cùng nhìn Khánh .
Hắn tiến lại gần gường đỡ nó ngồi dậy tựa lưng vào gối .
Nó nhìn hắn
-anh có tin em không ? -
hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu .
– em đói rồi , anh xuống mua hộ em đồ ăn nhe – nó nói tiếp .
Hắn vẫn không nói gì ,lẳng lặng đi ra ngoài .
-anh . . .anh xin lỗi – Khánh nhìn nó với ánh mắt hối lỗi .
Nó lắc đầu
– không phải lỗi cuả anh , anh …không cần …xin lỗi – vết thương cuả nó khá nặng , bây giờ tỉnh là 1 kỳ tích rồi , vết thương vẫn hành hạ nó dài dài .
Nó nói tiếp .
– em mong anh sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự cuả mình , tình yêu thì không thể gượng ép , hạnh phúc nhất chính là khi mình nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc , anh hãy đi tìm nửa kia cuả mình , mỗi trái tim đều có mảnh ghép riêng cuả mình và anh cũng vậy , đó là định mệnh rồi – giọng nó càng ngày càng yếu ớt .
-anh sẽ . . .về Mỹ ,…anh . .sẽ đi tìm cô bé tóc vàng đã đánh thắng anh và thắng cả trái tim anh nữa chứ không phải cô bé yếu ớt nằm trên gường bệnh kia – Khánh vẻ mặt khẳng định .
– em chúc anh thành công – nó gượng cười nhưng là nụ cười thật lòng .
– tạm biệt em , nhớ giữ gìn sức khỏe nha . . .em. . .gái – Khánh quay ra cửa thật nhanh cũng đúng lúc hắn về .
– cô ấy là viên pha lê quý giá nhất trên đời nhưng rất dễ vỡ , cậu đừng bao giờ làm cô ấy phải buồn, đối xử thật tốt với cô ấy , nếu không tôi nhất định sẽ quay lại và không tha cho cậu đâu- Khánh bỏ đi thẳng mà chả để hắn ú ớ .
Khánh đi khuất hắn tiến vào phòng lẩm bẩm
– cái đó ai chả biết , còn lâu mới quay lại cướp còng gà cuả tôi nha -
– cháo về rùi nè , mời tiểu thư thưởng thức – hắn thổi thổi tô cháo .
– ăn cháo sống sao nổi , hay anh mua bánh mì cho em ăn đi na – nó nhìn hắn với ánh mắt cún con chớp chớp .
– không, há miệng ra nào . – hắn đưa thìa cháo lên .
– không , em không thích cháo , em không ăn cháo – nó bướng bỉnh .
– người em đang rất yếu , ăn cháo là tốt nhất , ngoan đi – hắn tiếp tục giỗ dành .
– không.. Em không ăn -
– em ăn không? -
-không ăn -
– ăn -
-không-
– ăn -
– không -
– em phải ăn -
– em không ăn đó làm gì được em – nó vênh mặt .
Hắn cười gian
– em không muốn ăn bằng thìa chứ gì , để anh bón bằng miệng nha -
– không . . .không em ăn, ăn là được chứ gì -
– ngoan -
Nó ngồi ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo mà hắn bón .
– được ăn mà mặt bí xị vậy , cười cái coi – hắn cau mày .
Nó cười nhe răng rồi tắt ngay nụ cười luôn .
– định nhe răng chọc tức anh hả bé – hắn hầm hừ .
Nó thì đang định đốp lại thì
. . . .cạnh. . . .
1 lần nữa cánh cửa phòng vip mở ra.
Thiên Nam cùng mọi người bước vào .
– hai ơi ! Hixhix , cứu em hai ơi , huhu – nó than thở , nước mắt ngắn , nước mắt dài dưng dưng .
– bộ sáng nay trời mọc đằng tây à , sáng sớm thằng Mair đã cuống cuồng bỏ đi , còn bà la sát này hôm nay lại mếu máo chư , hơ lạ ta – Thiên Nam hồn nhiên nói mà không biết mình sắp bị cháy áo .
– anh . .nói . . .ai . . .là . . .bà . . .la . . .sát . . .hả . . .hả . . .- nó gầm từng tiếng .
-hi hi bình tĩnh , bình tĩnh đừng nóng ảnh hưởng đến vết thương , em gái ngoan có gì từ từ bao giờ khỏi tính sau – Thiên Nam túa mồ hôi .
– tha cho hai đó – nó chu mỏ nên .
– thế mới ngoan chứ , mà có ai bắt nạt em vậy? – Thiên Nam hỏi .
-hixhix, huhu – nó lại dở bài ca muôn thuả – oa. .a . . . .anh hai ơi , hắn ta nè , cứ bắt em ăn cháo à , mà em muốn ăn hambơger cơ, ăn xúc xích nữa , mỳ ý nè , uống rượu đỏ nữa mà hắn lại cản , huhu hai phải làm chủ cho em – nó mếu máo .
Anh hai nó tiến lại gần lau nước mắt cho nó
– ngoan , hai thương , hai sẽ xử hắn cho em nha – Thiên Nam quay sang hắn – sao cậu lại bắt nạt Linh , cậu không nên quả việc ăn uống cuả nó , sao cậu lại có thể cho nó ăn món cháo gà nhạt nhẽo thế này chả bổ dưỡng tí gì -
Nó cười đắc thắng còn hắn tức xì khói vì bị chửi chuyện không đáng chửi .
Mọi người thì cũng hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ như thế cuả Thiên Nam .
Thiên Nam nói tiếp
– cậu nhớ kỹ đây , lần sau không được mua cháo gà cho Thiên Linh nữa , nó không bổ dưỡng đâu , cậu phải mua cháo trắng đó ăn với bổ ( trời , lí luận cuả ông này có 1 không 2 )-
. . .rầm . . . .rầm . . .rầm . . .rầm . . .
Hàng loạt người đổ như chuối .
Nó thì tức hộc máu với ông anh zai chết bầm .
– huhu hai cũng bắt nạt em – nó lại khóc bù loa .
. . . .cạch . . . . . .
Cánh cửa lại 1 lần nữa bật mở .
Bước vào là 1 đôi vợ chồng khá đứng tuổi rồi nhưng vẫn không lấp nổi vẻ cao quý , uy nghiêm .
Hai người bước vào phòng dường như làm căn phòng tăng nhiệt độ vùn vụt .
– Con chào pama – Thiên Nam tiến lại gần chào đôi vợ chồng .
Hai ông bà gật đầu .
Chỉ là 1 cái gật đầu thôi mà cũng đủ làm những ai trong phòng thót tim .
– chúng con chào hai bác – tất cả mấy người kia cũng đồng loạt chào .
Không thấy hai ông bà phản ứng gì , lại nhìn tụi nó bằng ánh mắt chăm chăm khiến chúng nó hơi sợ hãi trước cái khí thế bất người này .
Hai ông bà nhìn qua rồi nhìn lại , nhìn từ hắn rồi đến Hạ Nhi , lại quay sang Quốc và Lê ,rồi lại Huy và Trang và cuối cùng là Tuấn Anh và Phương .
Với cách nhìn này họ khẳng định được đây là người rất khó tính .
– mấy cháu là bạn cuả Thiên Nam và Thiên Linh – papa cuả nó lên tiếng .
-dạ – tụi nó run run khi đứng trước 2 người này .
Nhưng nhờ nó mà họ trút được gánh nặng .
– pama ơi , đừng chọc họ nữa , nhìn họ sợ tái mép rồi kìa-
nó nói mà mọi người chẳng hiểu gì , đứng đơ người .
– ôi , con gái yêu cuả tôi – mama nó vội vàng chạy đến bên xem xét , vuốt khuân mặt nó .
– ôi khổ thân đứa con bé bỏng của tôi -
– hem , bà tranh hết chỗ cuả tôi rồi , phải để tôi xem con gái tôi thế nào – Papa nó nói .
– ông đi chỗ khác chơi đi , không được ở đây dành con gái với tôi – mama nó đuổi thẳng cổ papa nó .
– bà thật quá đáng , nó là con gái cưng cuả tôi mà sao lại đuổi tôi – papa nó cãi .
– nó mới là con gái cưng cuả tôi , tôi thương nó nhiều hơn ông – mama nó cũng không vừa .
– hai người thôi đi , đây là bệnh viện chứ không phải đấu trường để 2 người rành nhau – Thiên Nam nổi trận lôi đình khi mà ông bà nhắc đến mỗi đứa con gái mà quên mất thằng quý tử kia .
Mọi người trong phòng thì há hốc trước sự thay đổi cuả pama nó và sự giận dữ cuả Thiên Nam .
– mày là con mà dám quát pama mày à , huhu thằng con bất hiếu huhu – pama nó song ca 1 chàng .
– thôi thôi con xin 2 người , lần nào hai người về cũng có người vô viện vì bệnh tim , pama đếm coi xem có bao nhiêu cái cột điện đang há hốc mồm ở đây – Thiên Nam quay sang chỉ tụi nó , từng người 1 .
Riêng nó thì cứ cười khúc khích mãi vì có 1 gia đình rất thú vị
Pama nó quay lại nhìm mấy đứa với ánh mắt ngây thơ tròn vô .
– mấy đứa sao vậy ? Bộ sốt hả , mau đi khám đi , để bệnh nặng thì rớt quai hàm chứ không phải là há mồn nữa đâu- pama nó ngây thơ hết mức khiến tụi nó muốn độn thổ luôn .
– thui con gái cưng , pama phải về Mỹ ngay , chiều phải đi Nhật nữa , con nghỉ ngơi đi nha , hôm nào nhớ qua thăm pama na -pama nó dặn dò .
– vâng – nó ỉu xìu vì pama nó phải đi ngay .
– tạm biệt con gái yêu – pama nó tiến ra cửa .
– pama đi cẩn thận – nó với ra.
-chúng cháu chào hai bác – những người còn lại trong phòng cũng chào.
– để con tiễn pama – Thiên Nam mở cửa phòng cho pama nó .
______***
-pama à , chuyện đó đã dữ kín 14 năm rồi , Thiên Linh nó cũng đã biết – Thiên Nam nói với pama .
Hai ông bà khá bất ngờ ,trợn tròn mắt
– nó biết rồi sao , tại sao nó lại biết , nó biết từ khi nào ? – pama hỏi dồn Thiên Nam .
– haizz… Nó biết cách đây hơn 3 năm rồi , trong 1 lần vô tình nó nghe thấy pama nói chuyện , con cũng chỉ phát hiện nó biết cách đây vài tuần thôi , trong buổi dạ hội ở trường – Thiên Nam kể .
– nó biết từ lâu rồi sao – pama nó lại há hốc lần thứ 2 .
– nó cũng đã tìm thấy gia đình thật sự cuả mình rồi – Thiên Nam nói giọng hơi buồn .
– thứ mà ta lo sợ cũng đã đến , ta đã che dấu để không mất đi đứa con gái yêu mà ông trời ban cho ta , nhưng giờ thì . . . . . .- Papa nó nhẹ lắc đầu vẻ mắt đau khổ .
-pama , đó là định mệnh rồi không ai có thể thay đổi được ý trời – Thiên Nam tuy an ủi pama nhưng trong lòng buồn không kém .
______***
Thiên Nam quay lại phòng với khuân mặt buồn rười rượi .
– hai sao vậy ? Sao mặt đần thối vậy? Hay có chuyện xấu gì xảy ra rồi – vẻ mặt nó cũng hơi hốt hoảng .
– không. . . .không có gì đâu – Thiên Nam vội chống chế .
Nó cũng không nói gì nữa , mọi người ngồi cười nói vui vẻ , khiến tâm trạng ai cũng phấn trấn .
-_-_-
Nó mấy hôm nay bực tức kinh khủng , nó chỉ muốn bay ngay ra khỏi cái giường bệnh quái qủy này .
" Vì sao ư " cái này thì phải khỏi hắn .
Hắn chăm sóc nó là rất tốt thế nhưng tốt đến mức này thì nó nhẩy lầu tự tử còn xướng hơn .
Tình hình là hắn quản lý mọi hoạt động cuả nó .
Từ việc ăn uống , đến việc đi lại , ngay cả việc ngủ hắn cũng đòi quản .
Điển hình như :
mấy ngày nay nó thấy khỏe hơn , nó muốn đổi món không ăn thứ cháo tẻ nhạt nữa nhưng hắn không đồng ý , nó làm nũng không làm hắn đổi ý , phải dùng đến hạ sách " tuyệt thực " hắn cũng trả thèm đoái hoài , nếu nó "tuyệt thực " quyết không ăn thì hắn doạ đủ trò " biến thái " làm nó phải há miệng ăn .
Nó thấy trong phòng nhiều rất ngột ngạt , muốn ra ngoài thay đổi không khí thì cũng bị hắn xen ngang , nào là ngoài đó đông người , toàn mùi bệnh viện không tốt , nào là để ít hôm nữa vết thương em lành hẳn rồi lại đề nghị mở cửa sổ sẽ tốt hơn là ra ngoài . . . .rất nhiều .
Điều làm nó tức nhất là việc ngủ cuả nó
Nó muốn ngủ thật đã như mọi sáng ( chuá ngủ nướng mà ) nhưng hắn đâu chịu để yên , mới có 5 rưỡi sáng mà đã bắt nó phải dậy .
Sau 1 hồi chiến đấu kịch liệt cuối cùng thì nó vẫn thua ( đang bị thương thôi ,chứ bình thường là hắn die lâu rồi ).
Hắn đỡ nó ra cửa sổ hít khí trời mới sợ .
– hix anh cho em ngủ còn bổ hơn việc đứng trong song sắt như con tù để hít khí trời toàn mùi rác thải này – nó vừa ngáp ngủ , mắt lim dim .
– em phải tận hưởng cái gọi là hương vị ngày mới chứ – hắn vẫn cười tươi .
-ừ , anh cứ tận hưởng tự nhiên , em đi ngủ tiếp – nó toan tiến lại giường ngủ tiếp thì bị hắn kéo lại .
Nó chỉ muốn đá cho hắn 1 cái cắn đầu qua cửa sổ cho hắn cắm đầu xuống bãi phân thôi .
Nhưng việc đó đối với nó giờ chỉ là ý nghĩ thui , nó thở dài .
Tuy là được hắn " chăm sóc " " đặc biệt " khiến nó chỉ muốn đá hắn vài cái nhưng may sao những người bạn lại rất tâm lý , mua toàn đồ ngon nhưng bị hắn chặn lại mới đau chứ ....