watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 10:33,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 8580

Hôn Ước Quý Tộc


» Đăng lúc: 12/03/15 07:50:52
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Gió càng thổi mạnh, càng trở nên lạnh hơn, nhưng hai người đều cảm thấy ấm áp!


Nhưng mà đây chỉ là mở đầu mà thôi!


……………….


-Lão già… hắn cuối cùng cũng xuất hiện!
Chương 43: YÊU HAY KHÔNG YÊU


Hơn 30 năm trước, trên thế giới bắt đầu xuất hiện một tổ chức mafia tự xưng là Dark do bốn người sáng lập. Trong khoảng thời gian chưa đầy ba năm, Dark không ngừng lớn mạnh và trở thành một tổ chức đứng đầu thế giới về tình báo, nắm trong tay những cơ mật quan trọng mà người ta đua nhau giành lấy.


Người ta chỉ biết rằng, Nguyễn Hà Trung là người đứng sau của Dark, cũng không ai biết rằng ba người còn lại sáng lập ra Dark là ai. Và người thừa kế Dark có phải là cô cháu gái biến mất 17 năm của Nguyễn Hà Trung hay không vẫn là một dấu chấm hỏi lớn?


-Lão gia, bọn họ đang nhắm vào tiểu thư.


Người đàn ông mặc tây trang màu đen cung kính nói với Nguyễn Hà Trung.


Bên trong căn phòng bí mật ba người đàn ông hơn 50 tuổi ngồi đối mặt với nhau. Không khí nghiêm túc, lạnh lẽo đến rợn người.


Nguyễn Hà Trung nghe người áo đen báo cáo, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng tay dưới ghế đã âm thầm nắm chặt lại.


-Đây là điều ông muốn sao? Ông không sợ một khi con bé biết được sự thật nó sẽ không tha thứ cho ông?


Trần Vũ Dương hiểu rõ tính cách ông bạn này, một khi ông ấy quyết định làm việc gì thì sẽ làm đến cùng, huống hồ kế hoạch này ông ấy đã chuẩn bị suốt 18 năm. Chỉ là ông muốn nhắc nhở ông ấy một chút thôi.


-Tôi nhất định sẽ không để con bé gặp phải chuyện gì.


Nguyễn Hà Trung kiên quyết nói.


Trần Vũ Dương xoay đầu nhìn Hoàng Khương nảy giờ vẫn trầm mặt không nói. Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao đi nữa người thừa kế cũng đã định sẵn, kế hoạch cũng đã bắt đầu, bọn họ có nói gì cũng vô ích.


………………….


Một tuần trôi qua, Hải Nam vẫn mặt dày mày dạn mà ở lại biệt thự Nguyễn Hà gia.


VuHa- Sky.


-Hải Duy, gần đây quan hệ của Hải Nam và Jerry có vẻ rất tốt.


Hải Lâm ngồi trên lan can sân thượng, hai chân đung đưa như con nít, ánh mắt chờ mong nhìn anh trai Hải Duy, đang dựa lưng vào tường giả vờ ngủ.


-Ừ.- Hải Duy lười biếng đáp lại.


-Nhưng còn Hiểu Lam thì sao? Chẳng phải cô ta yêu Hải Nam sao, lúc trước những cô gái tiếp cận Hải Nam đều bị cô ta xử lí, đó cũng là lí do Hải Nam cho cô ta bên cạnh mình. Nhưng bây giờ thì sao?


-Hải Nam chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này tốt.


Hải Duy lúc này đã mở ra hai mắt, ánh mắt thoáng qua lo lắng, nhưng rất nhanh tắt lịm đi, có lẽ hắn nghĩ nhiều.


-Không phải vậy, em chỉ nghĩ đến giờ tại sao cô ta không hành động thôi, giống như đối với những cô gái trước kia á.


Hải Lâm lắc lắc đầu, khó hiểu hỏi, đôi mày xinh đẹp nhăn lại giống như ông cụ non, cật lực suy nghĩ.


Hải Duy im lặng không trả lời.


Đứng phía sau cánh cửa, Hải Nghi nghe thấy tất cả, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, xoay lưng cất bước đi xuống lầu.


Thật ra cô vẫn cảm thấy mọi người giấu cô cái gì, chỉ là cô không muốn đi điều tra thôi.


Từ khi cô vào trường mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ giống như là đồng cảm nhiều hơn là ghen tị.


Ha ha đến giờ cô biết hiểu thì ra cô bị tất cả mọi người lừa gạt sao. Hay lắm Hải Nam anh che dấu thật tốt, tốt đến nỗi không ai trong trường nhắc đến chuyện của anh.


Nếu không có chuyện gì tại sao lại giấu cô chứ. Nghĩ đến đây tâm không khỏi đau đớn, cảm giác giống như đồ mình yêu qúy nhất bị người khác dòm ngó vậy.


Từ bao giờ đồ của Nguyễn Hà Hải Nghi này lại dễ dàng cho ta chạm vào? Hừ, ngay cả liếc mắt cũng đừng mơ tưởng.


-Hải Nghi, em đi đâu vậy?


Hoàng Tử Minh tay ôm một đống sách, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười ấm áp.


-Tử Minh, em muốn tìm Hải Nam. Hắn có trong lớp không?


Hải Nghi lạnh nhạt trả lời, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt mất mác của người trước mặt ngay khi nghe cô nói đến tìm Hải Nam.


Hoàng Tử Minh vẫn nhìn cô cười ấm áp, nói.


-Vừa nảy cậu ta hình như có nói buồn ngủ, chắc xuống phòng y tế rồi. Có chuyện gì sao? Hải Nghi em không tốt lắm.


Hải Nghi cười nhẹ, cô nhìn Hoàng Tử Minh vẫn ấm áp như vậy, luôn lo lắng cho cô giống như thiên thần lần đầu tiên cô gặp mặt, cứu cô thoát khỏi bóng đêm lạnh lẽo.


Hoàng Tử Minh dịu dàng giống như màu giấy trắng, cô không muốn bất cư ai làm bẩn nó, làm bẩn thiên thần của cô.


Cô biết mình thuộc về một thế giới khác, thế giới toàn màu đen, cô không muốn bôi đen đôi cánh thiên thần, anh ấy chỉ cần làm thiên thần của cô thôi là được rồi.


-Anh à, em không sao, em chỉ không thấy Hải Nam thôi.


Nói rồi cô lướt qua Hoàng Tử Minh đi.


Hoàng Tử Minh đau lòng nhìn theo bóng lưng cô, người con gái này hắn chỉ có thể bảo vệ nhưng không thể nắm lấy…


Phòng y tế.


-Hải Nam, anh yêu cô ta sao?


Hà Hiểu Lam ngồi bên giường, tay vuốt ve gương mặt vô cùng đẹp trai đang khép mắt ngủ nằm trên giường, chỉ là tay cô vừa muốn chạm đến đôi môi xinh đẹp kia thì bị một tàn tay to lớn chụp lấy.


Cô hoảng hốt nhìn hai mắt Hải Nam lạnh lùng nhìn mình.


-Tôi cảnh cáo cô đừng bao giờ chạm vào tôi.


Hà Hiểu lam sửng sờ nhìn ánh mắt lạnh lùng của người con trai cô yêu thầm suốt năm năm. Tại sao bây giờ lại là ánh mắt này nhưng lại khiến trái tim cô lạnh giá? Cô không hiểu tại sao trong một tháng ngắn ngủi, người con trai này không còn là của cô?


-Hải Nam tại sao có thể như vậy, tôi yêu anh năm năm, ở bên cạnh anh năm năm, tại sao anh không yêu tôi, tại sao?


Hà Hiểu Lam tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt trong suốt dọc theo gương mặt trái xoan xinh đẹp liên tục lăn xuống, mái tóc ngắn theo động tác của cô mà đung đưa, nước mắt thấm ướt cả tóc, bộ dạng chật vật đáng thương.


Cô đội trưởng CLB Tạp chí tinh quái, hoạt bát ngày nào giờ trở nên yếu đuối như thế. Cơ thể nhỏ nhắn run rẩy khiến cho người ta không nhịn được muốn che chở.


Nhưng mà Hải Nam vẫn không nhìn cô, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.


-Từ trước tới giờ tôi không có yêu cô.


“Xoạt”


-Anh nói dối, anh có yêu em, nếu không cũng không dung túng em ở bên cạnh anh như vậy.


Bất ngờ Hà Hiểu Lam ngồi lên người Hải Nam, hai nắm tay nhỏ bé đánh vào người hắn, điên cuồng khóc rống lên, không thể tin vào những gì mình nghe được.


“Cạch”


Cửa phòng đúng lúc này mở ra, Hải Nghi nhìn một màn trước mặt mi mắt giật giật, khóe miệng co rút kịch liệt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô lịch sự đóng cửa lại, nhanh chóng xoay người rời khỏi.


-Hải Nghi…


Chương 44: TÂM TÌNH KHÔNG TỐT


Hải Nam nhìn cánh cửa vừa đóng lại, trong lòng thật khó chịu, cô đi rồi, cô cứ thế mà đi, chẳng lẽ cô không quan tâm, không để ý sao?


Ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Hiểu Lam, trầm giọng ra lệnh.


-Tránh ra.


Hiểu Lam ngơ ngác nhìn Hải Nam giờ phút này giống như Tu La đến từ địa ngục, hơi thở lạnh lẽo của hắn khiến cô run sợ.


Chán ghét nhìn cô gái này bất động ngồi trên người mình, Hải Nam lạnh lùng đẩy cô ta ra, không hề có cái gọi là “thương hương tiếc ngọc” đẩy Hiểu Lam ra khỏi người mình, không quan tâm cô ta có hay không đau, sải bước chạy theo Hải Nghi.


Ở dãy phòng học đối diện phòng y tế.


Trong phòng nhạc, Đặng Vũ Khánh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn một màn kia, ánh mắt lóe lên, nhìn Hà Hiểu Lam đau khổ co người khóc, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng rồi xoay người rời đi.


Cô làm sao vậy? Làm sao lại khó chịu như vậy? Cảm giác mãnh liệt đến nỗi nếu cô không nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia thì có lẽ cô sẽ chạy đến đánh hai người bọn họ mất, chuyện mất hình tượng như vậy, Hải Nghi này tuyệt đối không làm.


Hải Nghi cúi đầu chạy ra phía sau vườn trường, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Từ trước đến giờ cô tự ình là thông minh, nhưng cô sai lầm rồi, cô chính là con ngốc.


“Á”


“Thịch”


Chết tiệt!


Tại sao lại có nước trên mặt mình cơ chứ, rõ ràng không có mưa mà. Hải Nghi này từ bao giờ lại yếu đuối như vậy, chỉ ngã một cái mà đã khóc. Nhưng tại sao cô lại không có cảm giác đau ở chân, ngược lại trái tim cô càng đau hơn.


Đáng ghét! Đáng ghét! Hải Nam chết tiệt, em sẽ không tha cho anh, sẽ trừng trị anh thật tốt.


Hải Nghi dùng hai tay ra sức lau nước mắt nhưng không hiểu sao càng lau thì nó càng chảy ra nhiều hơn. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời để cho nước mắt chảy ngược vào trong, cô không muốn mình yếu đuối như vậy.


-Hải Nghi mà anh biết sẽ không bao giờ biết nhẫn nhịn.


Hải Nghi kinh ngạc quay đầu nhìn Hoàng Tử Minh mỉm cười dịu dàng như thiên thần bước ra từ truyện tranh, đưa tay về phía mình, thản nhiên nói.


-Nào đến đây, muốn khóc thì cứ khóc lớn một chút, anh có chuẩn bị cả rồi.


Hoàng Tử Minh hài hước đưa ra hai cục bông gòn cho cô xem, sau đó nhét vào tai mình, mỉm cười nhìn cô.


Hải Nghi kích động đứng lên ôm chầm lấy Hoàng Tử Minh mà khóc thật lớn giống như thưở bé. Cô không tin chuyện Bạch Tuyết và hoàng tử, không tin sẽ có Cô bé lọ lem đánh rơi đôi giày định mệnh, càng không tin chuyện Ông Bụt, Bà Tiên nhưng trên đời này cô sẽ tin một chuyện, đó là mỗi khi cô yếu đuối nhất “Thiên thần” sẽ ở ngay bên cạnh cô, chờ cô khóc.


Xa xa có một chàng trai nhìn hai người họ, trong lòng không rõ tư vị gì, nở nụ cười gượng gạo rồi xoay người rời đi. Cái bóng cao dài in xuống mặt đất thật cô đơn, thật cô đơn…


Trong quán cà phê mang phong cách một ốc đảo xinh đẹp.


Hoàng Tử Minh nhìn Hải Nghi lần lượt ăn hết năm ly kem, ngay khi cô giờ tay định gọi ly thứ sau hắn đã ngăn lại, nghiêm túc nhìn cô hỏi.


-Hải Nghi, em thích Hải Nam?


Thật sự giống một câu khẳng định hơn. Hải Nghi bất ngờ khi nghe câu nói của Tử Minh.


“Thích”


“Cô có thích hắn không?”


-Hải Nghi em không nhận ra sao? Khi em ở một mình trong rừng, người em nghĩ tới đầu tiên là ai? Khi em gặp ác mộng người bên cạnh cho em cảm giác an toàn là ai? Và bây giờ em đau lòng là vì ai…


Giọng nói của Hoàng Tử Minh rất nhẹ, rất nhẹ nhưng thật sâu đánh vào lòng cô, mỗi khi hắn nêu ra một câu hỏi, trong lòng cô cũng không tự chủ được mà



âm thầm trả lời.


“Khi ở một mình trong rừng, người cô nghĩ tới là Hải Nam”


“Lúc gặp ác mộng vì có Hải Nam cho nên cô mới yên ổn ngủ”


“Bây giờ cô đau lòng cũng là vì cái tên Hải Nam xấu xa đó”


Hải Nghi không hiểu, cô thực sự không hiểu, cô là thích Hải Nam sao?


“Thích hay không thích?”


Câu hỏi này cứ lởn vởn quanh đầu cô, đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa, cô không biết, cô không biết.


Hải Nghi kịch liệt lắc đầu giống như muốn hất văng những câu hỏi khiến đầu cô đau ra ngoài.


-Em không biết, em không biết, anh đừng hỏi nữa.


-Hải Nghi bình tĩnh nào. Hãy dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, em sẽ có được câu trả lời thôi, anh sẽ vẫn mãi ở bên cạnh em mà.


Hoàng Tử Minh ôm cô, thì thầm vào tai cô, chỉ hi vọng cô sẽ có được hạnh phúc cô mong muốn. Cho dù người mang lại hạnh phúc cho cô không phải là hắn thì hắn cũng sẽ giúp cô tìm lại hạnh phúc đó.

...
Tags: hon uoc quy tochon uoc quy toc
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Hôn Ước Quý Tộc
» Em Cứ Chạy Đi!! Chạy Mệt Thì Quay Về Với Anh
» Mập Ú Quyết Tâm Giảm Cân Trả Thù
» Ngủ với người khác... để quên Anh
» Em Cứ Chạy đi ! Chạy Mệt Thì Quay Về Bên Anh
» Quả Tennis Định Mệnh
12»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON