
“Con muốn ta tức chết phải không? Lan Đạo Uy chính là viên kim cương ngàn năm, bất kể là tướng mạo thân thế hay tài năng đều là số một, đây là đối tượng mà con có đốt đuốc cũng tìm không ra!”
“Con không có phúc để hưởng.” Cô vẫn là một khuôn mặt lạnh như băng.
“Được, ta nói nhỏ nhẹ con không nghe, đừng nghĩ là Công ty Tư Tài vẫn y như vậy nhé. Lúc trước ta đã đầu tư tài chính không ít, tất cả đều đứng tên ta. Ta đều có thể đem chúng bán đi, hoặc chuyển quyền kinh doanh.”
“Bố đừng quá đáng, Tư Tài là của con.” Phương Tử Cầm phẫn nộ phản đối lời Phương Hữu Bang.
“Nó chính là của con, chỉ cần con giúp ta mượn sức của Lan Đạo Uy, ta sẽ đem Tư Tài chuyển sang tên con.”
Phương Tử Cầm mở to hai mắt lửa giận bốc lên, máu trong cơ thể sôi trào mãnh liệt, không nghĩ tới Bố cô lại dùng việc này uy hiếp cô, đối với con gái của mình cũng dùng thủ đoạn vô sỉ, vô tình này.
Cô cố gắng dịu lại cơn giận của mình nhưng vẫn mím đôi môi xinh đẹp. “Con sẽ cố gắng hết sức thử xem, nhưng con không thể cam đoan mình có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.”
“Đừng cho là ta không biết con đang nghĩ gì, ta biết là con có thể làm được. Con là con gái của ta, ta tin tưởng con, chỉ cần con làm hết sức mình, đem hết sự quyến rũ của mình ra để mê hoặc anh ta, nhất định có thể thành công.”
Phương Hữu Bang ánh mắt sắc bén nhìn con gái chằm chằm, giọng nói lí trí quyền uy.
Phương Tử Cầm không nói nhìn thẳng phía trước, trong lòng mơ hồ đau đớn.
Bản thân cũng biết Bố cô là một người tiểu nhân, cũng biết bản thân mình trong lòng ông ấy cũng chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng, nhưng vì cái gì mà cảm thấy bi thương, đau lòng? Chao ôi.
Phương Hữu Bang thấy con gái không lên tiếng, sắc mặt chuyển sang ôn nhu nói: “Kỳ thật Bố cũng muốn tốt cho con, tuổi con cũng không còn nhỏ, tìm một nơi tốt mà nương thân, đừng ở bên ngoài bôn ba, mệt chết đi được?”
Phương Tử Cầm một mực nhìn về phía trước, lấy giọng kết thúc câu chuyện: “Bố yên tâm, con sẽ hết sức giúp Bố làm việc này, nhưng Bố phải nhanh chóng đem Tư Tài chuyển sang tên con.”
Chỉ có như thế về sau cô mới có quyền độc lập kinh doanh, sẽ không bị Bố khống chế, uy hiếp.
Nói xong, trong xe rơi vào tĩnh lặng, không khí trầm xuống khiến người khác cảm thấy bất an, dọc đường đi hai bố con chìm vào suy nghĩ của riêng mình, không hề nói với nhau nửa câu, giống như hai người xa lạ mới lần đầu gặp mặt.
Xe đi vào một
biệt thự có hoa viên vô cùng rộng lớn ở triền núi Dương Minh, Phương Tử Cầm và bố đang xuống xe, từ cửa lớn có thể loáng thoáng nghe được tiếng cười đùa truyền đến, trong phòng đèn sáng huy hoàng, ánh sáng truyền ra đến bên ngoài, dự báo sắp có tiệc tùng của nhà giàu.
Dạ hội được cử hành ở đại sảnh rộng lớn, vì sở thích và thói quen của Lan Đạo Uy nên buổi tiệc này được tổ chức theo phương thức châu âu, buffet.
Trong đại sảnh xếp hai dãy bàn dài phủ nhung điểm trang bằng hoa hồng ti, trên bàn đã sớm bày nhiều loài thức ăn, mặn có ngọt có, mùi vị rất thơm, màu sắc rất đẹp.
Phương Tử Cầm đứng ở lối vào đại sảnh, tay trái khoác lấy tay của bố, cô hít vào một hơi thật sâu, cô biết chính mình sắp bước vào nơi hang hùm miệng sói tương tự như chiến trường thời xưa, cô tạo ra một bộ dáng tự tin tao nhã, cười tươi diễm lệ nhìn mọi người, cùng bố chậm rãi bước vào đại sảnh.
...