- Pháp luật ư? Mày nghĩ bọn tao sợ à. Tiền nhiều để làm gì? Ngây thơ. ngây thơ!!!
Uyên cầm con dao tiến đến gần My hơn, con dao đang kề gần vào khuôn mặt vẫn nóng đỏ sau 2 cái tát lúc nãy. Toàn thân con bé run lẩy bẩy, sợ hãi. Bất chợt, con bé đẩy nhỏ Uyên ra, toan chạy đi, nhưng lại bị 2 con nhỏ khác túm lại. Nhỏ Uyên chao đảo, suýt ngã. Tức giận, nhỏ tát vào mặt My cái nữa. Rồi, từ từ giơ con dao nhỏ lên, rạch một đường nho nhỏ ở má phải của con bé. Lũ con gái đằng sau cười vang.
- Thế nào hả? có cảm nhận được gì ko thế?
- Chị…chị..là một…con..rắn độc. Anh Huy…sẽ ko bao giờ thích chị…ko bao giờ…
My nhìn thẳng vào mặt Uyên, nói, mặt ko biểu lộ chút cảm xúc nào. Từng giọt máu trên má con bé từ từ chảy xuống. Gió phả vào mặt làm vết thương xót hơn.
- Câm mồm. Mày còn được quyền nói nữa sao? Huy là của tao. Huy sẽ yêu tao, chỉ nay mai thôi. Nghe rõ chưa hả con nhỏ ngu ngốc. Hay mày chê vết rạch này vẫn còn nhỏ. Để tao giúp mày thêm vậy nhé. – Uyên giơ con dao lên, chuẩn bị rạch đường thứ 2 trên má con bé.
My nhắm chặt mắt lại. Nó mong…mong ai sẽ đến cứu nó lúc này đây. Anh Huy, ko…anh Huy ko thể đến, anhHuy sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó lúc này. Thương hại ư? Ko. Nó ko muốn thế. Ko bao giờ. Bạn bè? Nó ko có bạn. Ko có một ai. Nó cô đơn, trống trải. Nó chỉ là một con nhỏ thừa thãi trong lớp, trước một lũ nhà giàu khinh người, nó chỉ là người vô hình trong cái tập thể 10A3 đó thôi. Thế đấy, nó còn trông mong cái gì bây giờ. Sẽ ko ai đến cứu nó đâu. Ko ai cả…
Nỗi sợ hãi choáng ngợp tâm trí. Nó ngất đi, và ko biết gì cả. Nó chỉ cảm nhận được rằng, có ai đó, ai đó đang bế nó đi… ấm quá…
quá…Là anh Huy ư? ko phải rồi…vậy thì là ai…
~~***~~~
- Chết tiệt . Làm gì mà lâu thế ko biết. Tính ngủ trong văn phòng luôn chắc . Đăng ký văn nghệ mà cứ như… – Ken đá đi đá lại đống lá dưới chân. Làu bàu . Cũng phải ! Giờ đã hơn 12h trưa. Vậy mà bà chị “yêu quái” vẫn bắt cậu đứng đợi “mòn mỏi” ngoài này để đi lo cái vụ “văn thị nghệ” sắp tới. Đói sắp lả người ra rồi đây này . Mỏi quá! Đi kiếm cái gì ăn đã !!!
Rời canteen với 1 đống đồ ăn trong tay. Ken hí hửng bước ra sau trường. Nơi yên tĩnh nhất và nhàm chán nhất mà cậu từng thấy. Nhưng mặc kệ, lúc này cần “giải toả căng thẳng” cho cái dạ dày yêu quý của cậu đã . Rồi …tính sau .
- Phải rồi đấy Uyên. Cho nó nhát nữa đi. Cái vết lúc nãy còn nhỏ quá. Nó chưa sợ đâu . – Chà ! Giọng con gái. Nghe mà váng vất cả đầu óc. Con gái mà giọng cứ the thé lên.
- Chị…
- Nào, chuẩn bị tinh thần chưa em gái … Chắc lần này ko đau đâu nhỉ ? – Giọng của đứa con gái khác . Chắc đứa này chủ mưu đây. Giọng bình thản đến lạ. Lại có gì đó khiến con người ta rợn người .
Có vẻ như “nạn nhân” đã kiệt sức rồi thì phải. Có nên ra tay làm “anh hùng” một lần ko nhỉ? Ken nghĩ bang quơ . “Thôi, mình là người tốt mà. MẶc kệ cô gái đáng thương kia có là “mĩ nhân” hay ko. Cứ cứu đã.”
Ken bước tới trước. Bàng hoàng nhận ra người con gái đó. Là My!!! Nhỏ đó làm gì bọn người này để ra nông nỗi vậy chứ. Đối diện My là một …à ừ …coi là “mĩ nhân” đi. Cũng đẹp mà ! Nhưng ánh mắt cô ta đáng sợ quá. Khiến Ken hơi lạnh sống lưng. Nhưng ko sao! Cậu cũng quá quen với những màn đánh nhau này rồi. Huống hồ, cậu là “con trai”.
- Ỷ đông hiếp yếu. Như vậy là ko công bằng đâu mấy chị à?
Ken dựa lưng vào tường. Hai tay đút túi quần, bình thản. Gió lay động vài lọn lóc nhỏ loà xoà trước trán. Trông…đẹp trai!!!. Lũ con gái mắt sáng hơn đèn pha, nhìn Ken đắm đuối.
Duy chỉ có một người, ánh mắt vẫn ko đổi.
- Cậu là ai? Đây ko phải chuyện của cậu . Đừng xía vào.
- Nhưng tôi lại muốn “xía” vào thì sao đây. Huống hồ, cô gái kia…là bạn cùng lớp với tôi.
- Đừng nhiều lời nữa. Cậu tránh ra đi.
- Chà ! Tiếc thật đấy. Ko biết mọi người sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những tấm hình này nhỉ? Bà chị xinh đẹp, chị “ăn ảnh” lắm đấy. – Ken cười khẩy. Nụ cười đẹp mê hồn. Lắc lắc chiếc Cobi trên tay.
- Cái gì…
- Xin lỗi. Nhưng tôi lại là người…hơi bao đồng. Nên vô tình chụp được những bức ảnh…đẹp.
- Uyên. Bỏ đi. Ảnh đấy… – Mấy con nhỏ khác sợ, lay tay kẻ cầm đầu. Ngu thật! Mắc bẫy rồi!
Uyên quay lại phía nhỏ My, tức tối. Rồi quay gót bỏ đi. Ko quên tặng Ken 1 tia nhìn sắc lẹm.
- Xoá đi.
- Xoá gì?
- Ảnh.
- Oh! Ok. Ok. If you want.
Nói rồi, Ken giả vờ lôi điện thoại ra bấm bấm. MÀ thực ra thì có bức ảnh nào đâu. Lừa lũ đầu heo này dễ dàng thật.
Xong, sau khi lũ con gái bước đi. Ken chán nản nhìn My. Ngất rồi sao? Nhỏ này …gan bé thật .
Ken nhún vai. Đành cúi thấp người bế My lên.
Chương 12
Mỏi mệt quá !!
Đầu óc My dường như vẫn đang quay cuồng . Vết rạch trên má vẫn còn rát mặc dù đã được ai đó băng bó cẩn thận lại. Nó khó nhọc nhấc 2 hàng mí mắt lên, chợt nhận ra có rất nhiều người đang ở bên cạnh nó. Có bác Lan, anh Huy, chị Linh, chị Trang và cả cậu bạn khó ưa , Ken nữa. Sao lại có nhiều người thế này . Chuyện gì đã xảy ra??? Ai…ai đã đưa nó về đây …
- Cháu tỉnh rồi à? – Bác Lan dịu dàng hỏi.
- Bác. Cháu ổn ạ.
- Nhìn mặt cháu kìa . Sao lại ra nông nỗi này chứ, may mà thằng Ken…
- Kìa bác… – Ken huých tay bác Lan.
- Là Ken? Cám …cám ơn…cậu…
- Ko có gì. Tôi chỉ tình cờ đi qua thôi.
- Ai đã đánh em thế . Nói đi My. – Linh sốt sắng.
- Mày yên đã. Để cho em nó nghỉ ngơi đã chứ. – Trang trách.
- Ừ nhỉ? Quên. Thôi, em nghỉ đi nhé . Chị ra ngoài đây.
- Này, bố mẹ cô ấy đâu.???- Ken ghé tai Linh, hỏi nhỏ.
- Con bé tội nghiệp lắm. Bố mẹ nó chỉ lo kiếm tiền thôi. Ko quan tâm gì cả. Sáng thì đi làm sớm. Tối mịt mới về. Có bố mẹ mà cũng như ko…Hầu như con bé chỉ có 1 mình thôi…
- Thế à . Ken quay lại nhìn My, nét mặt có vẻ khá hơn nhiều. Con bé…đáng thương thật…
***
- My này…
- Dạ ???
- Là ai đã đánh em vậy ? – Huy hỏi.
- À…Em ko biết. Các chị ấy ko nói tên.
- Xinh lắm đấy anh Huy. – Giọng Ken chen vào. Nhưng mắt vẫn tập trung vào chiếc Cobi.
- Vậy tại sao họ lại đánh em. EM biết ko ?
- À…em…
My ngập ngừng. Ko, nó ko thể nói cho anh Huy biết cái lý do ấy được. Làm sao có thể nói rằng các chị ấy đánh nó là vì nó… thích thầm…anh Huy chứ.
Nó ko muốn anh biết. Bởi …người mà anh Huy thích ko phải là nó. Mà là người ấy, nó…mãi mãi ko thể bằng chị ấy được. Ko thể thay thế vị trí của chị ấy trong trái tim anh.
Nó…chỉ có thể… âm thầm thích anh mà thôi.
Và…nó cũng chỉ mong có vậy. Nhìn thấy anh vui, với nó là quá đủ. Được anh quan tâm. Thế là đã rất hạnh phúc rồi…
- Sao?
- À…chỉ là xích mích nhỏ thôi ạ.
- Vậy à…Thế tại sao lại ra tay độc ác như thế chứ. – Linh từ trong bếp đi ra, nói giọng bất bình.
- Ừ. Lúc đầu tao cứ tưởng là đánh ghen cơ đấy. Dám rạch mặt ngươì ta. Bọn này ghê thật. – Nhỏ Trang nói thêm vào.
- Không…không phải đâu chị…. đánh ghen gì chứ…- My giật mình.
- Ờ..thì chị có bảo người ta đánh em vì ghen đâu nhóc. Ngốc ạ. Lần sau đừng dại mà gây sự với những loại người như thế nữa nhé. Nguy hiểm lắm. May mà lần này có thằng Ken… Ken nhờ ..
- Chị ko phải đá đểu em nhớ chị Trang. Tình cờ thôi mà.
- Đá đểu á. Oh no no. Nhóc đẹp trai…bà chị hiền lành tốt bụng là chị đây đâu lỡ nào làm thế. hì …
- Hiền lành cơ đấy….- Linh bĩu môi với cái câu nói hoàn-toàn-sai-sự-thật của nhỏ bạn.
- Chứ sao.
- Y hệt bà chằn Linh. Anh Huy nhờ .
- Ê…nói gì đấy…. – Linh gầm gừ.
- Anh đồng ý cả 2 tay 2 chân.
Nói xong, 2 anh em cười ha hả khoái chí. Còn 2 mụ sư tử hà đông kia thì …khói bốc nghi ngút…
Tới số rồi nhá …2 thằng kia…
Grrrrrrr…!!!
….
- Bọn chị về nhá, vào nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi rồi mai còn đi học.
- Vâng. Em cám ơn anh chị nhiều lắm.
- Thôi, vào nhà đi.
My lặng lẽ nhìn 4 bóng dáng bé nhỏ ấy, chợt thở phào nhẹ nhõm. May mà mọi người ko biết cái lí do chết tiệt ấy.
…
“Hãy để em âm thầm thích anh…cho đến lúc em…tìm thấy hoàng tử thật sự của đời em, anh nhé…”
…
Chương 13
- Huy này…
- Gì ???
- Cậu có thấy cái lý do “xích mích” của cái My hơi vô lý ko?.
- Tại sao?
- My vốn rất trầm tính. Ít nói thì…gây sự với ai được chứ. Con bé vốn rất hiền lành mà.
- Tớ cũng ko biết được. Nhưng cũng có nhiều lý do mà, đâu cần phải nói nhiều thì mới xảy ra xích mích đâu.
- Cậu…chả hiểu gì cả … – Nó cau có vì cái vẻ mặt ngây-thơ-vô-số-tội của cậu bạn rồi quay sang phía thằng nhóc Ken, nãy giờ vẫn câm như hến, chẳng nói câu nào. Bình thường, thằng nhỏ đâu có thế.
- Này, cậu có nhìn thấy mặt lũ đánh My ko?
- Có.
- Như thế nào?
- Chị hỏi làm gì nhiều thế?
- Tôi muốn…biết thôi. Xem bọn người đó như thế nào… để mà tránh.
- À. Đúng rồi. hè hè …- Ken cười vô cùng đểu.
- Grrrrr……..
- Xinh. Model. Tóc đỏ. Cao. Da trắng.
- Cứ như hot girl ý nhỉ?
- Đúng rồi đấy. Xinh nhưng ác.
- Ờ…
Vừa đi. Nó vừa tiếp tục suy nghĩ. Tóc đỏ ư? Chẳng nhẽ…
Đúng rồi. Trường nó vốn ko cho nhuộm tóc, nhất là những màu rực lửa như thế. Duy…chỉ có 1 ngươì…. nhờ vào thế lực gia đình nên được tự do.
Nhưng tại sao…My lại giây vào con nhỏ đó chứ ….
…
- Linh…
- hả …???
- Cậu suy nghĩ cái gì thế. Gọi mãi từ nãy đến giờ mà mặt cứ đơ đơ ra.
- Nghĩ gì đâu… Mà cậu bảo gì?
- Cậu đã đăng ký văn nghệ rồi hả?
- Ừ. Độc tấu piano. Nhưng tớ ko rõ là mình còn có thể đàn sau ngần ấy năm ko tập luyện ko nữa…
- Ko sao đâu. Tớ tin là cậu vẫn sẽ làm được thôi.
- Mong là thế. Nhưng hiện giờ …tớ làm gì có đàn. Cây đàn cũ bị tớ phá tan tành rồi. Mà giờ chắc cũng chả đủ tiền mua cái mới. Piano đắt lắm. Đành phải tập ở trường thôi.
- Tôi đã nói là sẽ giúp chị rồi mà . Yên tâm đi. – Ken nói chắc nịch.
.
.
.
- Mời cậu ký vào đây.
- Được.
- Cám ơn cậu chủ. Ông chủ đã thanh toán hết rồi. Tôi về đây ạ.
- Ông về đi.
Sau khi hoàn thành thủ tục nhận hàng. Ken quay lại, thấy bà chị yêu quái mắt vẫn mở to hết cỡ và đang dán chặt vào vật thể trước mặt. Ko nói nổi một lời nào vì…quá ngạc nhiên.
- Cái…cái…này… – Nó lắp bắp như gà mắc tóc.
- Đàn đấy. Piano. Chị thích ko?
- Cậu lấy đâu ra tiền mà ….
Mắt nó vẫn ko rời cây đàn piano màu đen, bóng loáng và mới coÓng. Nó thật ko thể ngờ cây đàn đẹp “kinh khủng khiếp” này lại sắp là của nó. Hơn nữa lại do cậu em họ trời đánh dành tặng.
- À. Ko phải tôi mua đâu. Bố tôi trả tiền đấy. Ông ấy cũng biết chị thích đàn thế nào mà. Chỉ là chủ ý của tôi thôi.
...