Hương Tranh tin chắc rằng “Dịch vụ cho thuê bạn gái” của cô sẽ trở thành một ngành công nghiệp mới. Cô sắp giàu to rồi.
Chương 2: Oan gia ngõ hẹp
Phòng làm việc rộng rãi và tràn ngập ánh sáng. Chiếc rèm cửa sổ màu xanh lay nhè nhẹ. Đứng bên cửa sổ, trong màn ánh sáng lấp lánh của những tia nắng chiếu xuống nền đá cẩm thạch, một thiếu nữ mặc đồ trắng, đầu ngẩng cao, tự hào cúi xuống, ánh mắt khinh bỉ nhìn người đàn ông đang quỳ gối bên cạnh cô.
Người đàn ông trung niên để mái tóc húi cua ngẩng khuôn mặt khỉ lên nhìn cô, ánh nhìn van xin, rồi tiến đến ôm lấy bàn chân cô, miệng không ngớt khóc lóc, cầu xin thảm thiết: “Hương Tranh! Hương Tranh nữ vương! Tôi cầu xin cô cho tôi một công việc. Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, vợ tôi lại bị bệnh tim, cuộc sống của cả gia đình chỉ trông vào mình tôi. Hương Tranh nữ vương! Cô là một người tốt bụng, xin cô sắp xếp cho tôi một công việc, tôi cầu xin cô, cầu xin cô!” Người đàn ông đó trông hao hao lão chủ háo sắc của Hương Tranh ngày trước.
“Hừ! Lúc tôi còn là nhân viên của ông, đã bao nhiêu lần ông trừ lương của tôi? Trừ đông, trừ tây. Tệ hơn, ông còn mắc bệnh háo sắc, thậm chí còn dám ra tay cả với tôi. Lúc tôi còn là nhân viên của ông, sao ông không hành động cho tử tế một chút? Bây giờ thất thế lại muốn tôi cho một cơ hội ư? Ông mơ rồi. Không có đâu!” Hương Tranh từ từ tiến lại chỗ người đàn ông, mắm môi mắm lợi. Một tiếng “bang” khô khốc vang lên, người đàn ông đã bị đá bay ra ngoài cửa.
Trợn mắt nhìn lão chủ háo sắc bị đá văng đi, Hương Tranh mỉm cười đắc thắng. Giữa lúc cô đang hạnh phúc tận hưởng niềm vui chiến thắng thì một âm thanh nghe như tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, kéo dài từng hồi “Đinh đoong! Đinh đoong!Đinh đoong!”
“Đinh đoong! Đinh đoong!”
Người nằm trên giường vẫn bịt tai giả điếc, nước miếng vẫn chảy, nhịp thở vẫn đều.
“Đinh đoong! Đinh đoong!”
Người thiếu nữ bị đánh thức, khuôn mặt nhăn nhó vẻ khó chịu. Kẻ nào lại muốn gây chuyện với cô, phá tan giấc mộng đẹp của cô?
“Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong!”
Đáng ghét! Đáng ghét quá!
“Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong!”
m thanh khó chịu ấy vang lên liên hồi. Đành phải bước xuống giường. Thiếu nữ ngủ ngày ấy không ai khác, chính là Hương Tranh.
Vô cùng bất mãn, Hương Tranh đầu bù tóc rối, răng chưa đánh, mặc nguyên bộ đồ ngủ lờ đờ đi ra mở cổng. Cô thề rằng: Nếu là đám người vô công rồi nghề đang đợi ngoài cổng, cô sẽ hành động như với lão chủ háo sắc, đá bay bọn chúng ra khỏi nhà, cho bọn chúng đến làm ở công ty của người ngoài hành tinh luôn.
Cánh cổng vừa mở ra, Sở Trung Thiên mỉm cười đứng đợi. Anh chàng cứ nghĩ rằng người mở cửa là Hương Đình. Vừa nhìn thấy Hương Tranh, nụ cười trên mặt anh ta tắt ngấm, bộ mặt trở lại lạnh như băng.
Khi nhìn rõ người khách đang đứng đợi ngoài cổng, cơn buồn ngủ của Hương Tranh lập tức biến mất. Trời bỗng nhiên tối sầm lại,đất như muốn sụp xuống dưới chân cô.
Vài giây sau, Hương Tranh bình tĩnh lại. Cô lập tức đưa tay chỉ về phía đối phương mà kêu lên kinh ngạc: “Là anh à?”.
“Không phải tôi thì là ai?” Sở Trung Thiên chớp mắt, trong con ngươi màu hổ phách bùng lên hai ngọn lửa căm giận, khuôn mặt đẹp trai giờ cau lại. Hương Tranh đứng chôn chân ở cổng, không nhúc nhích.
Cô nhướng mắt, trước khi Sở Trung Thiên kịp hiểu cô đang âm mưu chuyện gì thì “rầm” một tiếng, cánh cổng đóng lại. “Tách”, tiếng khóa cửa vang lên khô khốc.
Nghe âm thanh chói tai của tiếng hai cánh cổng khép lại, Sở Trung Thiên chỉ còn biết tự trách mình lại chậm chân hơn cô ta.
“Cô kia! Mau mở cửa! Nếu không cô chết chắc với tôi.” Sở Trung Thiên tức giận, đập liên hồi lên cánh cổng. Lúc này anh ta hoàn toàn không còn là chàng trai hào hoa, nho nhã thường thấy nữa.
Trong cơn hoảng loạn, đầu Hương Tranh như muốn nổ tung vì biết bao câu hỏi đang đặt ra.
Sở Trung Thiên thấy cổng vẫn đóng im ỉm, càng thêm tức giận, càng đập cổng mạnh hơn.
“Đồ đáng chết! Cô mau mở cửa! Nếu không tôi sẽ phá tường xông vào.”
Nghe anh ta nói vậy Hương Tranh càng thêm hoảng loạn. Cô quên bẵng mất bức tường trước sân đã được rào dây thép gai chống trộm, chỉ biết lắp ba lắp bắp: “Anh… anh… không được phá tường… có gì chúng ta từ từ nói”.
“Vậy thì mau mở cổng ra.” Sở Trung Thiên nhìn xuống bàn tay ửng đỏ của mình, không biết là tay có bị thương không nữa.
“Tôi… tôi… tôi không mở… Trông anh hung hãn như là bọn côn đồ, khủng bố vậy. Nhất định anh là tù mới trốn trại.” Tiếng nói rụt rè vọng ra sau lớp cổng bằng hợp kim dày.
“Cô nói gì?” Sở Trung Thiên tức giận vung mạnh chân đạp cánh cổng.
“Mẹ ơi! Đau chết mất! Ai lại để hòn đá ở trước cổng thế này?”
Sở Trung Thiên nhăn mặt kêu đau, răng cắn chặt môi, tay ôm chân nhảy lò cò.
“Đồ chết tiệt! Tôi sẽ sớm quay lại trả thù cho bộ quần áo bị cô làm hỏng.”
Hương Tranh hoảng loạn, bịp tai lại, hướng ra phía cổng hét to: “Tôi không mở! Tôi không mở! Anh là côn đồ! Anh sẽ giết tôi như giết lợn”.
Sở Trung Thiên nhắm mắt lại, cố kìm nén cơn giận đang bừng bừng trong người, hít thở thật sâu.
Một lúc lâu sau, khi cơn giận đã dịu đi chút ít, anh ta mới nhẹ nhàng nói với Hương Tranh: “Cô mở cửa rồi chúng ta nói chuyện. Tôi thề, tôi sẽ không đánh cô”.
“Tôi không tin. Anh… anh… sao anh lại đến đây?”
Sở Trung Thiên lại hít một hơi thật sâu.
“Khụ… khụ…” Vì không cẩn thận nên anh hít phải bụi.
Sau khi thở mạnh ra, Sở Trung Thiên nghiến răng giải thích: “Tôi có hẹn với một người ở đây”. Trong bụng anh ta đang thầm rủa: “Đồ đáng chết! Cứ đợi đấy. Ta đến để báo thù đây”.
“Hẹn ư? Hẹn gì?”
“Hôm qua tôi đã ký hợp đồng và giao tiền đặt cọc.”
“Hả! Hóa ra anh ta là Sở Trung Thiên sao?”
Hương Tranh há miệng vì kinh ngạc, vô thức đưa tay mở cổng. Sở Trung Thiên nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ rồi thấy cảnh cổng mở ra, nhanh như cắt, anh ta len qua khe hở vào trong, không quên đưa chân đá cánh cổng mở hẳn ra.
Hương Tranh nhìn những động tác của Sở Trung Thiên mà thấy choáng váng, đầu óc trống rỗng.
“Nha đầu thối! Cô chết chắc rồi!”
Sở Trung Thiên nghiến răng, ngẩng cao đầu bước qua mặt Hương Tranh lúc ấy còn đang ngơ ngác, chưa hoàn hồn để bước vào nhà, điệu bộ tự tin như thể anh ta mới chính là chủ nhà vậy.
“Haizzz!”
Cuối cùng Hương Tranh cũng bình tĩnh lại đôi chút, hấp tấp chạy lên phía trước anh ta.
“Phần tử bạo lực! Anh đã nói chúng ta chỉ nói chuyện, không phải là tính sổ. Anh còn thề sẽ không đánh tôi.”
“Đúng là tôi đã nói tôi không đánh cô nhưng tôi đâu có nói tôi không báo thù. Để trả thù, ngoài việc đánh người ra còn nhiều cách hay hơn nhiều. Ví dụ như: làm cho biến dạng, lột trần rồi quăng ra giữa trung tâm thành phố đông người qua lại. Tiểu thư, cô có hứng thú không?”
Sở Trung Thiên đưa tay kéo Hương Tranh vào nhà và đóng sập cửa lại.
“Tôi không muốn! Không muốn! Anh lừa tôi! Anh nói anh là khách hàng đến ký hợp đồng nên tôi mới cho anh vào. Anh lừa tôi! Anh là đồ xấu xa!”
Hương Tranh giơ tay định chống lại liền bị Sở Trung Thiên quay một vòng và ném trở lại sofa.
Mẹ ơi! Chết con rồi… Người này thật điên rồ, thật đáng sợ.
Sợ Trung Thiên lại gần sofa, nhìn cô gái đầy kẻ cả rồi với vẻ đắc ý anh ta nhả từng chữ: “Tôi không cần nói dối. Tôi đúng là người ký hợp đồng”.
Hương Tranh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Lẽ nào anh ký hợp đồng với tôi là vì… A… A… Tôi không ký. Tôi sẽ hủy hợp đồng.”
“Được thôi! Hủy hợp đồng! Cô bồi thường cho tôi tiền vi phạm hợp đồng rồi chúng ta thanh lý hợp đồng.”
“Tiền vi phạm hợp đồng? Trong bản hợp đồng này có một điều khoản: nếu vi phạm hợp đồng phải bồi thường gấp mười lần tiền đặt cọc. Tiền đặt cọc là ba mươi ngàn, gấp mười lần chẳng phải là ba trăm ngàn hay sao?”
Hương Tranh hít một hơi thật sâu, gượng cười.
“Chu tiên sinh! Vừa rồi là tôi đùa thôi! Bất cứ một người chuyên nghiệp nào cũng biết mình không được phép tùy tiện hủy hợp đồng. Xin lỗi tiên sinh!”
“Xin lỗi mà xong thì còn cần cảnh sát làm gì.” Sở Trung Thiên giễu cợt.
Hừ! Anh ta còn dám nhại lại lời cô.
“Cô có biết chiếc áo sơ mi hàng hiệu của tôi là chiếc cuối cùng, phải tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức mới mua được. Nhưng vì cô mà con chó điên cắn cái áo tơi tả, giờ chỉ còn là một đống giẻ rách. Cô làm thế nào để đền cho tôi đây hả?” Sở Trung Thiên điên cuồng nói.
Hương Tranh đau khổ nhăn mặt, cố tránh tiếng thét đến nổ màng nhĩ của anh ta, làm bộ biết lỗi, nặn ra nụ cười cầu hòa, nói với vị “Thượng đế” đang ngồi trước mặt: “Tôi sẽ đền tiền. Được chưa?”.
Sở Trung Thiên liếc nhìn nụ cười trên mặt cô gái, nói không chút thiện chí: “Áo sơ mi của tôi giá năm vạn tám ngàn đồng, nhưng dù cô có đền đủ tiền cũng không có cách nào mua lại được một cái giống như cũ”.
“Cái gì? Năm vạn tám ngàn đồng một cái áo sơ mi? Trừ phi chiếc áo ấy làm bằng vàng hay là áo Mao Chủ tịch đã từng mặc. Anh định tống tiền tôi chắc?”
“Rất tốt! Vậy thì phiền cô chuẩn bị tiền bồi thường cho tôi. Ngày mai, trước khi mặt trời xuống núi, cô mang tiền đến quán cà phê Dạ Lan, tôi sẽ cho người đến nhận tiền. Còn không, chúng ta gặp nhau tại tòa án.”
Sở Trung Thiên quay người làm bộ như bỏ đi.
“Không ổn rồi!” Hương Tranh sợ hãi kêu thầm, vội vã tìm cách hoãn binh. Viện cớ mời Sở Trung Thiên ăn hoa quả, Hương Tranh kéo anh ta lại, đẩy anh ta ngồi xuống sofa vì sợ anh ta lại bỏ đi một lần nữa. Không kịp suy nghĩ, cô dốc toàn bộ sức lực để thực hiện phi vụ này.
“Ối! Cô làm cái trò gì thế? Nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ tố cáo cô tội xâm hại tôi.”
Sở Trung Thiên không hề nghĩ sẽ bị Hương Tranh kéo lại nên bị bất ngờ. Cả hai ngã nhào xuống sofa. Sở Trung Thiên muốn chống lại
liền đưa tay ra phía trước, định bụng đẩy Hương Tranh ra xa, nhưng động tác ấy lại khiến tay anh chạm phải bộ ngực con gái mềm mại của Hương Tranh. Cảm giác khác lạ nơi bàn tay khiến anh bất giác ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cô đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, hình như còn không mặc đồ lót, những đường cong hấp dẫn hiện ra trước mắt anh.
Sở Trung Thiên sợ quá, vội vã rút tay về, nhưng trái tim anh đã loạn nhịp, ánh mắt vô tình dừng lại trên đôi môi hồng của Hương Tranh.
Hương Tranh đang lúc bấn loạn nên hoàn toàn không để ý đến những hành động ấy của Sở Trung Thiên, chỉ nghĩ đến việc phải tự cứu mình.
“Sở Trung Thiên, tôi không hủy hợp đồng nữa. Chúng ta cùng hợp tác vui vẻ nhé!”
Khi nhìn chằm chằm vào đôi môi cô gái, người Sở Trung Thiên đột nhiên nóng rực lên.
“Nha đầu! Cô đứng lên đi, chúng ta có chuyện cần nói.”
Anh nuốt nước bọt, mắt nhìn đi chỗ khác. Thậm chí, anh còn phải lắc lắc đầu để giũ sạch những ý nghĩ điên rồ ra khỏi đầu, sau đó cẩn thận đặt tay lên vai cô gái, đẩy cô ra xa.
...