tới người con gái đó!
Chát!
Mộ cái tát từ bàn tay thô bạo của Lâm Chấn Đông làm Phong quay phắt.
– Từ lúc nào con biết ra điều kiện với ta vậy? Con có biết mình đang làm điều ngu xuẩn thế nào không?
– Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
– Con chịu trách nhiệm thế nào? – Lâm Chấn Đông bỗng gắt lên. – Con nghĩ mình con nói chịu trách nhiệm thì sẽ không sao sao? Cuộc hôn nhân đó có điều kiện, giờ con phá hỏng nó, con nghĩ Hoàng Bá Nguyên sẽ để yên? Không chỉ con mà ta cũng sẽ bị tổn thất nặng nề! Con làm vậy khác nào thay ta tuyên bố đối đầu với lão già quỷ quyệt ấy? Con đã nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng ấy chưa?
Lâm Chấn Đông trở về bàn làm việc.
– Vẻ như lâu nay con đã được nuông chiều quá rồi. Được, nếu con muốn chịu trách nhiệm, thì trước tiên chịu trách nhiệm trước ta đi! – Ông kéo ngăn bàn, lôi lên một khẩu súng ngắn. – Ta nghĩ con chưa hiểu được nỗi đau thực sự là thế nào đâu!
Cạch! Khẩu súng trên tay Lâm Chấn Đông đã lên đạn và họng chĩa về phía Phong!
– Cho con cơ hội cuối cùng! Con sẽ làm hòa với vợ và tự tay giết đứa con gái ấy chứ?
– Không! – Phong vẫn hạ một câu chắc nịch. Và…
Phằng!
Viên đạn bay ra ghim thẳng vào… vai phải của Phong! Máu túa ra từ lỗ thủng áo sơ- mi, nỗi đau buốt lên đến tận đỉnh đầu. Phong nghiến chặt hai hàm răng, mặc kệ cho vết rách ở đầu và vết đạn ở vai vẫn tuôn máu ra.
– Đó là hình phạt cho những việc làm không có suy nghĩ của con. Và đây là hình phạt đầu tiên cho sự chống đối ta… của con! Là đầu tiên thôi!
Lâm Chấn Đông lại giơ khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào… vết đạn vừa ghim vào bên vai phải Phong.
– Đau phải không? Thêm một lần nữa, là chạm tới xương đấy!
– Ông chủ! Xin nương tay! – Tay quản lí của Phong đang bước vào. – Là lần đầu cậu chủ phạm sai lầm, tôi hứa sẽ không để cậu chủ tái phạm lần hai!
– Ngươi cũng không quản lí nổi nó, ngươi định đến nhận tội cùng sao?
– Được. Vậy để tôi chịu thay hình phạt!.
– Ai là người đã gây ra… người đó phải có trách nhiệm với việc mình làm!
Lâm Chấn Đông lại nhìn Phong.
– Sao rồi? Con đã tĩnh táo lại mà đưa ra quyết định chưa? Còn dám chống đối ta? Còn muốn bảo vệ con bé ấy?
– Đương nhiên!
– Cậu chủ! – Tay quản lí lo lắng vô cùng. – Ông chủ, chỉ là cậu ấy nhất thời nông nổi… xin…
– Vậy ta sẽ bắt nó chịu trách nhiệm về sự nông nổi ấy!
Phằng!
Một viên đạn đã ghim trúng vào chỗ bắn ban nãy. Lần này đã chạm tới xương và làm Phong phải lùi lại… Vết thương lớn hơn và sâu hơn, làm máu càng túa ra nhiều hơn, ướt đẫm vai áo Phong. Mặt đã lấm tấm mồ hôi, mồ hôi làm loãng máu trên mặt. Phong vẫn xiết chặt hai hàm răng, chịu đựng.
– Con vẫn còn ngoan cố mà! Chưa đủ đau phải không? Chỉ mới buốt đến tận xương thôi… Vậy ta sẽ tiếp tục cho đến khi con chịu mở lời xin tha… – Ngón tay Lâm Chấn Đông lại xiết vào cò súng, sẽ lại thêm một phát đạn vào vết thương cũ. – Trả lời lại nào.. Con.. còn muốn bảo vệ con bé đó không?
– Đương nhiên! – Phong cố nói để giọng không run lên. Mặt cậu đã trắng bệch ra, cậu bị mất máu quá nhiều… Lâm Chấn Đông bắt đầu muốn điên lên vì thằng nghịch tử! Ông thà nuôi một lũ không chung dòng máu nhưng trung thành còn hơn một thằng con chống lại mình. Ông tự dặn lòng phải bình tĩnh vì Phong quá quan trọng với ông, nhưng giờ ông không thể kìm nén thêm. Ông vứt khẩu súng ngắn lên bàn, kéo ngăn bàn lấy một khẩu súng dài hơn, ánh bạc. Là K115 Khang chế tạo, lực bắn và tốc độ đạt đến trình siêu đẳng: xuyên qua 1m khối sắt trong 1 phần một tỉ giây! Mặc kệ lời cầu xin khẩn thiết của quản lí, Lâm Chấn Đông vẫn hướng họng súng về phía Phong.
– Ta chưa thử nhưng nghe nói tỉa một lần sẽ làm thủng tất cả cơ quan nội tạng và xuyên xuống đất mấy chục viên đạn đấy. Con muốn thử không?
Xạch xạch! Ông vừa lên đạn.
– Ta hỏi lại lần nữa… con vẫn muốn bảo vệ đứa con gái ấy?
Phong hít một hơi sâu, nhắm mắt lại.
– Phải!
Tay Lâm Chấn Đông đang kéo cò… Và…
– Khoan đã, cha!
Phong mở mắt, hơi quay đầu về phía sau. Là Yến Chi!
– Cha định giết anh Phong chỉ vì anh ấy không làm theo ý cha sao?
– Con dâu! Con có biết nó đã làm điều có lỗi với con không?
– Con biết! Điều anh ấy làm đã làm tổn thường con rất nhiều. Nhưng con đâu thể ép anh ấy phải yêu mình được!
Lâm Chấn Đông đã hạ súng xuống!
– Chấn Phong! Con xem con đã làm những gì với vợ mình mà giờ nó vẫn bảo vệ cho con này! Sao có thể vì một đứa con gái mà đánh mất lí trí như vậy hả? Con hãy xin lỗi vợ và…
– Không! Thưa cha. – Chi giật giọng. – Con đã quyết định rời xa anh ấy rồi. Đơn li dị là do con viết, con sẽ không thay đổi quyết định đâu.
– Yến Chi! Sao con…
– Chỉ có cha muốn cuộc hôn nhân này tồn tại, à, cả cha con nữa. Nhưng nó đều làm con và anh Phong tổn thương. Con không muốn trở thành người ràng buộc anh Phong… Như vậy chỉ làm anh ấy ghét con hơn.
Chi nhìn sang Phong, thấy máu đầm đìa trên mặt và ướt đẫm áo sơ- mi trắng của cậu.
– Vậy nên xin cha, thôi đi! Để anh ấy yên!
– Dù con nghĩ vậy thì Hoàng Bá Nguyên cũng có để yên không?
– Con sẽ không để cha con làm gì anh ấy. Con đã nói là do lỗi của con, con là người muốn kết thúc trước.
- Sao con phải làm thế vì nó? Nó có là thằng ra gì đâu…
– Không! Vì con không xứng! Chẳng có gì xứng với anh ấy cả… Và con nghĩ, với cha, anh ấy cũng quan trọng rất nhiều. Mất anh ấy, cha có thể sẽ mất… tất cả đấy! – Câu cuối cùng của Chi nói như một lời đe dọa. Lâm Chấn Đông đủ khôn ngoan để hiểu điều đó là đúng. Nhưng làm sao ông chấp nhận được, chuyện Chấn Phong không còn phục tùng ông vô điều kiện nữa. Ông sẽ không để điều đó tiếp tục, không bao giờ!
Yến Chi tiến lại gần Phong, xiết lấy bàn tay cậu… kéo đi.
– Anh đừng nói gì cả. Lúc này, chỉ lúc này thôi cũng được, xin anh đừng gạt tay em ra…
Lâm Chấn Đông không nói gì thêm, nhìn thằng nghịch tử ra khỏi phòng mình, dĩ nhiên trong đầu ông đã có nhưng dự định tiếp theo. Tay quản lí bươc lại trước bàn làm việc của ông chủ.
– Ông chủ sẽ tha cho cậu hai chứ?
– Nó thay đổi quá nhiều. Là thay đổi đột ngột không ai hay, hay là… ngươi đã không báo hết tình hình cho ta?
– Tôi xin lỗi!
– Khá khen cho sự trung thành của ngươi. – Lâm Chấn Đôn chợt cười. – Nhưng ngươi nên nhớ ông chủ thực sự của người là ai!
– Cậu hai không hề có ý định chống đối ông, cậu hai vẫn sẽ làm việc cho ông vô điều kiện, chỉ cần ông chủ đừng quá áp đặt và khắt khe. Một cuộc hôn nhân sắp đặt vì lợi ích của cha mẹ, thường chỉ làm khổ con cái thôi.
– Sẽ chẳng vấn đề gì nếu nó vẫn là thằng không cần gì và chỉ biết nghe mệnh lệnh!
– Ông chủ đừng coi cậu hi như một cái máy, dù sao cậu hai cũng là một con người có trái tim. Và trái tim người thì không thể là sắt đá.
– Ý ngươi… nó đã thay đổi vì con bé ấy? Nó đã thật sự… yêu con bé rồi???
Tay quản lí không biết nên trả lời thế nào vì không biết được ẩn ý trông câu hỏi của Lâm Chấn Đông
– Điều này thì… chỉ cậu hai mới rõ thôi.
– Ngươi lui đi!
– Vâng!
Tay quản lí ra ngoài… để lại Lâm Chấn Đông với bao nỗi lo toan. Ông cảm thấy đã sai khi tự đưa rắc rối về… Khi gặp Hải Băng, ông đã nghĩ đến chuyện tìm vị trí thừa kế và cả kẻ phản bội mình, dẫu trong đầu ông đã có câu trả lời, chỉ là muốn xác nhận lại thôi.
Và giờ thì ông nhận ra, vì một đứa con gái, (có vẻ như) cả ba thằng con trai tài tử dù tính cách đối ngược nhau, cũng đã có ý muốn chống lại ông! Là Chấn Nam hay Chấn Khang thì ông không quan tâm lắm, nhưng với Chấn Phong thì… thật là một nguy hiểm lớn.
– Quá đủ lí do để cho đứa con gái đó không được tồn tại tiếp! – Lâm Chấn Đông nhin sang mấy tên cận vệ. – Các người biết phải làm gì rồi đấy! Nhưng sẽ không dễ dàng như mọi lần đâu, vì mục tiêu là… một thiên thần! Sẽ khó ra tay ngay nên ta cho phép được ” xử” trước. Nhưng phải chắc chắn sau đó con bé sẽ gặp Tử thần và… nhớ đừng tranh giành nhau!
Bốn tên cận vệ nhìn nhau đầy phấn khích. Chúng là bốn trên mười tên sát thủ chuyện nghiệp của Lâm Chấn Đông, với khả năng trừ khử con mồi chưa bao giờ để thoát – những tên máu lạnh coi sinh mạng con người là rơm rác!...