watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 02:34,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 4836

Nhất Định Tớ Sẽ… Lấy Cậu


» Đăng lúc: 12/03/15 07:30:17
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Lúc vô tình đi ngang qua, Nhật đã nhận ra có điều gì đó bất ổn. Nhất là lúc Linh ngã xuống. Toàn thân ko còn chút sức lực nào. Trong lòng chợt cồn cào. Cậu chạy nhanh đến.


- Linh. Cậu làm sao thế này ? – Huy quay sang TRang. – Cậu đã làm gì cậu ấy ?


- Tao thật sự thất vọng. Không phải vì mày mà tao thất vọng chính bản thân tao. Tao ko xứng đáng làm bạn thân của mày. Nhất là..tao ko thể khiến mày quên đi nỗi đau đó. – Trang nói, nhẹ như gió. Tựa như ko có chút thanh âm nào phát ra từ cái miệng nhỏ xinh kia. – Xin lỗi mày vì chuyện hôm nay. Nhật à, đưa cậu ấy về nhà hộ tớ.


- Trang… – Nó thều thào, yếu ớt. – Tao…không thể…


- Mày đừng nói nữa. Suy nghĩ cho kỹ đi. Lúc nào tao cũng tin ở mày. Mày rất mạnh mẽ. Đúng ko ?


Trang đi thẳng. Bất chợt nhỏ thấy khoé mắt mình cay cay… nước mắt từ đâu bỗng trào ra, từng đợt. Giờ đây, nó căm ghét chính bản thân mình. Nó ko muốn nhỏ bạn phải buồn. Nhưng nó lại càng ko thể để cái quá khứ đó mãi vây kín lấy Linh được. Con bé cần phải thoát ra.


Chương 8


Linh thích chơi piano. Đó cũng là niềm đam mê của nó từ hồi bé xíu. Nó tham gia câu lạc bộ thiếu nhi từ hồi 4 tuổi và đặc biệt rất thích các phím đàn.


Kỳ diệu thay, dường như các phím đàn nhỏ xinh ấy cũng thích nó. Cả hai kết hợp tạo nên những bản piano khi thì nhẹ nhàng , sâu lắng. Khi thì trầm bổng, vui tươi. Các anh chị trong câu lạc bộ nói nó rất có năng khiếu nên tài năng âm nhạc nhí áy cũng được rèn giũa một cách kỹ lưỡng hơn. Dần dần, nó được tham gia các cuộc thi về piano. Và thường xuyên đạt giải thưởng cao trong các cuộc thi đó. Nó là niềm tự hào của mẹ, của các bạn, của các thầy cô, các anh chị trong câu lạc bộ. ĐẶc biệt là chị Thu Phượng. Cô giáo dạy đàn của nó. Vì chị rất trẻ và vui tính lại rất yêu quý nó nên nó được đặc cách gọi bằng chị chứ ko phải bằng cô như các bạn khác.


Năm đó, nó học lớp 6. Thành phố tổ chức cuộc thi về âm nhạc. Nó rất muốn tham gia nên đã nài nỉ chị Phượng đưa đi. Chị đã đồng ý. Nó vui lắm. Có chị Phượng bên cạnh, nó sẽ tự tin hơn rất nhiều.


Thế nhưng…, nó không thể ngờ lần đó lại là lần cuối nó được nhìn thấy nụ cười tươi rói như ánh ban mai của chị.


Không thể …


Chiếc xe tải đột ngột vượt đèn đỏ. Bất ngờ đâm sầm vào xe của nó. Cả nó và chị đều ngã nhào….


Nó bất tỉnh…


Mọi người hối hả đưa nó vào bệnh viện.



Tỉnh dậy, nó nghe mẹ bảo, chị Phượng đã ra đi… vĩnh viễn …sẽ ko bao giờ trở lại nữa.


Nó sẽ ko được nhìn thấy khuôn mặt chị nữa…


Không thể thấy được nét mặt tức giận của chị trước những trò tinh quái của nó nữa…


Chị sẽ ko động viên nó. Không dạy nó chơi đàn nữa…


Chị…


Chị Phượng đi rồi…Nó còn chơi đàn để làm gì….Chẳng phải tại nó mà chị mới… đó sao ?


Lỗi là do nó…Tất cả tại nó…..




~~~~~**********~~~~


- Mẹ.


- Con tỉnh rồi à con gái. Đỡ mệt chưa con? – Mẹ nó ân cần.


- Con là một đứa vô dụng… phải ko mẹ?


- Không. Con là đứa con gái đáng yêu và tài năng nhất.


- Nhưng vì con mà chị Phượng… – Nó nghẹn ngào. Nước mắt rơi lã chã.


- Không phải lỗi tại con đâu, con đừng tự quy tội cho mình như thế chứ. – Mẹ nó ôm nó vào lòng. Nhẹ nhàng xoa đầu đứa con gái.


Nó vẫn khóc. Khóc trong vòng tay thương yêu của mẹ.


Mặc cảm tội lỗi vẫn trào dâng.


Suốt 5 năm qua. Nó cố gắng vui tươi. Cố gắng cười. Nhưng sao, nó vẫn ko thể quên..


Chị Phượng…


***


~~~~~~~~~*******************~~~~~~~~~~


- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế, Huy, nói cho tớ nghe đi. – Nhật lo lắng nhìn Linh rồi quay sang hỏi Huy.


Huy lặng lẽ nhìn Linh, thở dài.


Đã bao nhiêu năm trôi qua, tại sao con bé ngốc đó vẫn chưa quên chứ. Mặc dù cậu đã cố gắng làm nó cười nhiều như thế nào.


~***~


Năm lớp 6.


Vào một ngày hè đẹp trời.


Có một cô bé xinh xắn và một cậu trai đáng yêu …


- Cậu nhớ …chị Phượng à? – Cậu bé hỏi.


Cô bé gật đầu. mắt hướng về một nơi nào đó…xa xăm. Đôi mắt đen, to tròn hiện hữu mồn một những hình ảnh về một ký ức đau buồn .


Nỗi buồn chưa nguôi.


Mắt cô bé lại ngân ngấn nước khiến cậu nhóc bối rối. Cậu nhóc là con trai mà. Con trai lại rất sợ nước mắt của con gái.


- Đừng buồn nữa được ko?


- Lỗi là tại tớ . Vì tớ…


- Thôi. Tớ sẽ ko nhắc đến chuyện này nữa. Chúng ta chơi trò trốn tìm nhé.


- (Lắc đầu)


- Đuổi bắt vậy.


- (Lắc đầu)


- Vậy…chơi trò của con gái nhé. Nhảy dây ấy…


- (Vẫn lắc đầu)


- Làm thế nào bây giờ. Hay là chơi trò siêu nhân được ko ?


- Siêu nhân á. – Cô bé tò mò.


- Ừ. siêu nhân.


- Nhưng siêu nhân là của con trai mà.


- Vậy thì…chơi trò ‘ siêu nhân ước ‘ nhé !


- Trò ấy là trò gì ?


- Siêu nhân biết ước ấy. Thế này nhé. Cậu sẽ cầm con siêu nhân vàng này. Sau đó ước một điều để siêu nhân thực hiện điều ước ấy cho cậu. Hiểu ko ?


- Ưm….


- Ừ. Tớ cũng ước. Siêu nhân đỏ sẽ giúp tớ.


- …


- Thử đi.


- Thôi được. Tớ sẽ thử.


- Mà này. Cậu ko được khóc đâu nhé. Siêu nhân… ừm…sợ nước mắt con gái lắm đấy.


- Thế à.


- Ừ.


- Vậy tớ sẽ ko khóc nữa.


- Còn nữa. Cậu phải cười thật nhiều vào. Siêu nhân rất thích con gái hay cười. Như thế, siêu nhân sẽ giúp cậu nhiều hơn.


- Thật sao ?


- Ừ.


- Vậy thì tớ sẽ cười.



- Hà Linh này, cậu có biết tớ muốn siêu nhân của tớ làm gì cho tớ ko ?


- Làm gì ?


- Làm cho cậu béo như heo…


- Á…cái gì cơ…


- Cậu nhìn cậu xem. Mấy tháng nay cậu lười ăn lắm. Nên siêu nhân sẽ …hehe.. – Cậu bé cười đểu.


- Không được. Không được. Tớ ko muốn làm heo đâu.


- Vậy thì cậu nhớ cười nhiều vào nhé. Cười nhiều sẽ ko giông heo chút nào đâu.


- Được rồi.


….


Trên cánh đồng đầy nắng và gió. Cô bé lại hồn nhiên vui vẻ cười đùa.


Bên cạnh, cậu bé cũng cười. Nụ cười của niềm tự hào, hãnh diện. Phải. Cậu nhóc làm cho TRần Hà Linh cười rồi.


Vui quá… !!!


~***~


Nhưngsao lúc này, Huy lại cảm thấy bất lực. Cậu ko biết làm cách nào để người con gái ấy vui hơn. Phải chăng, giờ đây, cô bé ngây thơ ngày nào đã trưởng thành, ko còn tin vào những trò đùa trẻ thơ nữa.


Làm sao đây ?


Nhìn thấy nó đau khổ, tự dằn vặt mình mà cậu thấy xót xa quá. Cậu mong người phải gánh chịu những tổn thương nặng nề ấy là cậu chứ ko phải nó. Nhưng nào có thể…


Huy lặng lẽ bước đến bên giường của Linh. Bàn tay con bé giờ vẫn lạnh toát. Nét mặt mệt nhọc. Ko còn căng tràn sức sống như ngày nào nữa.


Đau…


Phải ! Trái tim Huy đang đau..


Chương 9


« Cậu ấy bị ám ảnh về một vụ tai nạn xe. Mất đi người mình yêu quý…Cảm giác ..ko dễ chịu chút nào ».


Từng lời nói của Huy như găm vào da thịt của Nhật.


Buốt giá !


Đúng rồi ! Mất đi người mình yêu thương quả ko dễ chịu chút nào…


Một giọt nước mắt vô thức rơi ra…


Đã bao lâu rồi…cậu ko khóc… ?


~***~


Ngày hôm nay đẹp quá. Gió dìu dịu thổi qua khung cửa sổ. Một vài bông hoa layơn nhỏ khẽ đung đưa theo chiều gió.


Chúng đang vui ư ?


Vui vì điều gì…trong khi…


- Hey ! Hỡi cô gái xinh đẹp. Đoán xem ta là ai đây.


Nó trố mắt nhìn vào kẻ lạ mặt phía đối diện.


- Siêu nhân ư ?


- Oh yes ! Ta chính là siêu nhân đây. Đặc biệt…ta là ‘siêu nhân ước’ , hôm nay, ta sẽ là siêu nhân ko công một ngày cho cô gái xinh đẹp đây. Cơ hội ngàn năm có một đấy. Ước đi nào !!! – Siêu nhân múa máy tay chân. Nhưng sao vụng về quá. Chắc bởi vì, siêu nhân này …chân dài quá…trong khi bộ quần áo siêu nhân lại quá chật.


Chậc…


Linh cười. Nụ cười thích thú .


Siêu nhân cũng cười toe .


- Hay là hôm nay đổi ngược lại nhá . Cô gái xinh đẹp phải làm theo siêu nhân. Được ko ?


- Làm cái gì ?


- Một ngày ko khóc nhé . Một ngày cười thật tươi.


Linh nhìn Huy .


Gật đầu .


Phải. Ngay lúc này đây. Nó cần Huy, cần cười với cậu bạn chí cốt .


« Một ngày cười thật tươi nhé ! »


~~****~~~


Chiều dần ngả xuống. Tiết trời se lạnh. Không gian như thấm đượm nỗi buồn của lòng người.


Nó ko khóc. Cũng sẽ ko buồn. Bởi lẽ, nó đã hứa với Huy…


Huy đèo nó trên chiếc xe đạp màu cam rực rỡ. Màu cam- màu của sự sôi động. Của lòng nhiệt huyết đang căng tràn …của Huy. Màu Cam cũng khiến nó cảm thấy ấm áp hơn. Nó yêu màu cam mà.


Nó cùng Huy lượn khắp thành phố. Hay nói chính xác hơn thì…Huy chở nó đi đâu, nó theo đấy. Càng về chiều, thành phố càng đông đúc, náo nhiệt hơn. Nó vẫn cứ ngồi sau xe Huy, tận hưởng cái cảm giác yên bình, dễ chịu ấy. Lòng nặng trĩu giờ đã vơi bớt buồn phiền.


Huy cũng im lặng. Có lẽ , cậu chỉ cần thế này thôi. Cậu chỉ muốn Linh luôn tin tưởng và có thể dựa vào bờ vai vững chãi của cậu bất cứ khi nào con bé cần. Như thế là quá đủ. Con bé ngồi sau cậu lại khe khẽ hát. Chà! Giai điệu quen thuộc. Nó đã trở nên yêu đời trở lại chưa nhỉ? Chắc là chưa đâu. Thoang thoảng đâu đây trong lời nói của con bé, cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn…


Lượn khắp buổi chiều. Huy đỗ xe trước bờ hồ. Hai đứa im lặng ngồi bên nhau.


- Hết buồn chưa?


- Chưa.


- Cười lên xem nào.


- Không cười được.


- Cậu hứa với tớ thế nào hả?


- Một ngày cười thật tươi?


- Thế mà cậu đã cười đâu.


- Cậu đã làm gì để tớ cười ?. – Linh nhìn Huy, cự nự.


À phải rồi! Quên! Cậu im lặng theo nó suốt từ chiều đến giờ mà.


- Lên Vincom đập gián nhé !


- Chán phèo à. Cậu ko nhớ là cậu thua tớ bao nhiêu làn rồi hở ?


- Lần này ngoại lệ. Mọi lần tớ toàn nhường cậu mà .


- Thôi đi. – Nó trề môi. Phản đối kịch liệt câu nói hoàn-toàn-sai-sự-thật của cậu bạn . Mà cũng ko thể ngờ, một con người hoàn hảo như Huy…lại luôn thua nó, trong tất cả các trò chơi ở vincom. Đặc biệt là đập gián. Tệ hại nhất.



Chủ nhật. VinCom đông khủng khiếp. Ấy vậy mà chúng nó vẫn len vào được một cách dễ dàng mới sợ chứ. Hay là mấy chị soát vé thiên vị cho Huy nhỉ ? Chà ! Có thể lắm. Nhìn mặt mấy bà chị là biết. Lù lù hai chữ « dại trai ! » trên trán kìa…


Nó cùng Huy bước tới bàn đập gián. Chuẩn bị chiến đấu.


- Hey ! lần này đừng hòng tớ nhường. – Huy cười toe.


- Xì – Nó trề môi. – Đừng dối lòng nữa. Tiếp tục chuẩn bị thua nhá.


Thế rồi, 2 đứa nó lao vào cuộc chơi quên ngày tháng… ý nhầm, quên giờ giấc. Và phần thắng. Dĩ nhiên ! Thuộc về Linh.


Nhưng mà cũng công nhận. Trò này vui lắm. Nó cười, cười nhiều là đằng khác. Cái miệng nhỏ xinh cứ toe toét ko ngớt.


Nó cứ đập, đập hết con này đến con khác. Luôn tay, nhanh…Mỗi con gián tựa như một nỗi buồn vậy, bay hết rồi. Bay đi để trả lại nụ cười như nắng mai của nó, như vốn dĩ nó phải thế.

...
Tags: nhat dinh to se lay caunhat dinh to se lay cau
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» [18+] Yesterday – Sexmania
» 7 Ngày Làm Gia Sư
» A Love Story Of Teen (Đã Full)
» Ác Quỷ Bên Em (Rin Lala)
» Anh không thích phụ nữ, nhưng anh yêu em, cô bé ạ
» Bí mật tình yêu phố angel
1234...8910»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON