Đầu óc vang lên từng hồi chuông cảnh tỉnh, từng tế bào của nó cố gắng kháng cự lại dù cả người đang dần rơi vào tay giặc, dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy tuấn nam đang đè nặng người nó ra : “Không được… "
- reng reng
tiếng chuông điện thoại vang lên làm Minh bừng tỉnh, vội buông Thảo ra anh tự trách mình đang làm chuyện ngu ngốc, chẳng phải anh đã hứa với Thảo là sẽ ko đụng đến cô ấy kia mà, thế mà chỉ trong 1 phút ko thể kiềm chế …
- alo, bà ạ
- …
- vâng Thảo đang đi cùng cháu
- …
- cháu sẽ đưa cô ấy về ngay ạ, bà yên tâm
Quay sang nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đầu tóc rối bù của con nhỏ khiên Minh cảm thấy tội lỗi đầy mình, anh nhỏ giọng
- anh sẽ đưa em về
Hơi bất ngờ vì hành động của Minh, nó ko nói gì chỉ im lặng đứng lên … ko hiểu sao nó lại cảm thấy đôi chút thất vọng … hix xấu hổ quá đi mất, ko lẽ nó đã yêu Minh rồi
cả 2 im lặng bước ra đại sảnh của khách sạn thì Minh bất ngờ dừng lại, mắt anh nhìn đăm đăm vào người phụ nữ trước mặt
Một khuôn mặt được trang điễm kĩ càng để che đậy những dấu tích của thời gian bắt đầu hình thành trên khuôn mặt cô gái lạ
Một chiếc váy ngắn màu huyết dụ đc khoát lên thân hình thon thả, miệng nở 1 nụ cười khinh bạc, cô ta ung dung bước đến gần Minh
- lâu quá ko gặp, trông anh vẫn phong độ như xưa nhỉ
Minh hừ nhẹ , khuôn mặt lại phủ kín băng giá, ném cho cô ta cái nhìn khinh bỉ anh quay lại nắm lấy tay Thảo kéo điSuốt cả chặng đường về Minh ko hề nói 1 lời, khuôn mặt đầy vẽ lạnh lùng chết chóc, nhìn anh giống như 1 quả boom nổ chậm có thế nổ tung bất cứ lúc nào nếu có ai đụng vào
Dù thắc mắc về thái độ của Minh nhưng Thảo ko dám mở miệng hỏi, mặc dù nó rất tò mò về cô gái đó nhưng lá gan của nó chưa đủ lớn để chọc giận Minh
Lại còn chuyện lúc nãy nữa chứ, thật ra đối với nó anh có tình cảm như thế nào, tại sao cứ bắt nó phải nhận là mình đang ghen, lại còn … chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến nó đỏ hết cả mặt
Đang trên đường trở về nhà thì bất chợt Minh ngoặt tay lái khiến nó hơi hoảng
- chú định đi đâu vậy, sao ko về nhà
– đã lâu em ko về nhà nhỉ,
về thăm mẹ 1 lát chắc ko vấn đề gì chứ
Mở to đôi mắt nhìn Minh, nó thật sự ko tin vào tai mình nữa, sống mũi tự nhiên thấy cay cay
Giọng nó run lên vì xúc động
- có thật … là về nhà ko
– ừh
Minh dịu dàng đáp lại
Chiếc BMW đen trùi trũi dựng choán hết 1 mé đường
Một cô bé khuôn mặt còn đọng lại giọt nước mắt nhưng miệng lại nở nụ cười hạnh phúc đang chay nhanh về phía ngôi nhà cũ kĩ
Một người đàn ông đứng khoanh tay lặng lẽ nhìn theo cô bé bằng đôi mắt dịu dàng
- Mẹ ơi, mẹ !!!
Tiếng con nhỏ vang vọng khắp ngôi nhà, nó chạy từ phòng khách đến phòng ăn nhưng ko thấy bóng dáng bà Liên ở đâu hết
Kỳ lạ, mẹ nó ko bao giờ đi khỏi nhà mà lại để cửa như thế này, có lẽ nào …
Thảo chạy ra vườn sau, hi vọng mẹ nó đang ở đó nhưng cũng ko tìm đc bà. Nó đã mong đc gặp mẹ trong ngôi nhà thân yêu, đc bà ôm ấp, đc thủ thỉ với bà bao nhiêu chuyện, thế nhưng mẹ nó đã đi đâu ?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó, con nhỏ chạy ra sân trước định qua ngôi nhà cũ của “ông chồng “, nhưng bàn chân nó khựng lại khi trông thấy người đàn ông với mái tóc muối tiêu đang đứng bên kia đường, mắt đăm đăm nhìn về phía ngôi nhà. Cơn tức giận trong lòng nó trào lên
- Ai cho phép ông đến đây !!!
Người đàn ông giật mình nhìn nó
- Kìa Thảo, ba chỉ …
– Ông im đi, ông ko phải ba tôi
Mặt ông kiên thoáng sa sầm xuống nhưng ông vẫn dịu dọng
- Thảo, hãy nghe ba nói có đc ko, ba chỉ muốn đến thăm mẹ con con thôi mà
– Ông đi đi, ở đây ko hoan nghênh kẻ bội bạc như ông, mẹ tôi lại càng ko muốn gặp ông
– Thảo …
Bao nhiêu căm tức trong lòng dâng trào khiến nó ko thể bình tĩnh đc, tại sao ông ta có thể mặt dày trở về đây tìm mẹ con nó, trong khi 10 năm trước ông ko hề xuất hiện. Nỗi đau đớn khiến nó ko còn biết mình đang làm gì.
Nó chạy về phía ông, cố sức đuổi ông ta đi, nó thật sự ko muốn gặp lại ông ta, càng ko muốn mẹ nó vì sự xuất hiện của người chồng này mà đau khổ
- Thảo, con đừng như thế … ba …
- Ông im đi, nếu ông còn ở đây thì đừng trách tôi ko nễ mặt
- Thảo … lần này ba trở về là muốn mẹ con tha thứ cha ba, ba đã hối hận lắm rồi, bao năm qua chưa lúc nào ba quên 2 mẹ con con … bây giờ ba đã có tiền … ba chỉ mong bù đắp cho 2 người … con đừng nhẫn tâm như thế mà Thảo
- Hừ ! bù đắp, ông nghĩ chúng tôi cần những thứ đó sao
Mắt vằn lên những tia đỏ căm hận, nắm chặt bàn tay đến trắng bệch, toàn thân nó run lên vì xúc động, nó nhìn khuôn mặt chết lặng của ông mà lòng quặn lên
Chợt 1 vòng tay ôm chầm lấy nó từ phía sau, mang theo tất cả những yêu thương ấm áp
- Thảo, em đừng như vậy nữa, nếu ko muốn gặp ông ta thì chúng ta về, đừng tự hành hạ bản thân như thế
Minh thì thầm bên tai nó, như là vuốt ve như là chia sẽ, vòng tay anh ấm áp khiến nước mắt nó trào ra …
- Tôi ko biết ông là ai, có quan hệ gì với vợ tôi, nhưng dù thế nào tôi cũng ko muốn ông làm tổn thương cô ấy. Tốt hơn hết ông nên rời khỏi đây.
Ông Kiên nhìn sửng vào Minh, người này chẳng phải là Hoàng Thiên Minh, ông chủ của tập đoàn Hoàng Thiên đó sao, nhưng tại sao lại thân thiết với con gái ông như thế … “ vợ tôi “ …
- Cậu là …
Phớt lờ ông ta, Mình dìu Thảo về xe, anh biết con nhỏ đang phải cố gắng kiềm chế nếu còn ở lại đây, anh sợ Thảo sẽ ngã khụy như lần trước, nhìn phản ứng đầy kích động của Thảo khi gặp người đàn ông kia, anh chợt thấy lo lắng.
khuôn mặt ráo hoảnh nhưng đôi môi mím chặt đến bật máu con nhỏ cố bước xuống xe nhưng chân nó mềm nhũn ko còn sức lực đến mức Minh phải bế nó vào nhà
…
nhẹ nhàng đặt nó lên ghế, Minh ko nói gì chỉ im lặng nhìn nó
- Cháu yếu đuối quá phải ko chú … cháu cứ tưởng khi gặp lại ông ta cháu sẽ ko có cảm giác gì ngoài thù hận … nhưng tại sao cháu lại thấy đau đến vậy …
- Ông ấy là cha cháu, 1 người cha mà cháu từng tôn thờ … 1 người đàn ông chỉ biết làm lụng vất vã để nuôi sống cả gia đình … dù như thế nhưng chưa bao giờ ông ấy than thở dù chỉ 1 lời … ông ấy rất yêu mẹ …
- Gia đình cháu tuy nghèo … nhưng rất hạnh phúc … nhưng ….
giọng nó nghẹn lại, nước mắt tuôn ra theo từng lời nói, miệng nó cố cười nhưng sao nó chỉ thấy vị mặn đắng ở đầu lưỡi …
- Ông ấy …
– Đừng nói nữa !
Minh vội ôm lấy Thảo, nhìn con nhỏ đau khổ như thế thật sự anh ko chịu đc, nhưng anh cũng ko biết phải làm sao, chỉ có thể cho con nhỏ mượn bờ vai này để dựa vào.
Để con nhỏ khóc 1 lúc anh mới nhẹ nhàng trêu chọc nó
- Cứ khóc đi, nhưng mà khóc xong rồi thì phải đền áo mới cho anh đấy
– Biết rồi !
Đang khóc ngon lành, tự nhiên nghe Minh nói thế nó vừa xấu hổ vừa buồn cười, mà quả thật chiếc áo sơ mi của anh ướt đẩm nước mắt nó cả nước mũi nữa < he he >
Để im cho anh nhẹ nhàng lau dòng nước mắt, nó tự hỏi đâu mới thật sự là con người thật của anh, có lúc anh lạnh lùng khắc nghiệt, rồi cũng có lúc đùa giỡn vô tư, nhưng hiện tại sao nó lại thấy anh dịu dàng đến thế.
- Làm gì mà nhìn kỹ thế, chảy cả nước miếng rồi kìa
Minh đưa tay cốc lên trán nó 1 cái đau điếng
- Đau, chú kì quá tự nhiên đánh người ta
- Sao ! lại muốn khóc nữa hả, đồ mít ướt
- Ko thèm, mất công chú lại đòi cháu đền 1 cái áo nữa
- Ra thế, nhưng mà áo này mắc lắm đền nỗi ko.
- Bao nhiêu mà mắc
- Có 400 USD à – Minh nháy mắt chọc nó
Nghe con số 400 USD nó tá hỏa, 400 ngàn đã thấy mắc rồi
- Chú là đồ lừa đảo, cái áo 400 ngàn thì có
- Ko tin hả, hay là muốn chạy tội đây nhóc
- Xí, hok thèm, coi chừng chú mua đồ bị hớ đấy, áo này 200 ngàn cũng ko ai thèm mua
- Ko nói nhiều, bữa sau cho nhóc đi mua thử xem 400 ngàn hay 400 USD thì biết liền chứ gì. Mà này mít ướt, đi rữa mặt đi nhìn nhóc bây giờ giống con chuột chết quá ha ha
- Chú là cái đồ đáng ghét mà, ko chơi với chú nữa
Ông chú râu kì cục, lúc nào cũng chọc ghẹo nó đc. Ko thèm nói chuyện với Minh nữa, nó giận dỗi đứng lên nhưng liền bị Minh giữ lại
- Này, sau này chỉ được khóc khi có anh bên cạnh thôi đó, nghe chưa !
Hơi bất ngờ vì câu nói của Minh nhưng nó cũng gật đầu. ko hiểu sao lại thấy thoải mái khi ở bên cạnh anh, dường như mọi gánh nặng đè chặt nó đều đc trút hết ra ngoài.
Cúi đầu tránh cái nhìn nồng nàn của anh, tự dưng nó thấy 2 má nóng bừng, 1 cảm giác khó tả nảy sinh trong lòng nóHôm qua ko gặp được mẹ khiến nó buồn hiu hắt. chủ nhật mà nó chỉ ngồi im trong nhà thẩn thờ nhìn ra ngoài, cho đến khi chiếc xe quen thuộc của Minh dừng ở cổng
- Thảo ! em xem ai đến nè
Minh bước đến và đi bên cạnh anh ko ai khác chính là bà Liên
Vừa nhìn thấy bà nước mắt bỗng dưng trào ra, nó lao tới ôm lấy bà. Người mẹ thân yêu của nó, từ khi nó đi lấy chồng chưa một ngày nào nó không nhớ mẹ
- Mẹ ơi … huhu
- Cái con bé này, khi nào cũng giống cái vòi nước, lúc nào cũng khóc được – bà Liên mắng yêu đứa con gái
- Hôm qua mẹ đi đâu, con tìm mẹ mà ko thấy
- Biết rồi biết rồi, khổ quá. Có chồng rồi mà cứ như đứa con nít. Cô định đứng đây khóc hoài cho người ta cười cho à
- Kệ người ta, ai muốn cười thì cứ cười
Nó lì lợm ko chịu buông mẹ ra cho đến khi nhìn thấy Minh đứng bên cạnh mà người cứ run lên vì cố nén cười.
Đỏ mặt vì quá xấu hổ, nó nguýt anh 1 cái thật dài rồi nắm tay bà liên vào nhà
- ồ bà thông gia, lâu quá ko gặp bà rồi
Bà Lan niềm nở cầm tay bà Liên, nhìn 2 người cứ như thể tri kỉ lâu năm
- bà dạo này vẫn khỏe chứ, con bé Thảo nhà tôi ko làm gia đình phải phiền lòng điều gì chứ
- ồ ko có đâu,Thảo rất ngoan, tôi rất mừng vì thằng Minh lấy đc cái Thảo, nhờ có Thảo mà thằng Minh mới được như bây giờ
- Bà cứ khách sáo, Minh vốn là người tốt, con bé nhà tôi tốt số lắm mới lấy được cậu ấy đó chứ
2 người phụ nữ cứ người tung kẻ hứng, chê con mình khen con người khiến 2 nạn nhân chỉ biết ngậm ngùi im lặng.
Đến tối, sau khi dung bữa xong bà Lan mới chịu để cho mẹ con Thảo ở riêng với nhau, nếu ko có Minh giúp đở thì có lẽ bà vẫn còn muốn nói nhiều lắm. Bà Lan cứ khi nào vui thì cứ thao thao bất tuyệt hoài
- Hôm qua mẹ đã đi đâu vậy
- Mẹ qua nhà thằng Minh dọn dẹp chút, nó ko ở nhà đó nữa nhưng cũng ko thể để không cho bụi bám hoài đc
– Vậy mẹ có … gặp … ông ta
Thảo ngập ngừng, nó sợ bà đã trông thấy hết tất cả mọi chuyện
- Gặp ai chứ
- Thì hôm qua … chẳng lẽ mẹ ko biết à
- Cái con bé này, con nói chuyện gì mà cứ lấp lững vậy, hôm qua con đến lúc nào mẹ con ko biết, thì còn gặp ai nữa chứ
...