watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 12:52,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3416

Năm Ấy Được Gặp Anh


» Đăng lúc: 12/03/15 07:20:00
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Chương 15: Khả Nghi và Coco


John đến sân bay đón tôi. Đầu tiên là một tiếng huýt sáo thật dài, rồi một cái ôm thật chặt, tiếp nữa một tay nhấc bổng tôi lên xoay một vòng: “Coco thân yêu, Sweetheart của anh, cuối cùng em cũng trở về, anh nhớ em quá đi thôi!” Tôi mỉm cười. Không bao giờ kém phô trương, đây chính là John. Còn Thế Phàm thì sao? Hàm súc mà nội liễm, anh sẽ ôm tôi thật chặt, thì thầm bên tai tôi: “Khả Nhi của anh, em đã về.”


Buổi tối, tôi và John uống bia trong vườn hoa. Tôi chỉ mặc áo lót quần đùi, vừa uống rượu vừa lắc lư theo nhạc. John nhìn tôi nói: “Coco, em quá sexy, quá đẹp, nâng ly, cheers!” John chưa từng keo kiệt lời khen với tôi, cho dù có lúc tôi chẳng cảm thấy mình đẹp chút nào, người nước ngoài phải chăng đều như vậy, tôi nghe nhiều cũng thành quen. Nếu Thế Phàm thấy tôi thế này anh sẽ nói gì nhỉ, cau mày: “Khả Nghi, em không thấy em mặc quá ít à, đừng uống nữa!”


John đưa tôi đi đua xe. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, đầu tôi vẫn như muốn nứt ra vì tiếng gầm rú của động cơ, hai chân vẫn như nhũn ra. Vừa ra khỏi xe thì tôi nôn thốc nôn tháo. Đúng thế, tôi phải tiếp nhận anh, nhất định phải tiếp nhận những thứ này. Đây chính là John, người vĩnh viền không ngừng vận động, vĩnh viễn thích những chuyện mạo hiểm kích thích. Tôi đã tưởng rằng sau tai nạn xe anh sẽ không còn hào hứng với những chuyện này nữa, ai ngờ anh vẫn là anh. Trong lúc nôn tôi đã nghĩ: nếu Thế Phàm biết tôi đi đua xe nguy hiểm như thế liệu có muốn giết anh ta hay không?


Tôi và John đi tản bộ ngoài bãi biển, anh cầm tay tôi, tôi không từ chối. Đi một lát, anh đột nhiên cúi đầu hôn tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là tránh. John nâng cằm tôi rồi giữ lấy mặt tôi: “Sao thế? Không được ư?” “À không, không có gì,” tôi vội vàng giấu diếm, “Chỉ là, chỉ là… hình như có con cua cắn chân em.” Anh khẽ cười, hôn nhẹ lên trán tôi rồi từ từ trượt xuống mắt, mũi, cuối cùng là môi.


Trước kia, tôi chỉ từng nghe nói có kĩ thuật hôn, đến hôm nay mới được thưởng thức thật sự. Tôi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nghĩ phải ứng đối như thế nào, ngốc nghếch cố đuổi kịp tiết tấu của anh. Trong trí nhớ của tôi, tôi và Thế Phàm hôn chưa từng biết dùng kĩ thuật gì, tất cả rất tự nhiên, bởi lẽ chúng tôi mãnh liệt cần đến nhau.


Nếu mọi chuyện tiến triển bình thường tôi nên mời John về nhà, nhưng tôi lấy lí do công việc còn dang dở để xin lỗi anh. Dĩ nhiên tôi biết tôi không thể mãi trốn tránh như vậy, nhưng thực sự tôi còn chưa chuẩn bị tâm lí.


Hôm thu dọn đồ đạc, tôi ngồi trên sàn sắp xếp lại những bức ảnh chụp. John ở lễ tốt nghiệp của tôi, tôi ở lễ tốt nghiệp của John, tụ tập bạn bè, đi du lịch. Đột nhiên, tôi nghĩ năm đó rốt cuộc tôi đang làm gì, đang vội cái gì, vì sao tôi không hề nhận ra tâm sự và đổi thay của Thế Phàm? Vì vậy tôi giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, điên cuồng ép bản thân mình nhớ lại, tôi và John ở bệnh viện, đưa bố mẹ đi du lịch, thích ứng với công việc mới, tiếp đón bố mẹ John, công việc không thuận lợi tìm John kể khổ, nghỉ phép giải sầu, công việc có tiến triển đi ăn mừng cùng John, tất cả những việc này tôi đều nhớ, thậm chí tôi còn nhớ lúc nằm trên boong du thuyền tư của John ngắm sao trời, nghe John kể truyền thuyết về các chòm sao.


Còn Thế Phàm thì sao, tôi có kí ức nào về anh? Đó là một vài đoạn cực ngắn, tất cả ấn tượng là những rối rắm đấu tranh lưỡng lự của tôi, nỗi khổ muốn nói mà không biết phải mở miệng như thế nào, rồi càng ngày càng sợ liên lạc.


Mấy ngày sau, trong bữa tiệc mừng đêm Noel hàng năm, công ty tuyên bố quyết định thăng chức cho tôi. Mọi người không ngừng đi đến chúc mừng, tôi lịch sự cảm ơn.


John cũng đến, cài chiếc nơ màu đen lịch thiệp, thân hình 1m85 của anh đi trong đám đông người Tây cũng không hề thấp, bộ tây trang được may rất khéo tôn lên vóc người gần như hoàn mỹ, nhờ gia giáo chu đáo, anh rất thành thạo những trường hợp xã giao như thế này, hai năm nay quả thực tôi đã học được rất nhiều từ anh. Nhìn anh mỉm cười đi về phía tôi, tôi không thể không thừa nhận đây là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, khiến người khác- nhất là phái nữ chú ý, vô thức tôi cảm thấy… thỏa mãn lòng hư vinh.


Tôi run lên, “hư vinh” – hai từ này chợt xoẹt qua trong đầu tôi, tôi cũng không biết từ bao giờ mình đã trở thành một người phụ nữ ham hư vinh. Tôi hoảng hốt trốn vào toa lét, nhìn mình trong gương: mái tóc quăn tít, trang điểm thật đậm cho tiệc tối, bộ váy lưng trần màu đen lồ lộ phơi bày làn da phụ nữ châu Á mịn màng loang loáng, hoa tai, dây chuyền kim cương dưới ánh đèn lóe sáng chói mắt. Đây là tôi ư? Không phải, người phụ nữ quý phái thời thượng này không phải là Khả Nhi, cô ta là CoCo.


Tôi đã nói với Thế Phàm: em sẽ đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài một lần. Khi cánh cửa này mở ra, tôi còn tưởng rằng tôi chỉ nhìn ngắm thưởng thức trong chốc lát, tôi cứ ngỡ mình còn đứng ngoài cửa, mãi đến hôm nay, người phụ nữ trong gương mới nói cho tôi biết thực ra cánh cửa kia đã ở phía sau tôi từ lâu. Trong lúc vô tình tôi đã bỏ qua Thế Phàm, tôi bỏ rơi anh, hơn nữa ông Trời không cho tôi cơ hội để tôi về bên anh lần nữa, đây chính là sự trừng phạt của trời cao dành cho tôi.


Tôi chấp nhận sự trừng phạt này, sự an ủi duy nhất dành cho tôi chính là Thế Phàm cuối cùng cũng có gia đình thuộc về mình, có người thân, có con cái, có bạn bè, người anh yêu và người yêu anh, một cuộc sống hoàn chỉnh không còn bấp bênh chìm nổi nữa. Tôi chân thành hi vọng anh sẽ khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc, vui vẻ, chỉ khi anh có được những điều đó tôi mới xứng có được cuộc sống của mình.


Chương 16: Tôi là Phương Khả Nghi


Nửa năm sau tôi trở lại Trung Quốc. Nhưng đây chỉ là lần dừng chân ngắn ngủi, tôi xin sang chi nhánh Hồng Kông làm việc. Bởi vì John phải về Hồng Kông, đây là sứ mệnh lịch sử của anh, trốn không thoát. Anh hi vọng tôi có thể cùng về với anh, vì chuyện này anh đã thúc giục rất nhiều lần. Mà về vấn đề này, tôi cũng đã làm công tác tư tưởng với bản thân rất nhiều lần.


Không ai chỉ yêu có một lần. Hôn nhân càng cần những thứ khác hơn là tình yêu, đó còn là tình thân, tình bạn nữa.


Nhìn lão Đại mà xem, hai vợ chồng cô ấy tôi bận đằng tôi anh bận đằng anh, hiếm khi thấy mặt nhau, dường như ngoài chuyện con cái chẳng còn gì mà nói.


Lại nhìn lão Lục đấy, hai người này ngược lại càng ngày càng gặp nhau nhiều, đi làm gặp tan làm gặp nhưng một ngày ầm ĩ tám bận, bây giờ nhìn nhau đã thấy chán.


Kết luận cuối cùng là tình yêu vừa ngắn ngủi vừa xa xỉ, bào ngư vây cá chỉ ăn một lần thôi, cơm trắng mới là thực phẩm ăn hàng ngày. Tôi còn có thể tìm được bạn trai tốt hơn John ư? Rất khó đấy. Mà cho dù có thể, lại tìm hiểu, yêu đương lần nữa? Mệt chết đi được.


Tôi có thích anh không, thương anh không? Cũng có thể chứ, có lúc chúng tôi rất vui vẻ.


Tôi đã bao nhiêu tuổi? 30, cần ổn định, cân nhắc chuyện cả đời thôi.


Trở lại chỉ để bàn giao công việc, đồng thời bố mẹ tôi đã về hưu, lại rất thích cuộc sống yên tĩnh ở Úc, nên lần này tôi trở về giúp họ làm thủ tục để đưa họ đi. Trước khi đi, tôi hẹn lão Đại ra ngoài cafe một lát.


Lão Đại giận dỗi nói lúc nào cũng vội vàng như thế, sắp đi mới đến tìm tớ.


Tôi nói thật sự bận quá, nhưng tớ đã mua quà cho con gái cậu, cũng mua cho con Thế Phàm, chẳng biết là con trai hay con gái nữa nhưng thôi kệ có tấm lòng là được, cậu giúp tớ đưa cho anh ấy và A Lan. Có cả quà cho A Cường và lão Lục, nhưng đành nhờ cậu chuyển hộ thôi, haha, bây giờ tớ rất sợ lão Lục. Tớ cũng muốn gặp mấy người này, nhưng lại không dám, không còn cách nào ngoài nhờ cậu.


Lập tức mắt lão Đại đỏ hoe, con Thế Phàm lần này lại không giữ được.


A, sao lại thế? Quả thực tôi không dám tin vào tai mình, tôi nghĩ là tôi nghe nhầm.


Đúng thế, tám tháng rồi. Từ lần đầu tiên A Lan sảy thai sức khỏe đã không tốt, hai năm qua lại có một chút chán nản phiền muộn. Mấy năm nay Thế Phàm gặp nhiều biến cố, tình trạng sức khỏe càng không cần nói. Thai nhi vốn cũng không phát triển tốt, mặc dù từ lúc mang thai hai người họ đã cố gắng hết sức để giữ lại, nhưng cuối cùng…


Tất cả lông tơ trên người tôi dựng đứng lên, tôi ôm lấy thân mình, cảm thấy sao mà lạnh quá…


Hai người họ thật sự rất đáng thương. Tớ cũng không dám, nói đúng hơn là không đành lòng đến thăm họ. A Lan lần này sụp đổ hoàn toàn, thần kinh có dấu hiệu không bình thường. Thế Phàm còn đáng thương hơn, chẳng những phải đối mặt với sự thống khổ mất đi đứa con, còn phải vừa làm việc vừa chăm sóc A Lan. Kể từ sau lần nằm viện trước, chân anh ấy vẫn không ổn lắm, gần đây tình hình càng xấu đi. Khả Nghi, tớ cảm thấy ông Trời thật không công bằng với anh ấy, sao lại đày đọa người tốt như thế hết lần này đến lần khác, mỗi lần lại càng tàn nhẫn hơn!


Tôi khóc, run rẩy như một chiếc lá trong gió mạnh.


Tôi ngồi trên giường suy nghĩ suốt đêm.


Ba hôm sau, tôi trở về Úc. Việc đầu tiên là thu xếp xong cho bố mẹ, việc thứ hai là nộp đơn từ chức, việc thứ ba là đi tìm John.


Anh thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc, anh tưởng em ngày mai mới đến.


Vâng, em đã định thế.


Nhớ anh à?


John, em từ chức rồi.


Tại sao, không phải em đã nói đến Hồng Kông ư?


Xin lỗi anh, em không thể đi, em không thể ở bên anh. Em cũng không thể để anh chờ thêm nữa, như vậy là không công bằng đối với anh. Hi vọng anh về Hồng Kông mọi chuyện đều thuận lợi, rồi sớm tìm được người thật lòng yêu anh.


Thế còn em? Về Trung Quốc? Tìm bạn trai cũ?


Đúng vậy, em về nước. Nhưng không phải tìm bạn trai cũ, anh ấy có vợ rồi. Em không định quấy rầy cuộc sống của anh ấy.


Bởi vì đây là lựa chọn của em. John, em sống ở đâu không quan trọng, em từng cho rằng em có thể tiếp nhận anh. Nhưng bây giờ em mới biết, tình yêu xuất phát từ cảm thụ nội tâm, chứ không phải sự tiếp nhận bị động. Em thích anh, quý trọng anh, nhưng, rất xin lỗi anh, em không yêu anh.


Nói xong, tôi chợt thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Thì ra con người có thể dối trá như vậy, vì cái gọi là tiền đồ trong mắt thế tục làm ngược lại với ý muốn của bản thân còn giả vờ vui vẻ, tôi cười mình, ở quốc gia phương Tây coi trọng chủ nghĩa cá nhân này bao nhiêu năm mà còn ngốc đến thế.


Tôi có lỗi với John, có tội với bố mẹ.


“Bố mẹ, con sắp 30, haha, lúc chưa đầy 20 thì vội vàng yêu đương, bây giờ 30 rồi còn chưa kết hôn, khiến bố mẹ đau lòng lắm phải không?


Mấy năm nay con cố gắng sống cuộc sống bố mẹ mong muốn, vào đại học có tiếng tăm, vào công ty tốt nhất, tìm bạn trai ưu tú nhất, con cũng gần quên mất điều mà mình thực lòng mong muốn. Con cứ ngu ngơ làm theo hết thảy, không thể phủ nhận con cũng cảm thấy vui.


Con cho rằng mặc những bộ đồ sang trọng, đeo trang sức đắt giá, cầm túi xách hàng hiệu, đi cùng bạn trai có tiền, nghe người quen tán dương, nhìn ánh mắt ghen tị của bạn bè, con sẽ thấy hạnh phúc.


Con còn tưởng rằng con sẽ yêu John, con không ngừng tự nói với mình anh ấy có bao nhiêu ưu điểm, có người bạn trai như thế con nên thỏa mãn, không nên đắm chìm trong quá khứ, con đã thử thay đổi mình để thích ứng với anh ấy.


Thẳng thắn mà nói, mấy năm nay con không sống thật, giống như đang đi trong mơ, cả ngày choáng váng không thể tìm lại bản thân mình. Vậy nên, thưa bố mẹ, con không hạnh phúc, không hề vui vẻ. Con nói những điều này hi vọng bố mẹ hiểu, cuộc đời ngắn ngủi chỉ có một lần, cái con muốn không phải là những điều này. Bây giờ con chỉ muốn sống thật, trở lại nơi con quen thuộc, tìm lại bản thân mình!”

...
Tags: nam ay duoc gap anhnam ay duoc gap anh
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tình Yêu Của Hotboy
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Tên kiêu ngạo! Tôi ghét anh!
» Nhất định anh phải là của em
» Osin của anh Đại
1234...181920»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON