watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:06,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3006

Cô Nàng Hợp Đồng Full


» Đăng lúc: 11/03/15 19:22:09
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Con chó làm Hương Tranh càng thêm giận dữ.


“Trời ơi! Không phải ngay cả những con chó bên đường cũng muốn bắt nạt tôi đấy chứ?” Hương Tranh vừa trừng mắt nhìn con chó vừa kêu la.


Con chó vàng cũng không chịu kém cạnh, nó quay đầu về phía cô, đáp trả bằng một tràng sủa ầm ĩ.


Hương Tranh tức giận đá vào cái thùng rác bằng sắt bên cạnh con chó vàng mấy cái. m thanh lớn phát ra, con chó vàng sợ hãi nhảy lên mấy bước.


“Hừ! Đáng đời! Ai bảo mi dám sủa ta.” Hương Tranh đắc thắng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo mắng con chó.


Nhưng ngay sau đó, cô mở to mắt, nhìn chằm chằm mà vẫn không dám tin là con chó vàng đang lao về phía mình với đầy vẻ giận dữ. Cô kinh sợ hét lên và quay người bỏ chạy.


Con chó vàng đuổi theo sau và rõ ràng là nó không có ý định buông tha cô, thậm chí còn đuổi theo rất hăng.


Chạy được chừng mười phút, Hương Tranh có cảm giác chân mình bị tê liệt, đôi giày cũng đã bị văng đâu mất.


Đằng sau cô, con chó vẫn đuổi theo. Hương Tranh quay đầu nhìn lại, con chó điên chỉ còn cách cô chưa đầy một mét.


Muộn rồi, mặt cô như muốn khóc. Cô cố gắng chạy thật nhanh nhưng đôi chân nặng như đeo đá không chịu nghe lời. Bàn chân cô bị cát sỏi làm cho trầy xước, càng chạy càng thấy đau rát.


Đúng lúc Hương Tranh đang tuyệt vọng vì ý nghĩ cô không thể thoát khỏi số phận bị một con chó điên đuổi theo cắn thì đôi mắt tinh tường của cô bỗng phát hiện ra một chàng trai đang từ con ngõ nhỏ phía trước mặt đi ra.


Mắt cô sáng lên, đầu nhẹ hẳn đi bởi ý tưởng mới nảy ra. Cô biết làm như thế này là có lỗi với anh chàng ấy nhưng đây là cơ may cuối cùng của cô, cô đã sức cùng lực kiệt rồi, không thể cố thêm được nữa.


“Đây không phải là hại người, mà là tự cứu mình. Xin Thượng đế tha tội!” Hương Tranh trấn an mình. Rồi cô cố dồn chút sức lực còn lại, lao về phía chàng trai. Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi, cô vừa kịp xoay người thì những chiếc răng của con chó vàng tìm đến người anh chàng kia.


Anh chàng bị Hương Tranh chọn làm vật thế mạng ấy tên là Sở Trung Thiên. Anh ta vừa từ văn phòng thám tử đi ra, trong tay còn cầm bằng chứng ngoại tình của bạn gái, tâm trạng nặng nề nên muốn đi bộ một lúc.


Cuối con đường lớn chia thành hai nhánh, nhánh chính tuy rộng hơn nhưng lại cách xa bãi đậu xe ô tô, nhánh phụ tuy nhỏ hẹp nhưng chỉ đi đến cuối đường hầm là tới bãi đậu xe ngay.


Sở Trung Thiên do dự giây lát rồi kiên quyết lựa chọn con đường nhỏ. Đường tuy hẹp nhưng rất sạch sẽ. Trên đoạn đường dài chỉ có anh và một cô gái dáng người hơi đậm.


Tiến lại gần hơn, anh nhận ra cô gái đó có thân hình đầy đặn, dung mạo xinh đẹp, nhưng nét mặt hoảng loạn đang cố chạy về phía anh. Gió thổi làm mái tóc khẽ tung bay, trông càng cuốn hút. Sở Trung Thiên chú ý đến đôi chân trần của cô. Chân trái có một vết thương nhỏ đang dần tấy đỏ.


Anh dừng chân, định bụng hỏi xem cô có cần giúp gì không thì chỉ thấy mắt cô gái sáng lên và rồi, cô như một đầu máy xe lửa lao về phía anh.


Sở Trung Thiên thấy có chút khó hiểu, đang cố gắng nghĩ xem rút cuộc cô gái ấy muốn làm gì, khi nhìn thấy con chó vàng to lớn hung hãn đuổi theo cô gái, anh mới dần đoán được chuyện gì đang diễn ra, chỉ tiếc là quá muộn mất rồi…


Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, đến khi định thần lại được thì Sở Trung Thiên đã ngã lăn ra đất, những bức ảnh trong tay bay khắp nơi, còn con chó đang chồm lên bụng anh, điên cuồng cắn xé quần áo của anh.


Ôi!!! Chiếc áo hàng hiệu của anh. Lại còn là hàng độc nữa chứ!


Sở Trung Thiên chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lấy hết sức giơ chân đạp con chó vàng qua một bên. Sau đó mới thấy ân hận, nhỡ con chó ấy càng điên lên mà quay sang tấn công anh thì sao. May thay, không hiểu con chó phát hiện ra cái gì phía trước mà bỏ mặc anh nằm đó, chạy mất dạng.


Sở Trung Thiên xấu hổ đứng dậy, tức giận quay tìm cô gái chết tiệt kia để báo thù, nhưng phía cuối con đường hầm đã không còn thấy bóng dáng cô gái ấy đâu nữa. Cô ta đã khôn ngoan trốn biệt tăm tích.
Chương 1: Tiếng gọi của Kim Tiền


Quán cà phê Dạ Lan.


Hương Đình đứng trước quầy thu ngân, chăm chú nhìn đồng hồ trên tường, nhưng ánh mắt nửa vô tình nửa cố ý dừng lại nơi chiếc bàn kê phía dưới chiếc đồng hồ.


Khách ngồi bàn ấy là một cặp nam nữ. Chàng trai xem chừng chưa đến hai mươi tuổi, sáng sủa, đẹp trai. Cô gái khoảng hai mươi hai tuổi, xinh đẹp, duyên dáng. Chàng thanh niên nhẹ nhàng đưa tách cà phê lên môi, nhấp một ngụm và nói: “Chúng mình chia tay nhau nhé!”. Từ lúc vào quán, anh ta đã nói câu này hơn chục lần rồi, nhưng lần nào cô gái cũng cự tuyệt. Lần này cũng không phải là ngoại lệ.


“Em không đồng ý!” Cô gái ngồi thẳng người lên, nhìn chàng trai với ánh mắt quả quyết.


“Anh đã quyết định rồi. Em có phản đối cũng chẳng ích gì nữa.” Chàng trai cất giọng ôn hòa, trên môi còn như đang nở nụ cười.


Cô gái bối rối một chút rồi định thần lại ngay, giọng kiên quyết: “Trừ phi anh đưa ra được một lý do thuyết phục, nếu không, em tuyệt đối không chia tay anh”.


Anh ta quay qua nhìn bạn gái, ánh mắt có chút khinh khi. “Anh không còn yêu em nữa, lý do vậy được chưa?”


“Xin lỗi, nhưng em không cho rằng lý do ấy đủ thuyết phục đối với em.” Ngữ khí trong lời nói của cô gái trở nên kiên định lạ thường.


Xem chừng họ nói chuyện chia tay đến hết ngày cũng chẳng xong, Hương Đình lặng lẽ buông tiếng thở dài.


Thật sự không thể trách cô vì đã nghe lén. Hai người đó chẳng phải quá đáng lắm sao? Gọi hai tách cà phê, rồi ngồi lì ở đó gần ba tiếng đồng hồ, những vị khách khác đã về hết, quá giờ đóng cửa lâu rồi mà họ vẫn chưa có ý định ra về. Họ không chịu hiểu rằng, chia tay là chuyện riêng của họ, cớ gì mà cứ ngồi lì tại quán của cô? Cô đang muốn về nhà sớm để xem phim trên truyền hình. Hương Đình quay ra nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường lần thứ n.


Hic, bộ phim mà cô thích đã chiếu được mười lăm phút rồi.


Đôi nam nữ ấy chuyên tâm đến mức hoàn toàn không để mắt đến việc Hương Đình đang có mặt trong quán.


Chàng trai nhìn thẳng vào cô gái, ánh mắt dịu hẳn đi. “Luyến Hoàn, em biết anh không đùa mà, tốt nhất là em từ bỏ đi, nếu không người xấu mặt sẽ là em đấy.”


Người con gái khẽ run lên vì ánh mắt và lời nói của chàng trai đó. Để trấn tĩnh, cô đưa tay làm bộ chỉnh lại quần áo. “Anh nói vậy là có ý gì?”


Nụ cười khó hiểu hiện trên môi chàng trai. “Em nghĩ nó là gì thì nó là như thế.”


Cô gái nhẹ đung đưa đôi bàn chân dưới gầm bàn, đôi mắt mở to đầy nghi ngờ nhìn thẳng vào khuôn mặt đàn ông quyến rũ, nhưng ngay sau đó cô ta bình tĩnh nói: “Đó không phải là vấn đề chính của chúng ta. Tóm lại là em nhất quyết không đồng ý chia tay”. Nói rồi, cô gái kéo ghế đứng dậy.


Vốn đang định mang cây chổi đến quét để đuổi khéo khách thì Hương Đình nhìn thấy hành động của cô gái. Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì không cần dùng đến hạ sách đó thì đã thấy chàng trai nắm lấy cổ tay cô gái kéo lại.


“Ngồi xuống.” Anh ta nói nhỏ nhưng giọng nói đầy uy lực, không thể cưỡng lại được.


Cô gái cúi đầu. Khi nhìn thấy khuôn mặt chàng trai chuyển từ hiền hòa sang giận dữ, mắt cô ta lộ rõ vẻ hoảng loạn, do dự một chút rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.


Hương Định quan sát hai người họ, trong lòng thầm nguyền rủa gã kia, đôi môi hồng của cô trễ xuống vì thất vọng, đôi mắt vô thần một lần nữa liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường vẫn đều đặn nhích từng phút.


“Em cần một lý do đủ thuyết phục phải không?” Chàng trai nhìn cô gái, ánh mắt dần linh hoạt trở lại.


Cô gái cúi đầu để tránh ánh mắt của chàng trai, im lặng.


“Bây giờ tôi sẽ nói sự thật cho cô nghe”, chàng trai lên tiếng. “Tôi đã biết người đàn ông tên là Kiệt Thâm.” Cô gái giật mình kinh ngạc, ngẩng lên nhìn chàng trai.


“Trong thời gian hẹn hò với tôi, cô đã giấu tôi, thường xuyên cùng người đàn ông tên Kiệt Thâm đó đi ăn, đi bar, thậm chí vào cả khách sạn. Thế mà trước mặt tôi, cô lại làm ra vẻ không có chuyện gì, giả bộ yêu thương tôi. Nói thật, bộ dạng ấy của cô làm tôi thấy buồn nôn.” Anh ta đã hết cả nhẫn nhịn, cách xưng hô cũng thay đổi.


Giọng nói của chàng trai không bộc lộ chút cảm xúc nào. Hương Đình mải nghe họ nói chuyện mà quên cả việc miếng dưa hấu đang chờ trước miệng.


Trời ạ! Cô không thể ngờ câu chuyện giữa hai người đó lại phát triển theo chiều hướng ấy. Cô tự hỏi không biết có phải bọn họ đang đóng một bộ phim tình ái nào đó hay không.


Mặt cô gái tái dần đi rồi trắng bệch. Chưa đầy một phút sau, chàng trai đứng dậy bỏ đi, cô gái cũng vội vàng đứng lên khiến cái ghế đổ nhào. Nhưng cô ta cũng không quan tâm đến cái ghế bị đổ, ngay cả thể diện, lòng tự trọng cô ta cũng vứt bỏ hết rồi. Cô ta hoảng hốt chạy theo chàng trai, vội vàng nói: “Trung Thiên, em và Kiệt Thâm chẳng qua là vui vẻ một chút, người em thật sự yêu là anh, anh hãy cho em thêm một cơ hội nữa được không? Em sẽ không bao giờ tái phạm nữa… Anh… Anh!!!”.


Trông cô ta có vẻ thành khẩn và biết lỗi lắm, vậy mà chưa đầy hai giây sau, cô ta đã đanh giọng nói: “Em là cô gái đích thân mẹ anh chọn. Bác đã nói em là người thích hợp nhất để làm vợ anh, thế nên chưa được sự đồng ý của bác, anh không được chia tay với em”.


Đôi mắt lạnh lùng của chàng trai hướng về phía cô gái, đôi môi màu anh đào của khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh như băng.


Vẫn giữ thái độ lạnh lùng ấy, anh ta nói: “Nếu mẹ tôi biết cô đi lại với người đàn ông khác sau lưng tôi, liệu bà còn đồng ý chuyện của chúng ta?”.


Cô gái toàn thân run rẩy, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay phải của chàng trai, đôi môi hồng lắp bắp: “Trung Thiên, em cầu xin… cầu xin anh, cho em thêm một cơ hội nữa, được không anh?”.


“Luyến Hoàn, chúng ta hãy chia tay trong vui vẻ. Cô nên chú ý đến hình ảnh của mình một chút mà giữ lại chút tự trọng đi.” Sở Trung Thiên lạnh lùng nhấn giọng.


Cô gái vẫn bất chấp tất cả, giữ chặt cánh tay chàng trai, miệng không ngớt cầu xin. Sở Trung Thiên bỏ mặc cô ta, đi thẳng ra quầy thu ngân.


Hương Đình đứng sau quầy thu ngân, giả bộ như đang bận kiểm tra hóa đơn nhưng đôi mắt thi thoảng lại liếc trộm chàng trai đang đi về phía mình, nghĩ thầm trong bụng:


“Anh chàng này thật phong độ, còn cô gái đó thì quá tham lam, có một anh người yêu đẹp trai như thế rồi mà còn ngoại tình, thật là hết biết”.


Sở Trung Thiên dừng lại trước quầy thu ngân. Hương Đình lập tức nở một nụ cười xã giao: “Thưa tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho anh?”.


“Thanh toán!”


“Được rồi, xin đợi một chút.” Hương Đình nhanh chóng lướt qua một lượt các hóa đơn trên bàn, sau đó ngẩng



lên mỉm cười nói với khách: “Thưa tiên sinh, tổng cộng hết ba mươi tệ”.


Sở Trung Thiên lấy ví, rút ra ba tờ một trăm tệ, đặt lên quầy thu ngân, lịch sự nói: “Không cần trả lại, chỗ đó coi như tiền đền bù, hy vọng cô nhận lấy”. Nói xong, anh ta đẩy cửa bước ra ngoài, phong thái lạnh lùng quyến rũ. Cô nàng Luyến Hoàn cũng đã ngừng cầu xin, vội vã đuổi theo.

...
Tags: co nang hop dong fullco nang hop dong full
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Hợp đồng lọ lem và 2 chàng hoàng tử
» Nhất định anh phải là của em
» Cô Bé ! Anh Đã Không Nhận Ra Đó Là Em Full
» Hôn ước diệu kì
» Tôi Ghét Anh ... Đồ Du Côn
1234...91011»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON