” Mời em Dương Thiên Bối lớp 11A1 xuống ngay phòng giáo vụ.”
Cô giật mình, loạng choạng tách ra khỏi mọi người. Bước chân cô lúc một run rẩy, quãng đường đến phòng tưởng như vô tận. Tất cả như một màu đen u ám bủa vây lấy thân hình bé nhỏ của cô. Dòng chữ in hoa to đùng trên mặt bảng ám ảnh tâm trí cô như một con dao vô hình đang cứa nát trái tim.
” Làm ôsin thì sao chứ? Làm ôsin thì đáng khinh lắm sao? Làm ôsin thì không có quyền được đi học hay sao? Cái xã hội này, rốt cuộc là vẫn phân biệt giai cấp như vậy mà thôi.”
Đứng trước cửa phòng, chân cô đã run lập cập, không phải vì trời đông giá lạnh, mà vì nhưng lo sợ trong lòng cô đang dần hình thành. Cô run rẩy mở cửa, trước mặt là cô hiệu trưởng và…Vương Thần đang ngồi đối diện với nhau. Cô thấy kinh ngạc vì sự xuất hiện của nhị thiếu gia.
- Còn đứng đó, không mau vào đây.- Giọng nói đầy lạnh lùng của cô hiệu trưởng khiến Thiên Bối tỉnh táo hẳn. Cô bước chậm rãi lại gần.
- Em chào…cô.
- Ngồi xuống đi!
Thiên Bối ngồi xuống cạnh Vương Thần vẫn đang nhìn. Cô hiệu trưởng liếc mắt nhìn cô học sinh, rồi lại thở một hơi dài, nhấp một ngụm trà nóng rồi nói:
- Dương Thiên Bối, hẳn em đã biết điều vừa xảy ra ở bảng tin nhà trường.
- Dạ?
- Tôi không hề trách việc em làm nghề nghiệp đó. Nhưng tại sao em lại khai trong sơ yếu lí lịch của mình là em có người thân. Trong khi sự thật lại không phải như vậy.- Giọng cô vẫn đều đều, tuy nhiên cô lại dễ dàng nhận ra sự tức giận đang tăng dần.
Thiên Bối biết, biết trong tờ giấy xin nhập học của cô, lão gia đã ghi luôn tên mình và Mai phu nhân vào ô cha mẹ. Việc cô giáo biết điều này, hẳn là đã điều tra kĩ lưỡng mới biết…
Cô là trẻ mồ côi.
- Tôi không nghĩ em lại nói dối như vậy, việc làm của em không những làm ảnh hưởng đến hình ảnh nhà trường mà còn làm xấu đi chính danh dự của em nữa. Thôi tôi cũng không nói vòng vo chi nhiều, nhưng xét cho cùng, với lực học của em và cộng thêm việc nói dối lần này, tôi quyết định…ĐUỔI HỌC.
Thiên Bối đang cúi gằm mặt bỗng ngẩng vụt lên, bàng hoàng kinh hãi. Đuổi học? Hình phạt là đuổi học. Nước mắt đã lăn khỏi khóe mi, cô cố tìm một chút ánh sáng trong lời nói của cô:
- Em…xin…lỗi cô, nhưng…
- Tôi không chấp nhận bất cứ lời giải thích nào!- Cô hiệu trưởng gần như quát lên.
Thiên Bối thấy đau thắt, lời nói của cô chẳng phải là hơi quá hay sao? Cô không để ý đến cảm giác lúc này của học sinh hay sao?
Vương Thần bỗng lên tiếng:
- Vâng, coi như là đã xong, em sẽ đưa Thiên Bối về trường em học.
Thiên Bối lại mở to đôi mắt đẫm nước nhìn cậu, rồi lại nhìn cô giáo, thực lòng không hiểu gì cả. Cô hiệu trưởng lạnh lùng:
- Tùy em.
Thế đấy, ngôi trường gắn bó với cô suốt hai năm trời giờ ruồng rẫy cô như một con vật tội nghiệp. Thiên Bối thất thểu bước ra khỏi sân trường, Vương Thần khẽ ôm lấy bờ vai run run của cô, tỏ ý an ủi. Thiên Bối chẳng buồn để ý, cô hướng mắt nhìn lại ngôi trường yêu dấu lần cuối cùng…để rồi chôn vùi tất cả kỉ niệm vào sâu thẳm con tim như đóng gập lại cuốn nhật kí đã phai màu.
Cô khẽ cựa mình ra khỏi tay Vương Thần, cúi đầu nói nhỏ:
- Xin lỗi, tớ muốn ở một mình.
Nói xong, cô quay bước đi ngược lại hướng nhà mình, từng bước chân não nề khiến không gian cũng trở nên tang thương. Đông lạnh, lòng cô cũng lạnh lẽo vô cùng. Một màu trời trắng xóa ảm đạm, nắng vàng yếu ớt in lên những bước chân dường như đang phai nhòa theo thời gian. Bóng một cô gái bé nhỏ càng trở nên trong suốt…giữa gió đông lạnh.
Vương Thần nhìn theo cô, trong lòng cậu lúc này cảm thấy thế nào cậu cũng không biết. Nhưng như thường lệ, khóe môi đẹp vẫn nhếch lên thành một nụ cười, điều này làm cậu hài lòng hơn bao giờ hết.
Chương 18: Khóa trái
Chương Truyện có hình ảnh, vì thế bạn hãy đợi load xong hết rùi mới đọc nhé Thiên Bối bật dậy khỏi giường, mồ hôi túa ướt vầng trán, cả người cô đẫm mồ hôi, những sợi tóc dính vào hai bên cổ, cô thở dốc. Lại là cơn ác mộng đó, gần đây cô đêm nào cũng mơ đến nó.
Cô mơ thấy Vương Thần nhìn mình, nhìn rất lâu, rất chăm chú, tưởng như muốn nuốt gọn cô vào hai con ngươi trong suốt màu cà phê đó. Chỉ có điều, ánh mắt đó không hề dịu dàng, không hề ấm áp, nó đáng sợ, rất đáng sợ, và điều đó khiến cô thấy thật sự lo lắng.
Cô mệt mỏi tựa vào gối, tạm gác cơn ác mộng đó qua một bên, suy nghĩ về vấn đề đuổi học ban sáng. Trong đầu cô là cả tá câu hỏi về kẻ “ném đá giấu tay” sau lưng mình. Người biết cô làm giúp việc chỉ có người nhà họ Chương và Mẫn thôi mà.
” Mẫn ư? Không thể nào? Cô ấy không phải người như vậy.” Thiên Bối lắc đầu phủ nhận, mặc dù giả thiết duy nhất đặt về Mẫn.
Người thứ hai là lão gia và hai phu nhân, điều này lại càng không thể, ba người họ, đâu có ai ghét cô đâu. Thứ ba là Vương Thần, cậu ấy cũng không phải, sao cậu ấy lại làm vậy với cô được chứ.
Người còn lại là Vương Tử.
Tên nhóc đó…Thiên Bối bỗng thấy khó hiểu, cô không biết có phải cậu ta không? Nhưng cậu ta chẳng có lí do gì để làm vậy cả. Thiên Bối đau đầu vô cùng, cô thôi không nghĩ ngợi gì nữa, thật sự quá mệt mỏi.
Vừa hay lúc đó có tiếng chuông điện thoại. Thiên Bối uể oải ấn nút nghe, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói oang oang như hét vào ống nghe:
[ Dương Thiên Bối, cậu có sao không hả?">
- Mẫn?
[ Ừ mình đây!">
- Mình không sao cả, cậu biết tin rồi hả?
[ Ừ, thôi, gặp mặt dễ nói chuyện hơn, cậu ra quán cafe gần trường mình nhé.">
- Hơ?
[ Tít…tít..">
Thiên Bối đờ ra nhìn vào màn hình đen ngòm, tưởng chừng như toàn bộ trung ương thần kinh ngưng hoạt động trong giây lát, cuối cùng cô mới hiểu ra: “Mẫn hẹn mình ra quán cà phê nói chuyện”.
Cô cũng đứng dậy, tìm một bộ quần áo khoác tạm vào người, tránh khỏi cái lạnh đang xâm chiếm.
Marry me, sister! – Tiểu Thiên
Cô bước xuống nhà, không thấy ai cả, thằng nhóc Vương Tử chắc đang ở trong phòng, thật sự hôm nay cô đã lên phòng cũ nằm vì muốn yên tĩnh, đi qua cửa phòng cậu chủ nhỏ, cô bất giác khựng lại, nhìn trân trân vào cửa phòng, không hiểu tại sao mình lại như vậy.
- Dương Thiên Bối.- Bỗng trong phòng vang lên tiếng nói.
Thiên Bối giương mắt to nhìn, lúng túng định tìm lời giải thích, nhưng ngay sau đó, cô chợt khựng lại. ” Làm thế quái nào mà cậu ta biết mình đang đứng ngoài này chứ?”
- Bà chị đúng là đồ điên.- Cái giọng này, ẽo ọt và đặc sệt mùi tự kiêu, không thể lẫn vào đâu được.
” Cái quái gì?” Mặt Thiên Bối như cục đất sét bị nặn méo mó. ” Sao tự nhiên cậu ta lại chửi mình điên chứ?” Cô định đá cửa xông vào làm cho ra lẽ thì…
- Sao bà chị cứ làm tim tôi không đập bình thường hả?
” Huh? Cái gì mà tim với cật ở đây? Tim cậu ta bị làm sao cũng đổ cho mình ư?” Cô nghiến răng trèo trẹo vì sự đổ oan “bá đạo” của cậu ta.
- Bà chị đúng là đồ điên, đồ thần kinh, đồ tinh tinh, đồ hâm…
Câu nói chưa kịp dứt thì cửa phòng đã bị đá cái “rầm”, ốc vít bắn tứ phía, chứng tỏ sức công phá của Thiên Bối cũng thuộc diện “khủng”. Vương Tử thì mặt thộn ra, không hiểu cái mô tê gì.
Trong khi cậu vẫn “ú ớ” như gà mắc tóc thì Thiên Bối đã gào lên như sấm:
- Hừ? Nói xấu giỏi quá ha?
- Ơ ơ…- Vương Tử như người ngoài hành tinh rơi xuống, không hiểu cái gì đang diễn ra.
- Chương Vương Tử, ngày tận thế của cậu coi như đã đến, nhào vô.- Thiên Bối vừa thét vừa xông đến cậu nhóc như Triển Chiêu xuất trận. Ồ, kịch tính quá, không biết cô nàng sẽ dùng “Vịnh Xuân quyền” hay “Càn khôn đại nã di” nhỉ?
Thấy “khối thịt” Thiên Bối sắp đáp vào người mình, Vương Tử mặt cắt không còn giọt máu, nhanh chân né sang một bên. Ố ồ, đoán trật lất, đây là chiêu thức truyền thống “Lấy thịt đè người đây mà”. Và kết quả…
Rầm!
Thiên Bối đáp “phi cơ” xuống ngay cái nệm đặt dưới sàn nhà, dáng điệu nghệ như một con frog. Cô nghe tiếng xương cốt đang thi nhau sụt lở hệt như vừa có một trận động đất đi qua.
Và thế là, hình ảnh đó tiếp diễn trong năm phút, một kẻ vẫn chưa khỏi hoảng hồn đứng về một phía, một người vẫn dáng nằm rất “Perfect”. Mãi đến khi, lão mặt trời sầu não chống cằm đi thảm aladanh hạ dần xuống núi. Bà lão màn đêm nhào lên như “batman” ngự trị không gian. Họ vẫn yên tư thế đó, giống hệt một chiếc đĩa xước.
- Á há há há…
Từ đâu, một điệu cười không thể ghê rợn hơn vang lên, Vương Tử do quán tính mà quay vụt cổ về phía cửa, nhưng… thật đau lòng, có lẽ do xương cốt cậu đã ngừng hoạt động quá lâu nên ngay khi thực hiện động tác mạnh mẽ đó… có một tiếng “Crắc” vang lên, nhỏ nhẹ tựa chiếc lá lìa cành, nhưng để lại cho khổ chủ một nỗi đau vô hạn.
- Á!- Cậu hét lên một tiếng, hóa ra cái cổ bị…trẹo.
Thiên Bối do “lực hút” của âm thanh nọ mà quay theo, kết quả cũng không tránh khỏi thần xui xẻo khi khuỷu tay bị va đập mạnh sau một thời gian ngừng hoạt động. Trông hoàn cảnh lúc này của hai người chẳng khác nào…hài kịch.
- Trồi ôi, làm gì mà trông như vừa đi đánh giặc về thế? Hai đã rốt cuộc đã làm gì nhau?- Câu nói sặc mùi nguy hiểm.
Vương Tử la lên oai oái:
- Mẹ còn không vào bẻ lại cổ cho con, đau gần chết rồi đây này.
Mẹ trẻ bước lại phía cậu, giơ bàn tay trắng muốt của mình, vỗ bốp bốp lên mặt cậu, không quên nở nụ cười rất “đểu”:
- Thằng con trời đánh! Chết chưa con!
Nói rồi bà quay vụt lại phía Thiên Bối, để lại đằng sau Vương Tử khóc không ra nước mắt, đang tức không thể tả vì cái mặt không thể quay ra phía khác được.
Thiên Bối mắt rưng rưng nhìn Khải Nhi, vẻ mặt sầu thảm, liền diễn vở “Sầu biệt li”:
- Thiếu phu nhân à…Bẻ lại tay giúp tôi với.
Khải Nhi mỉm cười, đỡ cô đứng dậy rồi nhẹ nhàng bẻ lại khuỷu tay cô. Thiên Bối kêu lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống giường, mặt nhăn nhó một hồi rồi giãn ra, sau đó hàm răng được dịp “tỏa sáng” hết cỡ.
Chương Vương Tử thấy vậy thì lấy làm tức mình lắm, cậu nghiến răng nhìn hai c
con người đang cười rất khả ố, cộng thêm nghi ngờ về mối quan hệ huyết thống với người đàn bà trước mặt mình.
Cậu đành tự bẻ lại cổ, trong khi không khí vẫn đang chìm trong yên bình, ngỡ rằng có thể nghe được tiếng hai con muỗi tâm tình với nhau thì bất chợt một tiếng kêu “ré” lên, kèm sau đó là một loạt động từ từ được liệt kê. Chương Vương Tử ngã phịch xuống, con chim đang đậu trên cành cây bị giật mình lộn cổ xuống đất, con mèo đang ăn vụng thì bị sặc lăn đùng ra đấy…Và blah blah…
...