watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:12,Ngày 23/04/25
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 10871

Cô ấy không phải cô nàng Tomboy


» Đăng lúc: 11/03/15 12:03:50
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

– Anh ăn bữa trưa chưa? Nếu trưa em sẽ gọi cơm ở khách sạn nhé!
Chi cố tỏ ra tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, như nhỏ không hề biết gì. Nhỏ hiểu, nếu hỏi thẳng Phong, tra khảo hay trách móc, giận dỗi, chỉ làm nhỏ tệ hơn trước mắt Phong. Phong giờ vẫn nhìn cô gái trước mặt, không thấy có lỗi nhưng cậu không thích Chi giả vờ cho qua như vậy. Chi lại cười tươi:
– Sao anh Phong không nói gì?
– Đừng… cố cười nữa! – những chữ phát ra từ cuống họng Phong âm vực rất trầm. Cậu lại tiếp tục bước đến cửa phòng mình.
Chi thấy sống mũi cay xè, nếu Phong cũng tỏ ra không có gì và trở lại bình thường thì nhỏ còn cảm thấy dễ chịu hơn. Không kìm chế nổi, Chi lao đến và… ôm chầm lấy Phong từ đằng sau. Phong đứng yên bất động, cậu đã cảm thấy những tiếng nấc nhè nhẹ trong họng cô gái ấy.
– Em muốn tỏ ra không có gì… nhưng sự thật em đang phát điên lên. Em giận dữ, ghen tức, em ghét con nhỏ đó!… Nhưng… em không thể, em phải chịu đựng… vì em sợ, em chỉ sợ mất anh! Không! Em không giận anh đâu… xin anh coi như chưa có gì xảy ra đi, hay đối xử với em như thế đi!
Những ngón tay run run níu lấy áo sơ- mi của Phong, nước mắt đã chảy dài trên má Chi.
– Anh… anh chưa chấp nhận em cũng được, anh lạnh nhạt với em cũng được, nhưng xin anh, đừng làm thế với em lần nữa! Anh chỉ của em thôi… chỉ của em thôi, được không? Anh ghét bỏ em, ruồng rẫy em thì em cũng không buông anh ra đâu… không ai có thể lấy mất anh từ em cả!
Bàn tay Chi vẫn cố níu lấy Phong… Phong từ từ gỡ nó xuống. Trước khi bước vào phòng, Phong giằn giọng hai tiếng.
– Đủ rồi…
Lại thêm trái tim của một người nhói đau nữa… khi cánh cửa phòng 102 khép lại, Chi bắt đầu khóc nấc lên, nhỏ không kìm nén nổi cảm xúc của mình, nhỏ thấy mình thất bại và bất lực…
Nhỏ cứ đứng đó khóc, khóc đến khi cạn khô nước mắt… khi đã bình tĩnh lại, Chi khẽ siết chặt hai bàn tay.
– Không ai có thể lấy mất anh từ em cả! Không ai cả! Kẻ nào có ý định đó… em sẽ không để kẻ ấy sống yên!


…Phòng 101…
– Em đã ở chung phòng với bao nhiêu thằng khác, và rốt cục, ta vẫn muốn em về bên cạnh. – Khang chợt mỉm cười. – Ta không hiểu nổi chính mình!
Khang kéo tay Băng ra khỏi vòng tay mình, chú mục vào nhỏ.
– Nhưng có một điều ta nhận ra, nếu không còn em bên cạnh, cuộc sống của ta trống rỗng và ngột ngạt, ta… không còn là chính ta nữa.
Băng ngoảnh mặt đi, không tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời Khang nói. Khang dùng mấy ngón tay đẩy cằm nhỏ quay lại phía mình.
– Hình như em thấy những lời ta nói không quan trọng. Nhưng thật sự, đối với ta, tất cả là những điều không tưởng! Và ta…
Khang đẩy cằm Băng hơi nhếch lên, cúi xuống chạm môi lên làn môi mềm dịu ngọt.
– Ta vẫn đang nghĩ xem, vào một ngày nào đó, ta sẽ phải chĩa họng súng vào em như thế nào? Nhưng dù có ngày đó thì trước mắt, ta vẫn muốn em thoát khỏi căn bệnh quái dị đó! Smith- agen.
Ánh mắt Băng hơi trùng xuống:
– Không thuốc chữa! Không cách chữa!
– Ta sẽ làm mọi cách để đưa chuyên gia giỏi nhất đến đây điều trị bệnh cho em.
– Vô ích!
Khang kéo Băng vào lòng, tay vuốt ve những lọn tóc dài.
– Được rồi… em nói như em sẽ chết vì căn bệnh đó vậy. Nếu không phải súng từ tay ta, ta không muốn em chết vì bất kì ai khác, vid bất kì điều gì khác… Ta không biết lí do lúc ấy, em chọn ta là gì, dù ta đã quay lưng nghi ngờ và đối xử tê với em… Dẫu sao, điều quan trọng vẫn là giờ em lại ở bên ta, như thế này.
… HƠn 8 giờ tối, ta quản lí vào phòng Khang với vẻ mặt khá căng thẳng. Lúc này, Khang đang gác chân lên bàn đọc tạp chí, còn người con gái của cậu đang trong phòng tắm.
– Cậu chủ. Ông chủ vừa đáp chuyến bay về tới đây.
Khang dừng đọc, quăng cuốn tạp chí lên bàn.
– Vậy sao còn đến thông báo với ta? Đi mà trình bày tất thảy việc nhỏ to mấy hôm nay của ta đi!
– Sao cậu chủ lại nghĩ về em thế? Em làm gì cũng chỉ tốt cho cậu chủ thôi. Huống hồ ông chủ dạo này đã quá mệt để chuẩn bị cho buổi gặp ngày mai, em đâu dám làm phiền thêm..
– Có một việc ta muốn nhờ ngươi. – Không dễ dàng để Khang nói tiếng “nhờ”
– Bất kì việc gì em cũng sẽ làm mà.
– Không nói cho cha ta về căn bệnh của cô ấy, cũng không nói chuyện thằng hai vướng lưới tình với cô gái cha mang về.
– Tại sao chuyện cậu hai…
– Ta không ưa gì nó nhưng ta muốn bảo vệ cô ấy, trước cha ta! Nêu ông biết thằng con thiên tài luôn luôn sẵn sàng phục vụ ông đã có tình cảm thật sự với một cô gái, ông sẽ không do dự mà xuống tay với cô ấy đâu…
– Em hiểu rồi. Em… thật ra cũng không hề muốn cô ấy nguy hiểm.
Khang chợt nhếch mép cười. – Không hiểu nàng có rõ mình hấp dẫn trước mắt tất cả đàn ông thế nào không…
– Cậu chủ, việc quan trọng trước mắt là buổi gặp mặt cùng ông chủ sáng mai!
– Hiểu rồi… ngươi có thể đi.
Tay quản lí quay người nhưng lại khựng lại.
– Có lẽ cậu chủ đã đoán ra, không chỉ có quản lí của cậu hai muốn hại cô ấy và vở kịch tối qua… không thể mình tay hắn dàn dựng.
Giọng Khang bỗng sa sầm xuống:
– Không giết thằng khốn đó… ta còn kha khá kẻ đang chực chờ Tử Thần đấy. Có lẽ… nên tìm trước một quản gia mới nữa đi.


…Khu A, phòng sinh hoạt.
– Quản lí điên rồi!
Thụy An gần như phát khùng lên, còn đám giúp việc thì thót tim sỡ hãi khi nghe quản lí của Phong dửng dưng nói việc mình đã làm… An đi qua đi lại, ôm đầu, không thể bình tĩnh nổi:
– Trời ạ… mọi chuyện đang tuyệt vời kia mà! Sao quản lí có thể làm thếc chứ? Tại sao??
– Xin lỗi vậy…, tôi cũng không thích phá hỏng những gì mình đã làm như tôi buộc phải làm theo yêu cầu của cậu hai.
– Nhẽ ra ngay từ đầu quản lí nên nói cho tôi về sự thay đổi của cậu hai. Nếu tự làm rồi tự phá hỏng sao ngay từ đầu không từ chối đi?
Giọng An vẫn gay gắt, nhỏ biết Chấn Khang sẽ không bỏ qua mà sẽ hành hạ rồi cho An gặp Tử thần bằng những trò điên rồ, đáng sợ của mình.
– Có lẽ tự làm nên tự chịu, tôi cũng không chắc có giữ được mạng sống không. Vậy thôi, tôi về phòng trước.
– Quản lí…- An ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu. – Làm sao đây… trời ạ!


… Băng mở cửa phòng tắm bước ra, cảm giác ngâm mình trong nước ấm thật thích nhưng nhỏ bị choáng nên ra sớm… Băng thấy Khang đang đứng cạnh bàn làm việc, chậm rãi nhét từng viên đạn vào khẩu súng ngắn, thi thoảng giơ lên nhắm một bên mắt như muốn thử.
– Em cứ ở trong phòng nghỉ đi cũng được. Ta đi xử những kẻ khiến ta phải đối xử tệ với em thôi.
Khang xoay khẩu súng, liếc nhìn Băng, cười rồi rảo chân bước.


…Rầm!
Đám giúp việc đứng tim tưởng chết khi nghe tiếng cửa và thấy Chấn Khang đứng ở ngang cửa, đang tiến vào với khẩu súng trên tay. Thụy An bật đứng dậy, đang cố tự bình tĩnh dù chưa nghĩ ra cách giải thích hợp lý với cậu chủ.
– Cậu cả, có chuyện gì mà…
An cố gượng cười…Khang đã đứng trước nhỏ cách chỉ 3m.
– Ta ghét nhất những kẻ dối trá mà cứ giả vờ như không.
– Cậu cả đang nói về chuyện gì ạ? Ai dối trá cậu cả cơ?
– Có lẽ cô biết đấy! Kẻ đã dàn dựng một vở kịch, một thước phim đẹp mắt để *** hại người tình của ta.
Mặt An đã tái đi:
– Hình như cậu chủ hiểu lầm điều gì rồi.
Khang cười nhẹ, và một quy luật cho thấy, mỗi khi Khang muốn điên lên lồng lộn, cậu sẽ nói nhẹ nhàng hoặc cười nhẹ nhàng.
– Hiểu lầm? Ta rất muốn biết mình hiểu lầm điều gì đấy, nhưng sau khi tặng cô vài viên đạn kia!
Cạch! Họng súng hướng thẳng về phía An, nhỏ giật bắn, hai tay bất giác run lên. Đám giúp việc co rúm một góc, Khang đang nghiến răng và khuôn mặt đã tối sầm xuống. Ngón tay cậu chậm rãi… chạm vào cò.
An nghẹn đắng họng, nhỏ sẽ chết như Kiều Như? Không gì có thể ngăn cản khi cậu cả đang điên lên và đã giơ khẩu súng… chỉ vài giây nữa, đạn sẽ bay ra, không, chỉ một giây thôi!
Nhưng An nhầm! Ngón tay định kéo cò bỗng khựng lại khi Chấn Khang nhìn thấy chắn trước họng súng… là Băng! Khang không bỏ súng xuống:
– Em làm gì ở đay? Tránh ra không ta làm em bị thương đấy.
– Đừng!
Nghe một chữ Băng nói mà An và đám giúp việc thấy các dây thần kinh không còn căng như dây đàn, nhưng tất cả còn phải im re chờ giây phút tử hình có được định đoạt.
– Em tránh ra đi! Người ta đang điên lên đây này! Em không biết ta đang bị kích thích muốn thấy máu tươi thế nào đâu… Nhìn cái vẻ giả tạo của chúng ta càng thấy bị kích thích hơn!
– Đừng! – Tiếp tục một lời phản đối nhẹ nhàng, không đanh thép, nhưng cái giọng như mật ngọt ấy cùng đôi mắt nâu tha thiết nhìn Khang, khiến Khang thấy lòng hơi trùng xuống. Nhưng ngay lập tức, máu cậu lại sôi lên khi nhớ đến tội lỗi của đám giúp việc kia. Cậu đẩy Băng né một chút, cùng lúc hướng họng súng chếch sang, vẫn thẳng vào người An! Một lần nữa, ngón tay trỏ định bóp cò!
Và một lần nữa, Khang khựng lại! Lần này cơ thể gần như bất động luôn! Băng đã… ôm lấy Khang và dựa vào người cậu trong khoảnh khắc… Nhỏ khẽ lắc đầu.
– Đừng! Chấn Khang.
Cơn giận dữ tan biến… khó ai biết được giọng nói, cánh tay, hơi thở và cơ thể của Băng quyến rũ kẻ khác tới mức nào, đủ để xoa dịu nổi giận dữ của cả Khang và Phong, đủ để giết chết một nửa đàn ông trên thế giới này, nửa còn lại quỳ xuống phục tùng hoặc… bị gay! Khang từ từ hạ súng xuống. Lúc này An và đám giúp việc mới nhẹ nhõm được…
– Nói đi! Giờ em muốn sao… em có tin em bảo ta tự bắn mình ta cũng sẽ làm không… Ta đến đột quỵ vì em mất.
– Không giết họ!
– Ừ, không giết.
– Về phòng!
– Ừ, ta đưa em về.
… Cậu chủ và Hải Băng đi rồi, đám người làm ngồi thụp xuống, người vẫn hơi run run vì sợ, còn An sờ tay lên ngực trái, tim vẫn đánh liên hồi. Chỉ chút nữa thôi, tất cả có thể sang bên kia thế giới rồi.
– An à… sao nó lại giúp chúng ta vậy? Không thể nào! Bình thường nó có bao giờ nói gì khi cậu chủ xử ai đâu.
– Có lẽ nó bị dằn vặt vì đã quá nhiều người chết vì nó. – An ngừng rồi tiếp tục – hoặc nó cố tình giả vờ tốt bụng, hiền lành thôi.
– Thật ranh mà… khó mà đoán nổi nó nghĩ gì!


… Phòng 102. Phong ngồi dưới khung cửa sổ, cậu đã ngồi yên ở đó từ chiều. Không có ý định lôi laptop làm việc hay đến phòng thí nghiệm vì đầu Phong trống rỗng. À không, phải nói là trống rỗng tất cả nhưng tràn ngập hình ảnh người con gái ấy. Điều làm Phong thấy khó chịu nhất là căn bệnh của Băng ngày càng nguy hiểm. Không ai biết ngoài cậu, vậy mà giờ nhỏ lại không còn bên cậu nữa. Nhỏ sẽ đi theo Tử thần vào một ngày cậu không xác định được… Tại sao nhỏ không thể chọn cậu? Vì nhỏ không muốn thấy khuôn mặt Chấn Nam sao? Hay không muốn ai đeo khuôn mặt của Chấn Nam??
– Anh không ăn tối sao? – Giọng nói của Chi kéo Phong ra khỏi dòng suy nghĩ. Phong đưa ánh mắt lên rồi lại nhìn đi hướng khác. Chi cảm giác Phong lại lạnh nhạt với nhỏ như những ngày đầu. Nhỏ không có cách nào để Phong quan tâm tới mình. chờ đợi ngày nào đó chỉ là nhỏ hi vọng nó sẽ đến thôi… Vẫn là bất lực, Chi quay người vào phòng trong. Cùng lúc, quản lí của Chấn Phong bước vào.
– Cậu chủ dừng lại đi. Tình cảm ấy sẽ chẳng đi đến đâu đâu… Đầu tiên cậu và anh trai xảy ra xung đột, rồi cô chủ vợ câu, cậu quên mình đã có vợ sao? Nếu làm cô chủ giận dữ, bỏ về thì Hoàng Bá Nguyên có để yên không? Bây giờ thi ông chủ chưa biết nhưng ông chủ sẽ nắm bắt được thông tin nhanh thôi! Cậu nghĩ ông chủ sẽ làm gì? Khi cậu tranh người tình của anh trai, bỏ mặc vợ, khi cậu có tình cảm với đứa con gái ông mang về mà nhẽ ra cậu phải tặng cô ta những phát đạn?...

Tags: co ay khong phai co nang tomboyco ay khong phai co nang tomboy
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON