“Đừng lo lắng, tôi có thể ứng phó được” Đường Tâm nhìn bạn tốt đang lo lắng, thoáng nhíu mày. Cô không thể nào ngờ tới, người ôn nhu như Nhạ Hoan, thế nhưng cũng có thể phóng ra những lời nói uy hiếp người.
“Hy vọng là thế” Nhạ Hoan thì thào tự nói, trong lòng vẫn còn vài phần không yên
“Cậu không tin tưởng mình sao?” Đường Tâm có chút không dám tin.
Được rồi! Cho dù ngưu lang này khí thế vượt qua những tiên đoán của bọn họ, nhưng thì sao chứ? Hắn chung quy cũng chỉ là ngưu lang, là quân cờ trong kế hoạch của cô.
Nhạ Hoan nhún nhún bả vai mảnh khải, cũng không nói ra trong lòng lo lắng cái gì. Tầm mắt của cô dừng trên người Đỗ Phong Thần, có lẽ khi xuống núi thì nên hảo hảo chất vấn ông một phen.
“Tóm lại, hết thảy đều phải cẩn thận, có chuyện gì xảy ra đều phải cho mình biết” Cô xoay người, tao nhã bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
Lâm Duệ Duy mở miệng còn muốn nói nhiều lại, nhưng lại bị Đường Tâm vung tay ngăn cản, đành phải nén lại, nổi giận đùng đùng theo người con gái phía trước ra khỏi căn phòng. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trước khi đi còn hung tợn trừng mắt nhìn Ác Phu liếc mặt một cái, bộ dáng hung ác, so với lúc đối đãi với Đường Tâm thì cách xa vạn dặm.
“Anh! Nếu như như dám đụng vào cô ấy dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ băm thây anh thành trăm mảnh” Khi hắn đi ngang qua Ác Phu, ném lại câu uy hiếp này, lại chỉ nhận được sự đáp trả là bạc môi người kia khẽ động rất nhỏ. Trong lòng càng tức tối, âm thầm thề muốn tra cho ra cái tên ngưu làng này.
“Hai người cứ từ từ mà nói chuyện, tôi cũng đi xuống núi. Trong khoảng thời gian này, chú sẽ cố gắng giúp con tung tin đồn, đợi cho đến khi con trở về Đài Bắc, lời đồn đãi này tuyệt đối sẽ truyền khắp toàn bộ giới thượng lưu” Hai mắt Đỗ Phong Thần lóe sáng , mau chóng lao ra khỏi phòng nhỏ, đóng cửa lại, sau đó ông bắt đầu chạy như điên. Ông chạy đã rất xa, rất xa mới dám cất tiếng cười to.
Căn phòng đá nhỏ, cũng chỉ còn lại Đường Tâm và Ác Phu. Mà bọn họ còn phải sống chung với nhau một tháng tại đây.
★ ★ ★
Phòng khách to như vậy, tầm mắt của hai người đều đánh giá đối phương
Đường Tâm trở lại trên ghế sopha, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. Không biết vì sao, ở dưới ánh mắt hắn, cô chính là có chút không được tự nhiên. Ánh mắt lợi hại kia có tồn tại loại cảm giác mãnh liệt, giống như là hắn có thể xâm phạm thần kinh mẫn cảm của cô.
Thiên tính kiêu ngạo làm cho Đường Tâm quyết không chịu thua mà nhìn lại hắn. Cô thoáng ngẩn đầu, trầm mặc nhìn hắn, sau ngạo nghễ ra lệnh.
“Tháo mặt nạ của anh xuống” Cô lạnh lùng nói, thái độ thập phần ngạo mạn.
Ác Phu nhún nhún vai, làm ra vẻ muốn sao cũng được. Dù thực hiện động tác, nhưng tầm mắt hắn không có rời khỏi cô, nhìn dáng người thon dài mềm mại của cô, trong cơ thể hắn len lói lên một trận hỏa diễm, khóe miệng cười tà thoáng biến mất, nhưng trong ánh mắt có nhiệt lực chỉ tăng chứ không giảm
Trước mắt là nữ tử xinh đẹp ngạo mạn như vậy, thái độ kia thậm chí có phài phần rất giống so với hắn hàng ngày. Ý cười của hắn càng sâu sắc, lòng bàn tay ngứa râm ran, trong đầu đã ảo tưởng xoa lên da thịt mềm nhẵn kia thì có bao nhiêu là xúc cảm tuyệt vời.
Thân thể của cô bởi vì tầm mắt nóng rực của hắn mà không tự chủ được, thoáng run run, muốn tránh ánh mắt của hắn mà không thể nào dời mắt được. Khi mặt nạ được gỡ ra, cô hoàn toàn tin tưởng nghề nghiệp ngưu lang của hắn, chỉ bằng khuôn mặt kia, có thể đủ lừa gạt bao nhiêu phụ nữ trên đời. Cặp con ngươi đen càng có vẻ lợi hại mà lại có chút tà khí, làm cho hắn xem ra còn có vài phần bừa bãi bá đạo
Mái tóc đen hỗn độn, có nét giống với con ngươi đen của hắn làm cho bầu không khí tăng phần nguy hiểm, mà xem ra cũng càng tăng tính nguy hiểm của hắn. Tuổi cũng khá trẻ, đại khái lớn hơn cô mười tuổi là cùng, hoàn toàn là một người đàn ông thành thục.
“Đường tiểu thư, nhìn tận mắt có hài lòng không?” Hắn mỉm cười hỏi cô, phát hiện ra cô đang thất thần.
Đường Tâm tỉnh lại, khuôn mặt trắng nõn thoáng đỏ, trời sinh tính kiêu ngạo làm cho cô không chịu chấp nhận điều đó. Ngữ khí của cô cố ý giả bộ khinh thường, che dấu thất thố lúc nãy.
“Với một kẻ cho thuê gương mặt mà nói, coi như anh đạt chuẩn” Cô nói chuyện có ý tứ không tốt, chủ tâm muốn nói cho hắn biết ngoại hình của hắn chỉ dùng để mua bán, ngầm cho hắn biết không được quá phận
Hắn bĩu bĩu môi, đối với phản ứng của cô cảm thấy thú vị “Cảm ơn ngươi miễn cưỡng tiếp nhận, không có yêu cầu đổi hàng, điều này thực làm cho ta thụ sủng nhược kinh” (Được sủng ái mà có phần lo sợ)
“Không cần khua môi múa mép cho tôi xem, chuyện rất đơn giản, tôi chỉ muốn anh giúp tôi diễn kịch hay một đoạn thời gian, đợi đến khi kết thúc, tôi sẽ trả ngươi một khoản thù lao hậu hĩnh, đến lúc đó chúng ta mỗi người một hướng, anh có thể tự do rời đi” Đường Tâm bình tĩnh nói, ở tầm mắt của hắn duy trì sự bình tĩnh cùng kiêu ngạo, vừa rồi kia còn thất thần, trong nháy mắt lại xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi biết” Hắn không chút để ý trả lời, tầm mắt lại đi tuần tra quanh dáng người xinh đẹp của cô, không để sót một chỗ nào
Ngũ quan xinh xắn, dáng người xinh đẹp tựa như thiên thần, không thể nghi ngờ cô là mẫu người trong mơ của đàn ông
Đường Tâm không được tự nhiên thay đổi tư thế ngồi, nhìn ánh mắt lộ liễu của hắn mà cảm thấy một chút phẫn nộ. Cô thầm nghĩ, không biết có phải những tên làm nghề ngưu lang đều có ánh mắt nóng rực không kiêng nể như vậy?
“Anh đang nhìn cái gì?” Cô tức giận chất vấn, khó giữ được bình tĩnh.
Nụ cười của hắn một chút cũng không giảm, không vì phẫn nộ của cô mà tắt, ngược lại cảm thấy cô bộ dáng tức giận, hắn không tự chủ được vui sướng trong lòng.Thái độ ngạo mạn của cô làm cho dục vọng trong lòng hắn tăng vọt mãnh liệt.Hắn hết sức tò mò, khi cùng người yêu tiếp xúc thân mật cùng ôm ấp, có phải cô cũng ra lệnh cho tình nhân của mình hay không ?