Tan học, Trúc đã thấy Hoàng đứng đợi ở cổng trường thấy con nhóc Hoàng cười tươi như hoa, lon ton chạy tới
– Anh đợi e nãy giờ đó
– Anh tính đi xe bus về nữa hả? – Trúc ngạc nhiên
– Tất nhiên, đi đến trường bằng xe bus thì về cũng bằng xe bus chứ, biết đâu lại gặp mấy e dễ thương lúc sáng
– Hóa ra anh thích đi xe bus là vì lý do đó hả? Đồ ưa nịnh! – Trúc xụ mặt
– Hi hi hi, đó chỉ là 1 phần thôi, cái chính là thích đi chung xe với “bà xã” – Hoàng cười ranh ma
– Ai là bà xã của anh! Đáng ghét! – Trúc lườm Hoàng tý thì rách cả mắt
– Ôi, xe đến rồi, lên xe thôi “bà xã” – Hoàng kéo tay Trúc lên xe.
Lúc này trên xe đã khá đông, tụi nó đảo mắt tìm thì thấy ở phía cuỗi còn ít chỗ trống, có mấy nhóc lúc sáng ngồi, Hoàng tiến tới, mở 1 nụ cười quyến rũ nhìn lũ nhóc đó. Lập tức lũ nhóc như bị thôi miên, ngồi dạt sang 1 bên để Hoàng với Trúc ngồi xuống. Tụi nhóc có vẻ hơi khó chịu khi Trúc ngồi vào đó nhưng Trúc chẳng buồn để ý, có chỗ ngồi là tốt rồi, nó tỉnh bơ ngoảnh mặt ra phía ngoài đường. Tụi nhóc bạo hơn lúc sáng, chúng nó vây xung quanh Hoàng mà hỏi han đủ kiểu làm Trúc bị đẩy sát vào 1 góc.
– Đúng là mấy đứa háo sắc, con gái gì mà thấy con trai cứ xí xa xí xớn, thế giới này đúng là loạn– Trúc lẩm bẩm
– Anh ơi, anh học trường này hả?
– Ừh
– Anh ơi, anh học lớp 12 hả anh?
– Ừh
– Anh tên gì thế
– Hoàng
– Anh ơi, anh thật là đẹp trai, anh chụp chung với tụi e 1 kiểu anh nhé
– Ừh, sẵn sàng
– Anh ơi, chị kia là ai thế, chị ý bám theo anh hoài vậy – 1 con nhỏ chỉ chỏ về phía Trúc ra vẻ khó chịu
– Ah, hàng xóm của anh ý mà – Hoàng tủm tỉm
– Xí iiiiiiiiii- Trúc bĩu môi
Đúng lúc đó xe dừng ở 1 bến, và có 1 ông lão đi lên, ông lão chắc phải 75- 76 gì đó, ông run run chống gậy đi lên và tìm chỗ cho mình, nhưng lúc này ko còn một chỗ trống nào hết. Trúc thấy vậy liền lễ phép
– Ông ơi, ông vào ngồi chỗ của con nè- Con nhóc đứng dậy nhường chỗ cho ông lão
– Ơ, sao e lại….- Hoàng ngạc nhiên (thằng nhóc đã đi xe bus bao giờ đâu mà biết)
Ông lão đi về phía Trúc, nhìn con nhóc cười hiền từ “Cảm ơn con!” rồi ông lão quay ra phía Hoàng, cốc vào đầu Hoàng
– Cái thằng ranh này, thấy người già mà sao ko đứng dậy nhường chỗ, thanh niên trai tráng khỏe mạnh vậy mà ko biết ý tứ sao?
– Ơ, ông già này…
– Hỗn quá, tao đáng tuổi ông nội mày đó thằng ranh này- Ông lấy gậy đập vào chân Hoàng
– Ối, đau quá!! Ông làm cái gì thế!! Nhường thì nhường ông làm gì dữ vậy??? – Hoàng nhăn nhó đứng dậy Lũ nhóc con thấy ông lão đối xử thế thì bất bình lắm nhưng tụi nhóc thấy ông lão dữ quá nên đứa nào đứa nấy im re. Trúc thì cười khúc khích… Ông lão tủm tỉm ngồi xuống chỗ của Hoàng, quay ra nhìn Trúc cười. Lũ nhóc kia thì ngồi rạt ra 1 bên ko dám ngồi gần. Hoàng đứng đó nhìn ông lão và Trúc nói chuyện rôm rả thì bực bội lắm, vừa tức vừa xấu hổ tự dưng bị mắng trước bao nhiêu người, trông thằng nhóc hậm hực nhìn đến tội.
Xe đỗ lại ở bến nhà Trúc… con nhóc trước khi xuống còn vẫy tay cười tươi chào ông lão. Hoàng thì chỉ chờ có thế nó lao xuống xe như tên bắn. Thật là mất mặt 1 thiếu gia như nó. Nhìn mặt thằng nhóc bây giờ i như có bão.
– Ông già đó thật quá đáng, mắng anh trước bao nhiêu người thế này – Hoàng hùng hổ
– Anh mới là người vô ý đó, thấy người lớn tuổi lên thì phải nhường chỗ chứ đằng này cứ xí xớn với lũ nhóc đó, ăn mắng là đúng rồi – Trúc khúc khích cười
– Em còn nói được àh, anh mà con gặp lại ông già đó nữa anh cho ông ta biết tay
– Nếu anh còn đi xe bus thì còn gặp nữa đó, ông nói ông có việc nên hay đi chuyến xe này.
– Thật hả? – Mặt Hoàng tái mét, nói ko nên lời
– Ùh thật, lúc nãy anh ko nghe thấy ông nói thế sao? Tôi thấy ông dễ thương đó chứ, ông là bác sĩ về hưu rồi đó. Trông phong thái rất đĩnh đạc, nhìn như giáo sư ý.
– Anh thấy ông già đó như là trùm mafia thì có, hung dữ thí mồ đi – Hoàng phản bác ngay
– Đúng rồi, anh bị mấy con nhóc kia nịnh nọt cho mấy câu mà đã tít cả mắt vào, mật ngọt thì chết ruồi thôi, những điều khó nghe mới là những điều nói thật đó…đúng là đồ…cà chớn – Trúc nguýt dài
– Nè, em có vẻ khó chịu khi anh nói chuyện với mấy cô bé đó sao? Hoàng hí hửng
– Ôi giời, anh nói chuyện với ai là quyền anh, tôi quan tâm làm gì, hơi đâu mà khó chịu – Trúc phùng mồm
– Thật sao?..Vậy mà anh cứ tưởng…- Hoàng ỉu xìu
– Tưởng cái gì…đồ ngốc – Trúc cốc đầu Hoàng 1 cái và…dzọt lẹ
– Ui da…e dám làm thế với anh hả? Đứng lại mau con “gà tre” kia
– Lêu, tui đâu ngu, đứng lại để bị ăn cốc lại hả he he he. Về trước nha đồ ngốc – Trúc lè lưỡi trêu Hoàng.
8h tối….
Tại một quán rất yên tĩnh….có 3 nhóc ngồi ở 1 góc, chỗ đó là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhân viên ở đó mỗi lần đi qua đó thì đều tạo dáng e ấp. Tất nhiên…3 nhóc đó là Hoàng, Long và Hùng, cả 3 nhóc đều đẹp trai vô cùng…thôi thì mỗi người 1 vẻ 10 phân vẹn 10 vậy.hi hi hi
“
” – Tiếng nức nở của Tuyết Mai từ trong máy ghi âm vọng ra. Khuôn mặt Long dần biến đổi sắc mặt, nó đang chuyển dần sang trạng thái đỏ, đôi mắt thằng nhóc ánh lên tia nhìn vô cùng giận dữ. Nó nắm chặt tay…môi nó bặm lại…(bây giờ mà ai gậy sự với nó chắc lĩnh đủ)…
– Hóa ra là cô ta…ko ngờ cô ta lại độc ác đến thế…cô ta thật xảo quyệt…- Long giận dữ
– Công nhận, nhưng quan trọng là bây giờ phải làm thế nào cho cô ta nhận tội, nếu nói Tuyết Mai khai cô ta ra mà cô ta cứ chối rồi đổ hết cho Tuyết Mai thì cũng chẳng làm gì đc. – Hùng nói
– Phải đó – Hoàng gật gù
– Chuyện đó thì tôi chưa nghĩ ra…- Long trau mày
– Tôi có 1 ý kiến, mọi người xem thử xem có đc ko nhé! – Hùng lưỡng lự
– Nói đi, thử xem biết đâu lại là ý hay – Hoàng khích lệ
– Thế này nhé, chúng ta sẽ……sau đó……rồi tiếp đến là….- 3 thằng nhóc cúi xuống thì thào
– Hay đây, diệu kế – Long đồng tình
– Nhưng liệu có đc ko mày, tao sợ…
– Cái đấy thì còn phải tùy thuộc vào uy lực của mày… – Hùng tủm tỉm
– Thôi đc rồi, tao đồng ý cứ thế nhé – Hoàng gật gù
– Ok – 2 thằng nhóc đồng thanh cười
1 tuần tiếp theo…
Mọi việc vẫn diễn ra êm ả, Minh Hồng ko thấy động tĩnh gì thì có vẻ nhẹ nhõm lắm. Có lẽ kế hoạch của nó chưa bị bại lộ, Hoàng và Long chỉ phủ đầu để dọa những đứa yếu bóng vía, may mà nó tỉnh táo. Nó bắt đầu lại bám lấy Long, nhưng Long tỏ thái độ liền
– Cô đừng có bám riết lấy tôi như thế, cô ko biết là tôi rất bực mình sao?
– Em là vợ đính hôn của anh, sao anh lại nói thế, suốt thời gian vừa rồi anh bỏ bê e để đi theo con Trúc, e ko nói gì anh thì thôi…- Minh Hồng phụng phịu
– Đó là do người lớn sắp đặt thôi, ko phải ý của tôi.
– Sao anh lại nói thế? Ba anh mà biết chuyện
này thì…- Minh Hồng giả vờ nói lấp lửng
– Cô im đi…Cô đừng có mà mang ba ra dọa tôi…đồ lắm mồm- Long bực bội bỏ đi
– Anh Long…anh đứng lại đã…- Minh Hồng luýnh quýnh chạy theo
Minh Hồng vô cùng bực bội, sau vụ việc đó, Long càng xa lánh nó hơn, trước đây Long chỉ lạnh nhạt nhưng vẫn ko phản đối việc nó suốt ngày làm phiền, nhưng nay mỗi lần thấy mặt nó là Long lảng tránh, thậm chí khó chịu với nó nữa. Nó vô cùng bực mình, nó thấy nó dang thua Trúc 1 lần nữa. Nó quyết định đi gặp Hoàng
– Tôi muốn nói chuyện với anh
– Có chuyện gì ko? – Hoàng lạnh lùng
– Có, chuyện về vợ chưa cưới của anh đó
– Sao? Có vấn đề gì vậy?
– Anh hãy nói cô ta tránh xa Long ra…Long là của tôi…Hoàng “hoàng tử” như anh lại để vợ tương lai của mình cứ cặp kè với người khác sao? – Minh Hồng khích tướng
– Cô đến chỉ để nói mấy chuyện nhảm nhí thế thôi hả? – Hoàng tỉnh bơ làm Minh Hồng chưng hửng
– Nhảm nhí ư?
– Đúng!..Thứ nhất Trúc ko phải là loại con gái đi giật bạn trai của người khác…Thứ 2 nếu cô sợ mất Long thì cố mà giữ chặt, làm sao để người ta ko muốn rời xa cô chứ đừng cố đẩy người khác ra xa khỏi bạn trai cô…Thứ 3 đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi mà nói xấu gì về Trúc
– Anh…đc lắm…lũ con trai các người điên hết rồi…có ngày anh sẽ phải ân hận đó..- Minh Hồng hét lên và bỏ đi
– Người ân hận là cô đó…đồ quỉ cái…- Hoàng lẩm bẩm.
Tuyết Mai đi đi lại lại trong phòng, nó cầm điện thoại lên rồi lại bỏ điện thoại xuống. Sau 1 hồi lưỡng lự nó quyết định bấm số cho Minh Hồng
–
– Tôi Tuyết Mai đây, ta có thể gặp nhau được ko?
– < Có chuyện gì vậy?>
– Chuyện gấp lắm…Anh Hoàng biết chuyện tôi nhắn tin cho Trúc rồi…. – Tuyết Mai run rẩy
– – Minh Hồng hoảng hốt
– Chuyện dài dòng lắm…Mình gặp nhau đi….Ở chỗ cũ nhá – Tuyết Mai nằn nì
– <Được…30 phút nữa nhé>
—————————–
30 phút sau, Minh Hồng phóng như bay đến quán Ciao, nó đến đã thấy Tuyết Mai ngồi chờ rồi. Con nhóc hối hả ngồi vào chỗ đối diện, trông mặt mũi Tuyết Mai căng thẳng lắm.
– Cô nói đi, chuyện là thế nào?
– Anh Hoàng đã biết tôi nhắn tin cho Trúc…hôm trước anh ý vừa gọi tôi ra nói chuyện xong…
– Sao anh ta lại biết? Mà anh ta nói gì với cô? _ Minh Hồng sợ hãi
– Anh ta điều tra vân tay trên chiếc điện thoại của Trúc…và…thế là – Tuyết Mai òa khóc
– Rồi sau đó….- Minh Hồng sốt ruột
– Anh ta dọa sẽ đuổi học tôi…rồi rút vốn của công ty nữa, kiểu này nhà tôi phá sản mất – Tuyết Mai ôm mặt khóc rưng rức
– Bình tĩnh, rồi anh ta có nói gì nữa ko?
– Anh ta nghi tôi nhốt Trúc vào trong nhà kho – Tuyết Mai sụt sịt
– Thế cô có khai ra tôi ko?…- Minh Hồng hoảng hốt nhổm dậy
– Thì tôi biết làm gì bây giờ…tôi đành phải nói thôi…
– Cô…- Minh Hồng chồm dậy như muốn ăn tươi nuốt sống Tuyết Mai
– Cô bảo tôi trong tình huống vậy tôi phải làm sao chứ, nhưng anh ta ko tin tôi…vì chứng cứ là chiếc điện thoại chỉ có vân tay của tôi-Tuyết Mai giải thích
– Anh ta ko tin cô ư?
– Phải? Vậy tôi muốn nhờ cô nói với Hoàng giùm, ko tôi bị đuổi học mất…công ty bố tôi phá sản thì tôi chỉ có nước đi ăn mày thôi
– Cô điên sao? Tự dưng tôi đi nhận tội…Cô nghĩ tôi khùng hả?
– Nhưng…chẳng lẽ cô để tôi chịu hết sao? – Tuyết Mai ngạc nhiên
– Cô chịu đi…đằng nào thì Hoàng cũng ko tin là tôi làm – Minh Hồng cười nham hiểm
– Nhưng tất cả những chuyện đó…
– Đúng những chuyện đó là tôi làm, tôi nhốt Trúc vào trong nhà kho…tôi bày cô nhắn tin cho Hoàng…nhưng ai bảo cô ko xóa dấu vết của mình đi thì cô phải chịu thôi. Đó là cái giá phải trả cho những hành động ngu ngốc của cô…. – Minh Hồng cười
– Cô thật trắng trợn…tôi thật ko ngờ cô lại đối xử với tôi thế, cô đúng là đồ rắn độc, tôi sẽ nói cho mọi người biết hết sự thật này của cô – Tuyết Mai tức giận
– Biết sao đc, cuộc đời nó thế mà, muốn tồn tại thì phải dẫm đạp lên kẻ khác mà sống. Cô cứ nói đi, sẽ không ai tin cô đâu, chứng cứ rành rành ra thủ phạm là cô, chẳng liên quan gì đến tôi hết. Cô mà nói mọi người sẽ càng nghĩ là cô vu khống chô tôi thôi. Tốt hơn hết là cô nên im lặng…Sau này tôi sẽ là con dâu của tập đoàng Hùng Long…mọi tài sản sẽ đều về tay tôi hết… cô biết điều thì sau này khó khăn cứ đến tìm tôi, tôi cũng ko hẹp hòi với cô đâu, dù sao chúng ta cũng từng là chiến hữu mà… ha ha ha – Minh Hồng cười lớn và bỏ đi ...