watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:59,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2688

Năm năm bị đánh cắp


» Đăng lúc: 12/03/15 07:16:39
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

“Bây giờ không phải là giấc mơ” Tạ Vũ cười, ” Em đang ngồi trên xe máy đó.”
“Đúng vậy, chẳng qua là hơi đáng tiếc một chút” Hà Mạn cười xấu xa, “Còn thiếu một anh bạn trai tuấn tú.”
Tạ Vũ nghe vậy bỗng nhiên phanh lại, Hà Mạn đụng vào lưng Tạ Vũ, sợ tới mức hét ầm lên. Tạ Vũ đắc ý cười cười, một lần nữa tăng tốc.
“Tiểu thư, mạng của em đều đặt trên tay anh, nói chuyện chú ý một chút.”
Hà Mạn cợt nhả ở phía sau hôn Tạ Vũ.
“Anh thật sự hy vọng con đường này không có điểm dừng.”
Tạ Vũ nói xong, hai người đều chìm vào im lặng.
Tuần trăng mật rồi sẽ kết thúc.
Thị trấn ven biển này luôn luôn là mùa hè.
Những chuyện tốt đẹp nhất, luôn luôn xảy ra vào mùa hè.
Đáng tiếc bọn họ phải tạm biệt.
Hà Mạn có chút luyến tiếc, nhưng không muốn mình quá đa cảm.Cô một lần nữa cầm lấy máy ảnh, sau đó tự chụp.
“Gửi cho thời thanh xuân luyến tiếc của tôi.” Cô nhìn máy ảnh nói, cười ngọt ngào.
“Đây là cô gái xinh đẹp Hà Mạn, ” cô đem máy ảnh quay chính mình, sau đó lại quay về phía bờ biển, “Đây là bãi biển dưới ảnh trăng.”
“Đây là phong cách xe máy.”
“Đây là… một anh bạn đẹp trai!” Hà Mạn lớn tiếng cười nói.
Máy ảnh chỉ quay được một bên sườn mặt Tạ Vũ, đôi mắt trên gương mặt đẹp trai nhấp nháy dưới ánh trăng.
“Hôn em đi.” Hà Mạn nhẹ giọng nói.
“Anh đang lái xe nha” Tạ Vũ cười nói, “Còn không đội mũ bảo hiểm đâu! Em điên à?”
“Mặc kệ chuyện đó! Quay đầu, hôn em đi! Dù sao trên đường cũng không những người khác , không có việc gì đâu !” Hà Mạn cả người đều dựa vào lưng Tạ Vũ, nhẹ nhàng nói.
Tạ Vũ bị buộc không có biện pháp từ chối, nhanh chóng quay đầu, rất nhanh hôn Hà Mạn một cái. Hà Mạn một tay cầm máy ảnh, tưởng chụp được cảnh đó, nhưng thật sự là quá nhanh, chụp không thành công.
“Không chụp được, lại hôn một chút, hôn một chút thôi…”
“Không được, rất nguy hiểm !” Tạ Vũ cảm thấy nên giữ vững lập trường.
“Ông xã, ông xã tốt, hôn đi…” Hà Mạn bắt đầu nũng, không ngừng thì thầm bên tai Tạ Vũ.
Tạ Vũ trong lòng cũng ngứa ngáy , chắc là không có việc gì , hơn nữa, nụ hôn như vậy thật ý nghĩa. Anh lại quay đầu hôn Hà Mạn một chút, thời gian nụ hôn tương đối lâu.
Hà Mạn cuối cùng hào hứng nói: “Chụp được rồi! Chụp được rồi! Ha ha ha!”
Tạ Vũ còn chưa quay đầu, liền thấy sắc mặt Hà Mạn đột nhiên chuyển từ hào hứng sang kinh hoàng.
Hà Mạn lớn tiếng hô: “Cây! Cây!”
Tạ Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước, nhưng đã tránh không kịp.
Trong mắt Hà Mạn con đường ven biển trở nên mờ dần, đèn flash máy ảnh nháy một cái, sau đó tắt phụt chỉ còn một màu đen.
Chương 2: Thời gian lãng quên con người
Hà Mạn bước ngang qua một gian phòng bệnh, bên trong sáu bệnh nhân và người nhà của họ đều đang ngửa đầu xem tivi.Tivi trên tường chiếu một bộ phim thần tượng với dàn diễn viên đầy màu sắc , nữ diễn viên quỳ ở đầu giường bệnh than thở khóc lóc, run rẩy đầy bả vai nam diễn viên, vừa khóc vừa nói:
“Anh đã quên em sao? Anh thật sự đã quên em sao? Nói đi, nói là anh đang gạt em!”
Có một cô gái miệng đang cắn quả táo cũng vừa hay đi ngang qua phòng bệnh, lướt qua người Hà Mạn. Một bác bệnh nhân trung niên mặc quần áo màu xanh quay đầu mỉm cười với cô gái bên cạnh “Con đoán đúng rồi, anh ta đúng là mất trí nhớ.”
“Vừa nhìn thấy tình tiết xe cộ là tôi liền đoán ra được” cô gái cắn quả táo rộp rộp, ” Khi nào có tai nạn xe cộ, thì đều có mất trí nhớ.”
“Đúng là biên kịch.”Hai người vừa nhìn nhau vừa nói.
Hà Mạn đứng ngoài cửa, ngẩng đầu xem tivi, lại quay đầu nhìn cửa kính phản xạ hình ảnh của mình, sờ sờ băng vải trên đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Cô đi về cuối hành lang, chậm rãi, câu thoại khàn khàn trong phim không ngừng vang lên
“Nói đi, anh đang gạt em.”
Hà Mạn thì thào tự nói.
Hà Mạn trở lại phòng bệnh, chị Hà Kỳ đang ngồi ở bên cửa sổ gọt táo.
“Đi toilet sao lại chậm như vậy? Có phải đầu lại choáng váng không?”
Hà Mạn lắc đầu, ngồi lên trên giường.
“Nếu còn cảm thấy đầu choáng váng, phải nói cho bác sĩ biết, em cứ ở lại hai ngày, đừng nóng vội xuất viện , cái gì cần kiểm tra thì cứ kiểm tra hết đi.”
Hà Mạn không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn thấy quả táo trong tay Hà Kỳ, thuận miệng hỏi:
“Chị lại gọt táo sao, lần trước gọt em cũng chưa ăn, để hoài cũng bị y tá vứt đi. Chị cũng không phải không biết, từ trước giờ em đều không thích ăn táo.”
Câu nói của cô có chút khó chịu. Hà Kỳ sớm đã biết, từ lúc cô tỉnh lại tính tình không tốt lắm , tới bây giờ cũng không muốn cùng cô so đo quá, mặc kệ Hà Mạn nói gì, Hà Kỳ đều cười hì hì .
“Chị từ nhỏ đến lớn chưa từng chăm sóc bệnh nhân nào, khó khăn lắm mới có cơ hội này, tất nhiên phải chăm sóc sao cho chu đáo và giống phim một chút chứ. Ngày bé xem phim thần tượng, chị rất hâm mộ người gọt táo cho bệnh nhân đó nha.”
Hà Kỳ vui cười rạo rực tiếp tục cúi đầu gọt táo, vỏ quả táo một vòng lại một vòng rớt xuống, chiều rộng không đồng đều, nhưng kì diệu là không bị đứt đoạn.
Hà Mạn càng nhìn càng thêm phiền lòng, hai tay đem đẩy dĩa táo vừa gọt xuống đất
Lúc này Hà Kỳ không vui .
“Em làm gì đó!” Cô kêu ra tiếng, “Lần này chị thật vất vả…”
“Mất trí nhớ đã đủ giống phim thần tượng rồi, chị đừng làm em cảm thấy tồi tệ nữa được không?”
Hà Mạn vừa nói xong, đôi mắt lại đỏ. Hà Kỳ không hề lên tiếng, buông quả táo, đứng dậy ngồi vào bên người cô, nhẹ nhàng mà ôm cô.
“Chị, chị nói cho em biết đi, Tạ Vũ rốt cuộc vì sao không đến thăm em ? Anh ấy xảy ra chuyện gì? Có phải đang trách em hay không?”
Ánh mắt Hà Kỳ lóe lên, muốn nói lại thôi.
“Anh ấy trách em phải không, nếu em không quấy rối, bọn em vẫn tốt, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe…”
Hà Mạn nói được một nửa chính mình liền trở nên ngây ngẩn..
Trong lúc nằm viện, vô số lần cô đã hỏi về vết thương của Tạ Vũ, cũng vô số lần tự trách hành vi của mình, Hà Kỳ khuyên như thế nào cô cũng đều bỏ ngoài tai.
Nhưng đây là lần đầu tiên, Hà Mạn ngừng lại, nói với chính mình, những chuyện đó đều xảy ra vào năm năm trước.
Cô tuyệt vọng muốn níu kéo lại bãi biển năm năm trước đây, không muốn giống những người khác theo thời gian mà rời xa.
Thời gian không kéo cô đi, nó đã hoàn toàn quên lãng cô.
Mười ngày đầu, Hà Mạn từ trong bóng tối tỉnh lại.
Đợi cho ánh mắt chậm rãi thích ứng ánh sáng xung quanh, cô mới nhận thấy được mình đang ở trong bệnh viện. Lúc này, gương mặt quen thuộc đập vào mắt Hà Mạn.
Chị Hà Kỳ vui mừng hét to: “Cảm tạ ông trời! Em cuối cùng cũng tỉnh! Bác sĩ bác sĩ…”
Hà Kỳ một bên hô to bác sĩ, một bên chạy về phía cửa, chạy đến nửa đường mới nhớ đến đầu giường bệnh còn có nút để ấn gọi, vì thế lại đi vòng vèo trở về dùng sức ấn vài lần.
Hà Mạn cảm thấy đầu mình mờ mịt , chưa kịp phản ứng gì, đã bị một nhóm bác sĩ y tá vây lại.
Bác sĩ đứng một bên rọi đèn pin kiểm tra đồng tử của Hà Mạn, sau đó hỏi nàng một số vấn đề
Bác sĩ: “Xin hỏi, cô tên là gì?”
Hà Mạn không để ý người nào, đầu óc của cô thật hỗn độn, xương sọ có chút đau đau, huyệt thái dương cũng giật giật. Là vì tối hôm qua uống nhiều rượu vang sao? Nhưng vì sao chị lại ở chỗ này? Đúng rồi, là tai nạn xe ! Tạ Vũ đâu? Tạ Vũ có khỏe không?
Giọng nói cô khàn khàn mở miệng liền hỏi: “Tạ Vũ đâu?”
Không có ai trả lời. Chỉ có chị Hà Kỳ trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc.
Hà Mạn muốn nhìn giường ngủ phía bên cạnh, nhưng lại không thấy rõ lắm. Lúc này bác sĩ dùng âm lượng lớn hơn để hỏi: “Xin chào, cô có nhớ rõ mình tên là gì không?”
Hà Mạn lấy lại tinh thần, nhẹ giọng đáp: “Hà Mạn.”
Bác sĩ ngay sau đó hỏi: ” Cô có nhớ tại sao mình lại ở bệnh viện không?”
Hà Mạn chần chờ một chút, những hình ảnh chắp nối từ từ hiện lên: bể bơi , tiệc tối thịt nướng, bay trên khinh khí cầu, trời đầy sao, đường ven biển dài thật dài… Hình ảnh cuối cùng nhanh chóng hiện lên là đường bờ biển với ánh trăng.
Nước mắt Hà Mạn tràn mi.
“Chị , Tạ Vũ, Tạ Vũ anh ấy không có việc gì chứ? ! Chị, Tạ Vũ đâu?”
Hà Kỳ sửng sốt một chút, nhất thời không nói chuyện. Hà Mạn đều nhanh vội muốn chết, nhưng sức lực lại không có. Cô cứ tưởng giọng nói mình lớn lắm, nhưng phát ra chỉ là vài âm thanh mỏng manh: “Tạ Vũ! Chị , Tạ Vũ làm sao vậy? Chị đừng giấu em, anh ấy ở đâu?”
Hà Mạn không thể khống chế nước mắt như bình thường được, trái tim ở lồng ngực đập thình thịch, dự cảm không tốt làm môi cô run run.
Nếu chị đã đến đây, tai nạn xe nhất định rất nghiêm trọng ? Tạ Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hà Mạn mở to hai mắt, lại chỉ có thể ngã vào trong lòng Hà Kỳ không ngừng rơi nước mắt.
“Khi gặp chuyện đó, cô và chồng cô cùng ở một chỗ?”
Bác sĩ nhẹ nhàng đưa ra nghi vấn này , trong đầu Hà Mạn nổ “Oanh” một tiếng.
Như thế nào? Chẳng lẽ Tạ Vũ lại mất tích ?
Cô giãy khỏi Hà Kỳ, suy yếu lôi kéo tay bác sĩ nói: “Đúng vậy! Chúng tôi cùng ngồi trên xe máy, không cẩn thận đụng vào một thân cây… Người khác đâu? Không ai thấy anh ấy ư? Không thể nào! Chúng tôi chỉ đụng vào một thân cây thôi!”
Hà Mạn khóc lóc, chỉ cảm thấy đầu mình “ Phanh” một tiếng, bóng tối lại buông xuống.
Hà Mạn mơ mơ màng màng cảm giác được chính mình đang nằm trên giường đẩy, các bác sĩ đang tiến hành kiểm tra.Cô còn muốn tiếp tục hỏi về Tạ Vũ, mí mắt không hiểu sao cứ sụp xuống, chỉ có thể miễn cưỡng mở một chút, lập tức lại chìm vào bóng tối.
Bóng tối, giống đêm hôm đó trên biển, không hề có ánh trăng.
Thời điểm Hà Mạn lại tỉnh lại, phát hiện chỉ có chị ngồi bên cạnh.
Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, tự nói với chính mình, không thể lại ngất đi , muốn trấn định, sau đó hít sâu một hơi, đẩy nhẹ chị đang ngủ.
“Em tỉnh rồi ?” Hà Kỳ thật cao hứng, vừa muốn đi ấn chuông, lại bị Hà Mạn giữ chặt.
Ánh mắt Hà Mạn cầu xin làm cho chân tay Hà Kỳ có chút luống cuống.
“Hà Mạn, em đừng vội, em hãy nghe chị nói…”
“Chị nói trực tiếp với em đi, Tạ Vũ rốt cuộc làm sao vậy!” Hà Mạn cảm thấy tầm mắt mình lại mơ hồ , tất cả đều là nước mắt.
“Chị đã hỏi em lúc trước, em nói …Em bị tai nạn xe vào tuần trăng mật?”
Giọng điệu Hà Kỳ là lạ , như là nhắc tới việc xảy ra đã lâu. Nhưng mà Hà Mạn không có sức lực đi nghiên cứu lý do tại sao cô hỏi vậy, chỉ gật gật đầu, mở to mắt nhìn.
“Em… Em không phải bị tai nạn xe cộ mà là…”
“Chị đừng có dông dài , nói nhanh đi!”
Hà Kỳ cũng hít sâu một hơi, hơi hít sâu của chị khiến tâm trạng của Hà Mạn trở nên thấp thỏm.
“Nếu em nói đến vụ tai nạn xe ở tuần trăng mật, như vậy, Tạ Vũ không có việc gì.”
Trên mặt Hà Mạn từ từ nở một nụ cười, giống như một đóa hoa đang nở rộ.
“Nhưng mà ” Hà Kỳ cẩn thận nhìn Hà Mạn, “Chị cảm thấy kì lạ, em cuối cùng bị sao vậy?”
“Em làm sao vậy? Em bây giờ không phải đang tỉnh táo sao?”
“Ý của chị là…” Hà Kỳ khó xử rối rắm nửa ngày, “Em em cùng với cậu ấy, nửa năm trước đã ly hôn mà! Em làm sao có thể không nhớ rõ như vậy?”
Tươi cười của Hà Mạn ngưng kết ở khóe miệng.
“Ly hôn? !”
Cô rất kinh ngạc , sau đó cười thành tiếng....
Tags: nam nam bi danh capnam nam bi danh cap
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tình Yêu Của Hotboy
» Tôi là đàn bà
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Tên kiêu ngạo! Tôi ghét anh!
1234...252627»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON