watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 01:15,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3406

Năm Ấy Được Gặp Anh


» Đăng lúc: 12/03/15 07:20:00
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

“Bà nuôi bạn ấy lớn, bạn ấy chăm sóc cho bà không phải là đương nhiên sao ạ, nếu không chẳng phải vong ơn phụ nghĩa, hí hí.”


Anh trừng tôi một cái: “Còn không nhanh làm lại bài thi của cậu, lề mề quá.”


Tôi gục xuống bàn, vừa gặm bút vừa nhìn lén anh tất bật. Quả thật anh bề bộn nhiều việc, vừa về nhà phải thu dọn đồ đạc, có lẽ sợ tôi thấy bừa bộn quá, sau đó ngồi xuống giảng bài cho tôi, trong khi tôi khổ não suy tư lại vội vàng tận dụng thời gian đun nước, vo gạo nấu cơm, giặt giũ rửa rau, ra ra vào vào giống như một chiếc máy được lập trình tự động. Tôi nhìn anh, nhìn căn phòng này, đột nhiên thấy chua xót trong lòng.


Anh gõ xuống bàn: “Cậu đang nghĩ bài tập hay đang ngẩn người?”


“Mình… cả hai.”


“Cậu biết vấn đề của cậu là ở đâu không? Cứ cầm đề vật lý lên là cậu lại có vẻ mặt như thế. Cậu đừng nghĩ là khó, tôi không biết làm, tôi không thể học môn này, cái này gọi là ám thị tâm lý, cậu có biết không. Nếu cậu cứ nghĩ như thế thì vĩnh viễn cũng không học được môn này đâu.”


Giọng điệu này thật là giống bố tôi, tôi cười: “Có cậu dạy, bây giờ mình rất có lòng tin, thật đấy. Nhưng cậu đừng mặc kệ mình nhé, nếu mình không đỗ đại học, bố mẹ sẽ giết mình. Cậu cố gắng một chút, có khi mình lại đỗ vào cùng trường đại học với cậu thì sao, ờ, thế bọn mình lại là bạn học, kỳ diệu chưa, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học ” tôi xòe ngón tay đếm: “kỳ diệu chưa.”


Anh không hơi đâu trả lời, cũng không để ý nước bọt của tôi đang bắn tung tóe, ngồi xuống bắt đầu giảng bài.


Tối đó tôi ăn cơm ở nhà anh. Bà nội vừa mời là tôi nhận lời ngay. Dĩ nhiên không phải lần đầu tôi đến nhà bạn ăn cơm, nhưng thường tôi cũng phải khách sáo từ chối đôi câu. Nhưng trước mặt anh tôi không dám thế, tôi sợ khách sáo một tí, anh lại coi là thật tiễn khách luôn, tôi không định mạo hiểm, mặt dày thì mặt dày vậy.


Anh làm ba món, rau xào, cần tây và một bát trứng gà chưng. Từ bé tôi đã không thích ăn trứng, nhưng cũng có thể anh hiểu lầm là tôi ngại nên chủ động lấy thìa xúc cho tôi, tôi ngoan ngoãn nhận lấy không dám nói không ăn. Cuối cùng phần lớn trứng gà đều cho tôi và bà nội, anh chỉ ăn chút xíu. Xem ra bát trứng này là cố ý thêm món ăn, giữa cái thời mọi người đều ăn thịt đến phát ngấy, anh và bà nội lại tiết kiệm khổ sở như thế, trong khoảng thời gian ngắn lòng tôi thật là ngũ vị tạp trần, bội phục, cảm động, xót xa, đồng cảm, đau lòng?


Cơm nước xong tôi khăng khăng đòi rửa bát, anh không đồng ý, nói sợ tôi đập vỡ hết bát nhà anh, đuổi tôi khỏi bếp. Trước mặt anh tôi luôn cảm thấy mình rất thất bại, thấy mình thật ngu xuẩn, chẳng biết làm gì, việc gì cũng không giúp được, chỉ biết há mồm ăn cơm, đúng là sâu gạo. Buổi tối khi chúng tôi ra khỏi con ngõ nhỏ, tôi nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh “Kỷ Thế Phàm, có một chuyện nhất định mình phải nói cho cậu biết.”


“Hả?”


“Cậu nấu ăn ngon lắm, ngon hơn cả mẹ mình nấu, thật đấy.”


Anh cười, rất dịu dàng, đứng ở đầu ngõ, làn gió đêm ấm áp lay động tà váy của tôi, tôi chợt cảm thấy giờ khắc này tốt đẹp biết bao, dù chỉ cứ vậy mà đứng ở đây, cảm giác thoải mái không nói nên lời.


Đêm đó tôi nằm trên giường, khoảng thời gian tốt đẹp ấy cứ trở đi trở lại trong đầu


Từ đó về sau, chúng tôi thường “tình cờ gặp” trên đường, tôi lại tán nhảm về mấy người và chuyện thú vị trong lớp, anh chỉ lặng lẽ nghe không phản ứng gì nhiều. Dẫu vậy tôi đã thấy rất thỏa mãn, tôi rất sợ anh dừng lại nói với tôi: “Cậu đi trước đi”, đó mới là thảm nhất. Đương nhiên cũng có lúc sẽ chạm mặt mấy bạn học nam nhiệt tình: “Phương Khả Nghi, thuận đường cậu có muốn mình chở cậu về không?” “Không cần, trạm xe buýt trước mặt kia rồi, đèo nhau nguy hiểm lắm.” Tôi rất lo anh sẽ bảo tôi đi, cũng may anh không nói gì. Các bạn học cũng thấy lạ bởi trước nay anh không phải là người dễ gần, nhưng tôi càng ngày càng thích nói chuyện với anh, tan học cũng thấy chúng tôi đi cùng nhau. Nhưng không có bất kỳ lời đồn đại nào về chúng tôi, có lẽ mọi người đều cho rằng tôi tìm anh vì bài vở, thái độ của anh đối với tôi cũng không có gì thay đổi, gặp nhau trên đường cũng là chuyện bình thường, mấu chốt là không ai biết- việc tôi đến nhà anh học.


Chỉ có tôi tự biết càng lúc mình càng muốn thân thiết với anh, cũng không hiểu tại sao, chẳng lẽ chỉ bởi anh khác biệt như thế? Tôi khẩn khoản xin đến nhà anh học hai buổi, anh chỉ đồng ý một, mỗi thứ sáu, vì hôm đó tan học tương đối sớm. Tôi thật hết cách với anh, những người khác đều chiều ý tôi, chỉ có anh là ngược lại. Thôi một buổi thì một buổi vậy.


Những lần sau đến nhà anh, từ câu chuyện cà kê của bà nội, tôi cũng hiểu được đại khái cuộc sống của anh. Thu nhập chủ yếu của anh và bà nội là: tiền cho thuê phòng + tiền trợ cấp cha mẹ mất + làm công lặt vặt. Căn phòng cách vách cho hai anh em lên thành phố làm công: A Cường và A Lan. Vào sáng sớm A Lan mở hàng bán đồ ăn sáng với Thế Phàm, ban ngày cô bán nước hoa quả ở chợ, về nhà có thể mua hộ đồ ăn cho Thế Phàm, buổi tối lại cùng Thế Phàm chuẩn bị cho ngày hôm sau, Thế Phàm giúp cô ghi chép sổ sách. A Cường làm ca ba ở một xưởng nhỏ, cũng nhận công việc đóng gói về cho Thế Phàm và bà nội. Thế Phàm đặc biệt hứng thú với điện tử, còn hay giúp người ta sửa đài tivi gì đó. Nếu mắt bà nội còn tốt sẽ thấy tôi thường giật mình đến mức rơi cằm, một ngày anh ngủ bao nhiêu tiếng chứ? Không phải anh nên học bài ư? Thời gian của anh quý giá như vậy, vẫn dành một buổi ôn tập cho tôi?


Tôi đứng ngồi không yên, vì thế lượn vòng qua núi lượn quanh qua ruộng một lúc mới lắp bắp hỏi có phải tôi nên trả một chút học phí và tiền cơm. Anh từ chối phắt, mặt lạnh như băng. Không dám tiếp tục nhiều lời, nhưng tôi lại muốn làm chút gì đỡ cho anh, nhặt rau nấu cơm chẳng hạn, nhưng đến phòng bếp anh còn không cho tôi vào (nói thật vào tôi cũng không biết mình có thể làm gì). Nhiều nhất tôi chỉ có thể giúp bà nội tìm vài món đồ và trò chuyện với bà mà thôi.


Trong ngôi nhà nhỏ này, trừ bà nội, Thế Phàm lớn tuổi nhất, vì lí do thân thể và gia đình nên đi học muộn, lại nghỉ hai năm, nên mặc dù học cùng lớp nhưng anh hơn tôi đến bốn tuổi. A Cường 21, nhỏ hơn Thế Phàm một tuổi, A Lan 19, hơn tôi một tuổi. Hai người đều không thích nói, trong nhà tôi lắm mồm nhất. Tôi trêu A Lan: “Lan Tử, chị không thích nói chuyện thì sao bán hàng được. Chị nói nhiều lên một tí có khi lại đắt hàng hơn.” Thế Phàm liền đỡ lời cho cô:


“Đều là bà con xóm giềng, nói nhiều hay ít cũng vậy. Nhưng cậu nói ít đi một chút không chừng thành tích lại khá lên, đi học đã nói chuyện suốt, bây giờ ôn tập cũng ngồi không yên. Đã xong bài chưa?” Tôi bĩu môi buồn bực trở lại bàn học, nhìn bọn họ làm việc ăn ý mà cảm thấy mình rất thừa thãi.


Không thể không thừa nhận học thêm ở nhà anh có hiệu quả và hiệu suất rất cao. Tôi là người rất hay lơ đãng, thường phải để Thế Phàm kéo hồn trở về.


Lúc anh giảng bài đều cực kỳ tập trung nghiêm túc, tôi thường bị lòng nhiệt tình của anh lôi cuốn cũng dồn hết chú ý vào bài.


Đến cái thứ sáu thứ tư, tôi chậm tay chậm chân, vừa ra khỏi phòng lại bị bí thư Đoàn trường giữ lại nói chuyện hoạt động Đoàn một lúc lâu, đến khi tôi ra khỏi cổng trường đã không thấy bóng dáng anh đâu cả. Nhất định anh không ngờ tôi là kẻ mù đường nên cũng không đứng đầu ngõ chờ tôi. Tôi lượn quanh trong ngõ mà như lạc vào mê cung. Trước đây tôi đều ra vào cùng anh, chưa từng để ý đường đi. Bây giờ thì tốt rồi, đây chính là kết quả của sự phụ thuộc quá đáng. Trời dần dần tối, tôi bắt đầu có chút lo lắng. Càng lo càng lạc sâu hơn, tôi bỗng nhiên muốn khóc. Bất chợt nghe thấy ai đang lớn tiếng gọi tên mình: “Phương Khả Nghi!” Giống như chết đuối vớ được bè gỗ, tôi vừa vui mừng kêu lên vừa chạy theo hướng có tiếng gọi: “Kỷ Thế Phàm, mình ở đây.”


Anh nghe thấy tiếng tôi cũng nhanh chóng chạy đến. Đúng vậy, anh đang chạy, cây nạng nặng nề gõ xuống mặt đất, mồ hôi chảy trên mặt anh, lo âu, gấp gáp, phiền muộn, ân hận, đau lòng, tôi chưa từng thấy nét mặt phong phú như vậy của anh. Nước mặt lập tức rơi xuống, tôi ôm lấy cánh tay anh mà nức nở: “Kỷ Thế Phàm, sao cậu không đợi mình, sao cậu không đợi mình một lát…”


“Xin lỗi, xin lỗi, tôi cứ nghĩ cậu biết đường. Bây giờ tôi tìm được cậu rồi mà, tốt rồi, đừng khóc nữa, không sao đâu.”


“Đừng khóc, là lỗi của mình có được không” có lẽ do lần đầu nhìn thấy tôi khóc, anh luống cuống tay chân, không biết phải an ủi thế nào.


“Đừng khóc, tôi đưa cậu về. Có người đến sẽ cho là tôi bắt nạt cậu đấy, xin cậu.” Hiếm khi anh lại dịu giọng như vậy, tôi tiếp tục.


“Buổi tối tôi nấu mỳ lạnh cho cậu, món này cậu rất thích mà, có được không.” Anh cúi đầu dịu dàng nói, tôi cảm nhận trên trán truyền đến hơi thở.


“Thật chứ?” Tôi lấy tay áo anh lau nước mắt, ngước đầu lên.


Anh rất cam chịu, ý bảo tôi buông tay anh ra: “Thật, bây giờ đi được rồi chứ?” Tôi bất đắc dĩ gật đầu, quyết định có chuyển biến tốt rồi thì nhường một chút vậy.


Lúc lên bậc thang, chân anh bỗng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, tôi vội đỡ lấy anh.


“Cậu không sao chứ” tôi sợ hết hồn.


“Không sao, có thể vừa rồi chạy hơi vội.”


Tôi lại muốn khóc.


“Không sao thật mà.” Anh bị nét mặt của tôi dọa.


“Vậy mình đỡ cậu.” Anh không từ chối, có lẽ sợ tôi sẽ khóc thật.


Vào nhà, tôi dìu anh ngồi ở giường, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho anh. Anh bản năng định rụt lại, nhưng tôi không buông tha cho anh: “Thả lỏng người sẽ tốt hơn đấy.”


Anh cúi đầu nhìn chân mình, không lên tiếng cũng không từ chối nữa.


Bà nội lò dò bước đến: “Khả Nghi à, cháu không sao chứ, sao đến muộn thế.”


Tôi vội đỡ bà nội ngồi xuống: “Bà ơi cháu không sao, ở trường có vài việc nên đến chậm.”


“Không sao là tốt rồi. Thế Phàm đợi cháu mãi, nóng ruột muốn chết. Cứ nghĩ là cháu xảy ra chuyện gì rồi. Hôm nay Thế Phàm mua tương, định làm mỳ lạnh cháu thích đấy.” Tôi nghe mà trong lòng ấm áp, cảm giác hưởng thụ không nói nên lời.


Lẳng lặng ngồi trở lại bên cạnh anh, để tay lên chân anh: “Đã tốt hơn chưa?” Tôi chưa từng nghe thấy giọng mình mềm dịu đến thế.


“Tốt hơn nhiều rồi.” Anh cúi đầu trả lời, dường như bị lây từ tôi, giọng nói không còn lạnh nhạt như trước kia.


Hôm ấy, tôi thật may mắn đã lạc đường, có thể biết Kỷ Thế Phàm lo lắng cho tôi, đừng nói là lạc mấy bước chân trong hẻm, cho dù bãi tha ma tôi cũng dám xông vào một lần. Hơn nữa tôi vui sướng phát hiện Kỷ Thế Phàm không phải không có nhược điểm, anh sợ nước mắt của tôi.


Dĩ nhiên nước mắt của tôi không phải nói đến là đến. Nên đại đa số thời gian tôi căn bản không có cách nào với anh, cò kè mặc cả với anh căn bản không có tác dụng. Tuy nhiên rất nhanh tôi phát hiện tôi còn có vũ khí khác, đó chính là “bà nội”. Ví dụ hôm đó ăn cơm, lại là trứng gà cách thủy, tôi không nói câu nào xúc cho anh mấy thìa lớn, anh đương nhiên không muốn nhận, tôi uy hiếp “Mình sẽ nói với bà cậu chỉ ăn cơm trắng không gắp thức ăn.” Anh tức giận trừng mắt với tôi, không thể làm gì hơn là đưa bát ra. Tôi đắc ý cười, nhìn anh ăn xong thức ăn trong bát tôi còn vui sướng hơn được phần thưởng.

...
Tags: nam ay duoc gap anhnam ay duoc gap anh
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Câu Chuyện Tuổi 23
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON