Chương 14
Đã một tuần nay NP ko gặp anh, thế nhưng cô ko gọi vì cô luôn là người chủ động cả, bây giờ cô ko làm cái việc đó nữa Cô nhớ anh da diết, nhớ lúc anh nhăn mặt, lúc khuôn mặt lanh lùng nghiêm khắc ko biết lỗi khi anh lỡ hẹn với cô, nhớ cái điệu cười hơi bán nước và kinh thường của anh, nhớ cái gõ đầu khi cô làm trái ý anh, nhớ cái đêm anh chở cô đi khắp Hà Nội chỉ để thỏa cái mong ước của cô ko được ra khỏi nhà 1 tháng vì phải bó bột ở chân do anh làm cô té, nhớ cái lần cô cùng anh theo dõi một người mà theo cách nhìn nhận của cô là “có vẻ tội phạm hình sự” lúc ấy anh luôn than vãn việc mình đã bỏ biết bao nhiêu việc vì 1 con nhỏ đần ko biết gì mà cũng ra vẻ ta đây biết hết, có lần cô cùng anh dàm mưa chỉ để biết được cái lạnh, cái đau, cái cảm giác mát mát mà mưa mang lại Anh có nhớ ko, chắc ko vì anh chắc đang vui vẻ với chị cô Hà Phong thì còn tâm trí đâu mà nhớ đến cô được NP thấy xót cho mình quá, từ ngày chị cô cũng là người yêu thanh mai trúc mã của anh, do tai nạn giao thông nên qua Pháp điều trị vừa về, thì anh ko còn dành cho cô nhiều thời gian nữa ———————— Phương hơi nghiêng người nhìn Hà Phong, cô vẫn vậy có chăng là càng đẹp hơn lúc trước thôi, trông cô như một phụ nữ thnàh công, tuy đã cắt tóc nhưng vẫn ko mất đi vẻ quý phái mà mái tóc dài của cô lúc trước -em khỏe ko? -khỏe -cuộc sống bên đó thế nào? -tốt -anh thik em để tóc dài -vậy sao -em còn giận anh -ko -sao ko gọi điện cho anh -sao anh ko gọi-Hà Phương nói -em biết mà -anh vẫn như xưa -nói thử -lạnh lùng Phương ko nói gì, anh thấy lại quá lạ người con gái trước mặt anh, cô ko còn ngây thơ trong sáng như khi anh quen. Cô là người đầu tiên làm rung động trái tim luôn luôn đóng của anh, quãng thời gian quen cô anh ko tỏ ra mấy quan tâm cô nhưng anh biết trong thâm tâm, cô luôn là người có vị trí quan trọng trong lòng anh, bây giờ thì sao anh vẫn còn yêu cô anh thấy yêu cô hơn, cho dù cô đã thay đổi Anh còn nhớ rất rõ ngày ấy, cái ngày mà cô gặp tai nạn đó là 1 ngày mùa thu rất đẹp Anh bước vô quán nước quen thuộc Hà Phong đang ngồi đó, anh tới bàn kéo một cái ghế ra và ngồi Sự im lặng bị phá vớ, khi HP nói -sao anh ko nói gì? -anh ko biết nói gì -anh vẫn luôn lạnh lùng với em, vô tảm Anh vẫn ngồi đó và nói -anh yêu anh -yêu mà anh ko bao giờ gọi điện, lo lằng quan tâm khi em bệnh khiem bị ăn hiếp HP bật khóc -sao lúc đó anh ko cứu em -anh biết em giải quyết lũ đó được -lỡ ko được thì sao -thì em ko xứng để đứng cạnh anh HP ném tia nhìn vô Phương -anh là người ko có trái tim Phương cũng hơi bất ngờ, anh biết mình là vậy sao cô ko hiểu cho anh, anh yêu cô là được rồi, sao yêu phải lo nghĩ nhiều thế Anh đuổi theo HP Anh thấy cô chạy ngang qua đường, và trong giờ phúc đó Cô đã xa anh mãi mãi Người ta đem cô vô viện, hai tuần sau ba cô chuyển cô sang Pháp chữa bệnh, anh hoàn tòan ko biết tình hình của cô, tuy anh đã mở miệng xin ba cô nhưng ko đựoc chấp nhận ông cho rằng con gái mình bị vậy là do anh Anh tự trách mình nếu lúc đó anh ko nói những lời đó để cô hiểu lầm phải chạy đi thì dâu có xảy ra chuyện này Anh còn nhớ rất rõ, hôm ấy cô nằm đó, bất tỉnh mà ko nhìn anh mỉm cười như mọi khi, anh đã hoảng đã khóc khi cô ko nói gì khi anh gọi Sau hơn 7 năm điều trị cô đã hoàn toàn bình phục, cô đã gọi điện đến gặp anh, anh bất ngờ và vui mừng -em về lần này là có chuyện muốn nói -chuyện gì?-Phương vẫn lạnh trong lời nói, nhìn HP -em sắp cười chồng, lần này về là để đưa thiệp Phương chết lặng với cái tin đó ———————— NP đến chỗ Phươngc hỉ, nghe giọng của anh cô biết anh đã biết. Biết người mà anh luôn chờ đợi tuy chưa có lời hẹn ước gì, người ấy sắp lấy chồng NP tới nơi thì Phương đang ngồi gục trên ghế -anh Phương Phương dơ chai rược và nói -nhóc hả, uống với tôi Anh tu một hơi và hết, anh cố dốc dốc xuống xem có còn giọt nào ko, nhưng cái chai đã hết anh liền nói -cho hai ly -anh Phương thôi đừng uống nữa Phương ko nghe anh đón lấy ly rược từ tay bồi và bước ra khỏi bar NP đi theo Phương suốt 1 quãng đường dài, thấy anh gục xuống cô liền chạy tới -anh Phương Phương như lạc vào thế giới khác anh nói -anh đã chờ cô ấy 7 năm, 7 năm để xin cô ấy tha thứ và nói anh cũng yêu cô ấy nhưng -anh Phương về thôi -cô ấy đã lấy chồng NP lặng người, hôm nay chị cô lấy chồng nên anh mới như vậy, anh ko bao giờ uống rượu nhiều như vậy cả, NP nhìn Phương cô nghĩ: chắc cả đòi này anh với cô mãi mãi trên hai con đường thẳng song song Bất ngờ Phương qua đường, NP chạy theo, cô nghe thấy tiềng còi xe vang lên, quay sang chỗ Phương cô biết anh sẽ chết mất, chiếc xe đang tới gần, NP như gào lên khi chiếc xe hất văn anh ra xa, cô ngất đi
Chương 15
NP ngước lên thì thấy cái mùi mà cô ghét nhất xộc vào mũi -NP em ko sao chứ NP quay sang nhìn chị mình, cô cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra và nó đã hiện lên cái cảnh mà cô nghĩ nó luôn luôn là 1 giấc mơ NP hét lên hoảng lọan -chị, anh Phương sao rồi Hà Phong ko nói gì, cô rõ hơn ai hết em cô rất yêu Phương nếu biết tình trạng của anh chắc nó sốc lắm, nên cô ko nói cô ko muốn đứa em cô phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa -Phương ko sao đâu NP hét lên -em ko tin, em phải đi gặp anh ấy -Nhật Phong em bình tĩnh đi Ba cô bước tới -con nên nghỉ ngơi đi -tôi ghét ông -ba biết là ba có lỗi -ba có lỗi nếu ba biết quãng thời gian tôi sống ở đó như thế nào chắc ông ko nói thế -em ko nên nói thế với ba NP nhìn ra cửa sổ, cô căm ghét nơi này, đã bao lần cô vô viện vì tự tử ko thành công, cô ko muốn sống trong cái lồng kinh khủng luôn cho cô ác mộng -ông ko biết chứ, tôi đã nhiều lần vô cái bệnh viện này ông có biết ko Mọi người sửng sốt nhìn NP -vì tôi tự tử ko thành công đó, ông biết ko, ông cho tôi một tuổi thơ ko mấy êm đềm như bao đứa trẻ khác nói sao tôi ko căm ghét ông Nói xong NP đứa lên -em định đi đâu -em đi tìm anh Phương -em ko được đi -tại sao HP ko nói gì, cô nhìn vô chồng mình từ nãy giờ chỉ đứng lặng nghe cuộc cãi vã giữa gia đinh cô -ảnh có chuyện gì phải ko -Phương khỏe rồi em ko phải lo -đừng dụ tôi như con nít ba tuổi, chị nói đi ảnh sao rồi -Phương ko bị gì hết chỉ phải nằm lại viện theo dõi thôi -chị xạo tôi, mọi người ko nói thì tôi sẽ nhảy lầu cho coi Nói là làm, NP chạy nhanh đến cửa sổ trước con mắt đau lòng của mọi người, HP biết em mình nói là làm nên cô bật khóc -anh sẽ nói thay HP-chồng HP lên tiếng -anh ta bị tàn phế và mắt có thể ko nhìn thấy được nữa NP ngồi sụp xuống, cô khóc nấc lên
Chương 16
NP ngồi sụp xuống, cô khóc nấc lên —————– Suốt 1 tháng liền NP chỉ ngồi tròn phòng bệnh của mình ko màng tới ăn uống, mọi người đều hết sức lo lắng Cô ko để ý đến có người đằng sau mình -NP em đừng hành hạ bản thân mình nữa NP gương đôi mắt vô hồn ra cửa sổ nhìn vô khoảng không vô hạn -em muốn gặp anh Phương HP như nghe nhầm, cô kêu lên can em -NP, em đừng bướng nữa NP quay đôi mắt về phía chị mình -tại chị hết, ảnh yêu chị nên mới uống rượu và ra nông nổi thế này, chị cướp hết tất cả, cướp đi hi vọng sống của em-NP quay lại khoảng trời riêng của mình HP ko nói gì, cô biết em mình phải chịu rất nhiều đau khỏ trong khi cô sung sướng quá, nên đau khổ nhìn em và đồng ý -chị sẽ dẫn em đi gặp Phương nhưng em hứa là phải ăn uống đầy đủ, và đừng quá xúc động khi gặp Phương NP gật đầu đồng ý ———– NP có thể thấy rõ anh đang ngồi đó, khuôn mặt lanh tanh nhìn mơ hồ đi đâu đó như người mù, cô cay đắng “mù” đúng là anh đã mù, anh ko nhìn thấy cô nữa NP ngồi sụp xuống khóc hiện thực trước mắt quá đỗi phũ phàng, Phương ko còn là Phương của ngày trước nữa (Phượng sợ mấy cảnh này, mấy cái cảnh mà mắt mù hay ko đi được đó, nó làm Phượng liên tưởng đến những thương tích, nói chung là Phượng bị ám ảnh đó, nên mong mọi người thông cảm) ——————- Đã hai ngày từ ngày NP đến thăm Phương cô như người vô hồn hơn, đôi khi giật mình giữa đêm khuya. HP rất lo cho em từ khi gặp Phương ở bệnh viện em cô đã là người ko hồn Bước vào căn phòng đã là từng của mình bây giờ là của NP, cô thấy em mình ngồi bó gối trên giường mắt lơ đãng đi đâu đó -chị NP muốn gặp anh Phương -chị xin em-HP như van em mình, cô biết gặp Phươngc hỉ làm em cô đau khổ hơn thôi Nhìn NP một hồi lâu cô nói -được, chị sẽ chở em đến nhà Phương —————- Vừa bấm chông HP vừa suy nghĩ, đã có thời quá quen thuộc với căn nhà này Một cô gái dáng nhỏ nhắn bước ra -cô là -bạn Phương -mời cô vào Cô gái dẫn NP và HP vô nhà NP bước vô, căn nhà ko thay đổi nhiều -hai cô nên ở đây để tôi lên hỏi cậu chủ, chứ tâm trạng cẩu ko được tốt HP khẽ gật đầu Bỗng từ trên lầu vọng xuống là tiếng chửi bới và tiếng lỏang choảng Cô người làm đi xuống -xin lỗi hai cô, cậu Phương ko muốn gặp HP giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô người làm, và quay sang em mình -chị chúng ta về Hơi bất ngờ với quyết định của em mình, như cô ko ý kiến
Chương 17
HP bịn rịn chia tay em, cô sắp về Pháp vì cô ở bên đó, vì tình trạng của NP nên cô phải nán lại xem tình hình thế nào, nhưng thấy em mình phục hồi lại nên cô rất vui -nhớ phone cho em -uhm Vừa nói hai chị em ôm nhau, HP bắt đầu rớm nước mắt, cô ko muốn xa cô em này chút nào Nhìn HP cô mở ví ra và lấy ra 1 cái vòng tay và trao cho NP -cái vòng này chị rất quý, chị muốn tặng nó cho em -Phong ko lấy đâu, chị quý nó lắm mà -nhưng chị quý nó hơn em, em xứng đáng với nó Nói rồi HP đeo chiếc vòng vô tay em mình, NP nhìn chiếc vòng thik thú, nó có cái hình gì rất ngộ ngộ, cô lắc mạnh một cái là nó kêu rất hay -em cảm ơn chị —————– NP mở cửa, cánh cửa cô đã quá quen từ ngày ấy, cái ngày mà chị cô đi và cô đến nhà Phương Anh ngồn trên chiếc xe lăn, phòng tối om, vừa nghe tiếng động anh đã chửi -cút đi Phong bình thản tới cạnh anh, cô đặt nhẹ tay mình lên tay anh Như phát hiện ra sự khác lại ko phải là người giúp việc, anh hất cánh tay đó xuống và hét -cút, các người muốn nhìn thấy tôi thế này lắm hả Phong như ko nghe cô như 1 người câm chỉ biết hành động, cô đi khắp căn phòng lượm tất cả các mảnh vở thủy tinh, gối, mềm do anh vứt và ném. Chị người làm ko dám vô phòng vì anh luôn nén những gì gần tay mình nên chị sợ, chị chờ lúc Phương ngủ chị mới vô -cút đi NP dọn sơ cái phòng và tới gần Phương, như cảm giác được Phương đẩy mạnh người đang đi tới, Phong ko kịp làm gì thì bị té, cái vòng chị cô tặng vướng vào cạnh xe của Phương theo đà bị đứt, cánh tay Phương dơ lên đụng trúng cái vòng nó bay lên cao hòa quyện với gió nhẹ đã tạo ra một âm thanh rất nhẹ và leng xeng khi rớt xuống đất Phương như nhận ra cái gì đó quen thuộc lắm -cái đó là cái gì Như ko hiểu Phong ko nói, cô đau đang quá đau với cú ngã vừa rồi Phương ko thấy ai trả lời, nên anh đính chính -cái vừa kêu là cái gì Phong như hiểu cô đi tới chiếc vòng lượm lên và đi gần tới Phương, cô chạm nhẹ vô tay Phương ban đầu là có sự bực tức của Phương khi có người lạ đụng vô tay mình, như ko cảm giác được có cái gì được đặt vô tay mình, bàn tay đó là tay của một người con gái anh chắc thế vì nó nhỏ, nên anh thôi Sau 1 hồi sờ cái vật lạ được đặt vô tay mình -Hà Phong phải ko? NP giật mình khi Phương nói về chị mình, cô đau lòng nhận ra trong lòng Phương chị cô luôn là tất cả -em thấy vui khi tôi như thế nào lắm phải ko? Chỉ là sự im lặng chìm ngậm, Phương hét -em hạnh phúc khi thấy tôi như thế này lắm hả Phong bật khóc, cô ngồi xồng cạnh xe lăn của Phương, mở nhẹ tay anh ra và lấy nhón tay mình viết nhẹ lên tay Phương “em thương anh” Phương như đóan lầm, anh đẩy Phong ra, lần này ko may mắn như trước cô đầu cô đập vô cạnh bàn và rướm máu. Nghe tiếng chửi của Phươngc hị người làm chạy lên thấy Phương đang nằm đó -cô Phong, cô ko sao chứ Ko nói NP chỉ vẫy tay ra hiệu ko sao Cô biết Phương nhận nhầm cô với chị mình vì chiếc vòng, cô ngồn dậy và bước ra -đuổi cô ta đi Chị người làm nghe tiếng quát liền dạ to ————- Phương ngồi trong phòng gặm nhắm nỗi đau, khi bị như thế này anh như hiểu ra bạn bè là lũ bỏ đi, họ đều quay lưng với anh khi anh như thế này. Ko hiểu sao HP lại đến thăm mình, hay là đến để xem cái hình hài tàn tệ của anh
...