- Có. Rất rõ ràng!
- Em đừng có nói nữa được không? Anh mệt với Thảo Anh lắm rồi! – Thiên gắt.
- Thảo Anh làm cái gì nên tội mà anh đối xử với nó như thế? – Nó trừng mắt lại với anh mình.
- Tại cô ấy không chịu hiểu cho anh thôi. Cô ấy không chịu nghe anh giải thích và không nghĩ rằng đó chỉ là hiểu lầm! – Thiên rầu rĩ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
- Thảo Anh hiểu lầm, nghĩ rằng anh đi chơi với Thiên Kim. – Thiên nhăn nhó, ôm đầu.
- Sao lại thế? – Nó nhíu mày.
- Tuần trước, Thảo Anh gọi điện thoại rủ anh đi chơi nhưng anh còn phải giải quyết một chút chuyện ở công ty nên không đi cùng cô ấy được. Đúng lúc đó thì chuông cửa reo, anh cầm theo điện thoại nói chuyện với cô ấy nên không tắt máy. Lúc vừa mở cửa thì Thiên Kim chạy ào vào rồi bảo anh đi chơi cùng. Không may là Thảo Anh nghe được nên hiểu lầm, nghĩ là anh đi với Thiên Kim, bỏ mặc cô ấy. Thế là giận anh luôn. Haizz… – Thiên kể rồi thở dài.
- Vậy sao không giải thích? – Nó lườm ông anh.
- Thảo Anh không chịu nghe. – Thiên lại thở dài.
- Một tên gái theo đầy như anh mà cũng không biết cách làm hoà với Thảo Anh sao?
- Thật sự là không.
- Ưm…anh thích Thảo Anh chứ? – Nó hỏi một câu khiến Thiên giật mình.
- Sao? – Anh nheo mắt.
- Em hỏi: Anh thích Thảo Anh không? Hay anh yêu nó?
- Sao em hỏi vậy? – Thiên ngượng, mặt bắt đầu đỏ lên.
- Anh không cần biết. Trả lời đi. – Nó bắt đầu cáu.
- Ờ…thì…
- Thì sao?
- Thì…thì… – Thiên lắp bắp.
- Thì sao? Nói lẹ đi! – Nó hối.
- Thì…thì là…là…
- Mệt quá! Là tới sáng mai à? Là gì mà lắm thế? Nói nhanh giùm em một cái coi. Mệt anh lắm rồi đó! – Nó cáu tiết.
- Ừm…thì đúng là vậy… – Thiên cúi mặt.
- Anh yêu nó thật sao? – Nó nheo mắt đầy nghi ngại mặt dù trong lòng thì vui sướng tới phát hét.
- Ừm…
- Vậy thì được rồi. Đi nói cho nó biết đi. – Nó nhẹ lòng.
- Nói? Nói cái gì? – Thiên mặt ngu ngơ.
- Thì nói ba tiếng: Anh yêu em. Có đơn giản vậy thôi mà anh không biết à? Nó chờ anh nói với nó hơn mười năm rồi đấy! Nói xong đảm bảo nó hết giận.
- Mười năm? – Thiên tròn mắt.
- Ừ…bộ anh không biết hả? – Nó nghiêng đầu nhìn Thiên.
- Anh có biết đâu? Anh cứ nghĩ cô ấy không thích anh…
- Sao anh lại nghĩ vậy?
- Thảo Anh nói chuyện với tên nào cũng ngọt ngào hết…
- Ngốc xít! Đó là bản tính của nó rồi. Ai nó cũng thế thôi. Từ nhỏ sinh ra nó đã vậy thì anh trách nó làm sao được? Vả lại cho dù nó có dịu dàng với bất cứ thằng nào đi chăng nữa thì đối với anh, nó luôn luôn quan tâm và hướng mắt về phía anh. Anh hay lo thừa nhỉ? – Nó khoanh tay nhìn ông anh trai.
- Anh…không biết!
- Mệt anh quá! Con Thảo Anh nó mất ngủ gần nửa tháng nay vì anh rồi đấy, liệu mà làm. Nó mà bệnh là em tống anh vào nhà xác ngay và luôn. Mau đi xin lỗi rồi nói cho nó biết nhanh. – Nó hối thúc.
- Nhưng mà… – Thiên đang nói thì nó chặn ngang họng anh:
- Nhưng nhị cái đầu cha à? Có đi nhanh lên không thì bảo? – Nó hăm he.
- Haizz…anh chịu em. Rồi, anh đi! – Thiên thở dài.
- Tốt. Nhớ mà tranh thủ thời cơ, càng nhanh càng tốt đi. Anh Kiệt để ý nó lâu lắm rồi đấy. Anh mà chậm tay thì em không chắc là sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Nói cho anh biết, em chỉ chịu mỗi Thảo Anh làm chị dâu em thôi đấy. – Nó cười gian, lém lỉnh.
- Biết rồi. – Thiên trưng cái bộ mặt khổ sở ra nhìn nó.
- Ừm… em đi trước. Tối nay, làm ơn giúp Thảo Anh, em sợ…nó sẽ rất sock…khi thấy bác ấy ở đây. – Nó nói nhỏ vào tai Thiên rồi bỏ đi, không thèm quay lại xem phản ứng trên gương mặt anh trai như thế nào.
Thảo Anh đứng một mình khoanh tay nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời đang từ từ chuyển thành một màu đen u uất mang theo những điều bí ẩn nhất. Cắn nhẹ môi, bàn tay Thảo Anh siết chặt lại, để móng tay đâm vào da thịt đau buốt. Cái dáng vẻ cô đơn, lạnh nhạt như đang cố chịu dựng nỗi một buồn không thể gọi tên nào đó, hoặc là một nỗi buồn mang tên người con trai cô yêu.
Yêu anh mười năm, chỉ… có thể là hơn chứ không kém. Mỗi ngày thức dậy, hình ảnh Thiên là những điều Thảo Anh nhớ tới đầu tiên. Mỗi lúc tuyệt vọng, cô đơn, anh cũng là người đầu tiên cô nàng nghĩ tới. Kể cả trước khi đi ngủ, cô cũng nhớ tới anh.
Nhiều lúc, đi dạo phố một mình, thấy mấy cặp tình nhân nắm tay nhau đi trong hạnh phúc, Thảo Anh bất giác cảm thấy lạc lõng, rồi dừng chân, rồi đưa bàn tay của mình lên ngắm nhìn, tự hỏi: “Không biết đến bao giờ, anh mới cầm tay em để cùng bước đi?” Nhưng ngay sau đó lại gạt cái ý nghĩ cô cho là ngu xuẩn ấy đi, tự cười nhạo bản thân: “Mày mơ mộng và tự đưa mình lên cao quá rồi đấy Thảo Anh, chuyện đó…là không thể!”
Nhiều lúc, đi chọn một món quá cho bạn, thấy một người con trai đang loay hoay giữa đống hoa và quà cho bạn gái, Thảo Anh cảm thấy lòng xót xa đến tê dại. Những lúc như thế chỉ còn biết quay mặt bước đi, mặc cho trong lòng có chút ghen tị và cứ liên tục nhói lên. Không hiểu sao…nước mắt lại tự nhiên trào ra?
Bên trong một cái lớp vỏ bọc dễ thương, trong sáng, hồn nhiên; bên trong một lớp vỏ bọc tàn nhẫn, máu lạnh, độc ác. Đó là Thảo Anh với con người thật của mình, mềm yếu, dễ vỡ và một kí ức chẳng mấy vui vẻ.
- Em đang nhìn gì thế? – Thiên bước tới, phá vỡ bầu không khí yên lặng của Thảo Anh.
- … – Thảo Anh giật mình, quay lại nhìn nhưng ngay sau đó lại quay đi, không muốn trả lời.
- Chúng ta…nói chuyện chút được chứ?
- Anh muốn nói gì? – Thảo Anh cất tiếng. Giọng nói không hề lạnh lùng nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được nỗi buồn của chủ nhân nó.
- Chúng ta cần nói chuyện, anh muốn giải thích. – Thiên vào thẳng vấn đề.
- Giải thích chuyện gì?
- Chuyện Thiên Kim, thật ra… – Thiên đang cố giải thích nhưng Thảo Anh lại cắt ngang.
- Anh không cần thiết đâu. Em không để bụng, cũng chẳng quan tâm nên anh không cần phải như thế. Em quên hết rồi… – Thảo Anh nói.
Thật sự, cô đã thông suốt hết rồi. Căn bản là cô yêu anh nhưng anh thì không. Anh không yêu cô, anh có quyền yêu người khác, đi với một người con gái khác, tâm sự với một người con gái khác, nói chuyện thân thiết với một người con gái khác…không phải Thảo Anh! Vậy thì lấy đâu ra tư cách để buồn, để giận anh vô cớ như vậy chứ. Cô điên thật!
- Sao em tránh mặt anh? – Thiên hỏi. Đến lúc này, Thảo Anh mới phát hiện ra là đã hơn một tuần lễ, Thảo Anh không dám nói chuyện với Thiên. Là cô không dám, cô sợ hay cô nghĩ mình không nên và không đủ tư cách?
- Em…không có…
- Vậy sao không chịu nghe anh giải thích? – Thiên cau mày.
- … – Thảo Anh không trả lời. Bản thân cô, cô biết đó là hiểu lầm, biết là anh bận ông việc thật nhưng cũng vẫn tránh mặt anh. Vì sao ư? Vì cô hiểu, mình chẳng là gì của Thiên cả. Có thể, Thiên là cả một cuộc sống với Thảo Anh nhưng còn Thảo Anh thì chẳng là gì trong cuộc đời của Thiên. Vậy thì sao cứ phải dây dưa để làm khổ nhau? Kết thúc càng nhanh, cả hai sẽ càng mau được giải thoát khỏi câu chuyện tình yêu vớ vẩn đầy nước mắt này.
- Thật sự hôm đó anh bận còn Thiên Kim… – Lại một lần nữa, Thảo Anh cắt ngang:
- Em biết, hiểu lầm. Em biết là anh bận giải quyết vụ cổ phiếu của KWT lại trượt dốc. Em cũng biết là khi Thiên Kim tới anh đã đuổi cô ta đi ngay nên anh cũng không cần phải giải thích gì cả.
- Vậy sao…em không chịu nói chuyện với anh? – Thiên bất lực nhìn cô gái trước mặt.
- Em không biết. – Thảo Anh ngoảnh mặt đi.
- Sao lại không biết?
- Vì em biết…em không xứng…không phải người con gái anh yêu…cũng chẳng phải là ai trong cuộc đời anh…chỉ đơn giản là…một cô em gái…là bạn của em gái anh thôi… – Thảo Anh lẩm bẩm rồi tự cười, cố dằn lòng để không hét to lên.
- Anh yêu em. – Thiên bước đến. Ôm lấy Thảo Anh từ phía sau, thì thầm bên tai cô nàng. (Xem ra, đối vs anh Thiên thì 3 từ này cũng không phải là khó nói nhỉ?)
- … – Thảo Anh mở tròn mắt. Cái gì đây?
- Anh thích em lâu rồi. Từ bao giờ nhỉ? Ừm…chắc là có ấn tượng từ lần đầu tiên gặp em. Lúc ấy, anh chỉ thấy em là một đứa trẻ rất thánh thiện, rất hồn nhiên, ngây thơ nhưng không hiểu sao, em lại có thể trở thành bạn của Tiểu An nhà anh – một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng cũng rất tàn nhẫn. Do đó, anh cảm thấy hiếu kì về em. Trái với Bảo Vi, Vi nó hoàn toàn giống với Tiểu An, còn em thì hoàn toàn trái ngược vì em như là một thiên thần, còn 2 đứa kia là ác quỷ. Tiếp xúc lâu ngày, anh mới hiểu vì sao. Em hoàn toàn không phải thiên thần như những gì người khác nói. Ẩn trong đôi cánh màu trắng của một thiên thần là màu đen của bóng tối và màu đỏ của máu – biểu tượng của ác quỷ. Đó là em. Anh thích em từ cái cách em trân trọng tình bạn giữa cả ba cho đến cái cách em tàn nhẫn với những kẻ đụng vào Tiểu An. Nó cho anh thấy được một tình bạn đẹp giữa những con quỷ, thậm chí còn đẹp hơn tình bạn của thiên thần. Anh thích em vì em là em, vì em là người đã ở bên cạnh anh suốt 10 năm qua. Làm bạn gái anh nhé! – Thiên nói bên tai Thảo Anh, vòng tay ngày càng siết chặt.
- Em… – Thảo Anh mím môi.
- Sao? Em không muốn? – Thiên giọng buồn buồn.
- Thật chứ? Anh nói thật hay chỉ là…con An bảo anh nói thế để em vui? – Thảo Anh ngước mặt lên nhìn Thiên.
- Là thật. Em đừng nghĩ Tiểu An nó như thế. Nếu có thể, nó sẽ cố mang cho em hạnh phúc cả đời chứ không phải là một câu nói mang hạnh phúc thoáng qua. – Thiên cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên trán Thảo Anh.
- Em… – Thảo Anh ngập ngừng.
- Thế nào? Em đồng ý chứ? Làm bạn gái anh? – Thiên kiên nhẫn chờ câu trả lời.
- Dạ. Em vui lắm! Em đã chờ và mong câu nói ấy rất lâu. Rất lầu rồi đấy Thiên. Cảm ơn anh vì đã biến giấc mơ của em thành sự thật. – Cô nàng gật đầu lia lịa, xoay người nhảy lên ôm cổ Thiên. Giọt nước mắt bỗng chảy dài, giống như giọt nước làm tràn li, làm vỡ oà tất cả những nỗi niềm, những cảm xúc chôn giấu từ tận sâu trong đáy lòng người con gái mỏng manh này.
- Anh cũng cảm ơn em… – Thiên thì thầm bên tai Thảo Anh, thật nhỏ, thật nhỏ thôi.
Nó sau khi nói chuyện xong với Thiên thì cũng rời khỏi sảnh lớn, nơi chuẩn bị diễn ra buỗi lễ đính hôn. Dù gì thì vẫn còn rất lâu nữa mới bắt đầu, tội gì đứng chen chúc với nhau cho mệt. Nó len người ra cái ban công lớn, có thể thu toàn bộ London vào trong tầm mắt. Đặt hai bàn tay lên lan can, nó nhắm mắt và hít thở không khí trong lành, gương mặt thánh thiện, yên bình như một thiên sứ… thật sự.
- Cô đang làm gì ngoài này thế? – Một giọng nói vang lên làm cắt dứt dòng cảm xúc đang dâng trào của nó. Nó rủa thầm: “Cái tên chết tiệt! Chết bầm! Dám cắt ngang dòng cảm xúc đang dạt dào của bà.”
- Thế anh ra đây làm gì? – Nó cau có.
- Thấy cô ngoài này thì ra hỏi thăm thôi. – Hắn nhún vai, khẽ cười.
- Cần sao? Đi mà đem cái diễm phúc ấy cho người khác đi. – Nó nhếch môi, khinh khỉnh.
- Tất nhiên, vì tôi không định sẽ đem nó cho cô. – Hắn đáp.
- … – Nó cau mày, không nói gì nữa. Trong lòng thầm nhủ cứ xem hắn ta như không khí. (Chắc không?!?)
Cả hai cứ như thế, mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng khác nhau nhưng đều nhìn xuống nhứng ánh đèn nhập nhoè của cái thành phố London tấp nập, nhộn nhịp này.
...