watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:01,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 11681

Nhật Ký Mang Thai Khi 17


» Đăng lúc: 12/03/15 07:43:09
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Chú Trung Tài và cô Trúc Hà lần lượt đưa mắt nhìn nhau. Không gian căn phòng bất chợt lặng im đến ngột ngạt. Nhưng nó nhanh chóng bị phá vỡ bằng tiếng thở hắt từ anh ba của Chan Chan, Dũng Văn, cùng câu nói ra điều chán chường:


“Chuyện đã ra nông nỗi này thì đành để hai đứa nó lấy nhau thôi.”


Gì cơ? Tôi phải làm vợ cái tên Chan Chan hả? Điều kinh khủng là tôi sẽ về làm dâu gia đình kỳ quặc này ư? Không bao giờ! May thay, chị Hoà Trâm đã lên tiếng phản đối:


“Em chớ ăn nói linh tinh. Chan Chan và cô bé Min Min còn chưa 18 tuổi mà kết hôn gì.”


Tôi thở phào! Chị ấy nói đúng ghê. Theo luật nhà nước Việt Nam: chưa đủ 18 thì chưa thể lấy nhau. Thế nhưng tôi đã vui mừng quá sớm vì chị Hoà Trâm nhìn cha mẹ tôi bảo:


“Thưa cô chú, bây giờ em Min Min đã mang thai với Chan Chan, em trai cháu sẽ phải chịu trách nhiệm. Tuy hiện tại hai đứa chưa thể kết hôn nhưng chỉ cần sang năm lúc chúng đủ 18 tuổi thì sẽ cho tổ chức hôn lễ.”


“Dạ?!” – Tôi và Chan Chan kêu to.


“Cháu tính thế này: Tạm thời để Min Min về nhà cháu ở, bắt đầu cuộc sống làm dâu.”


“Sao? Bắt con gái tôi về làm dâu khi mới 17 tuổi?” – Cha tôi cau mày ngạc nhiên.


“Thưa chú.” – Chị Hoà Trâm tiếp – “Đứa trẻ trong bụng em Min Min đã trở thành sợi dây ràng buộc em ấy với Chan Chan. Dù tất cả chúng ta đều không muốn nhưng cũng phải cho hai đứa kết hôn với nhau. Lý nào, bác muốn đứa bé sinh ra mồ côi cha hay mẹ sao? Cháu nhất định bắt Chan Chan chịu trách nhiệm… Như vậy thì đối với Min Min, chí ít em ấy sẽ không mang tiếng chữa hoang vì có sẵn một gia đình chồng chờ đợi.”


“Tôi không thể để con gái làm dâu ở tuổi đang đi học.” – Cha tôi đứng dậy – “Còn đứa trẻ trong bụng nó thì… phá đi là xong!”


Tôi tròn xoe mắt nhìn cha. Ông muốn tôi phá bỏ đứa con này à? Từ bỏ máu mủ của chính mình… Liệu, tôi làm được chăng? Rốt cuộc, thế nào mới nên làm còn thế nào thì không nên làm? Tôi bắt đầu rối bời ngổn ngang. Tức thì, Chan Chan cất tiếng phản đối:


“Chú, nếu phá thai sẽ không tốt cho Min Min.”


“Cậu im đi! Ngoài cách đó ra thì còn cách nào tốt hơn chứ?” – Cha tôi gần như gắt lên.


“Chan Chan nói đúng! Chú có hiểu hậu quả của việc phá thai không? Sẽ để lại rất nhiều hệ luỵ cho Min Min. Em ấy còn nhỏ, vấn đề tâm lý ảnh hưởng rất lớn cho cuộc sống sau này. Chú có thể chấp nhận đẩy con gái vào chỗ nguy hiểm thế ư?”


“Những hệ luỵ của việc phá thai không phải ai cũng gặp. Còn chuyện tâm lý, Min Min là đứa mạnh mẽ nên nhất định vượt qua.”


“Không!” – Chị Hoà Trâm lớn giọng – “Chú tuyệt đối không bao giờ hiểu được chấn thương tâm lý của những đứa trẻ đã phá thai!”


“Thế cháu thì hiểu à?” – Cha tôi mở trừng mắt, hỏi.


“Phải! Cháu hiểu! Rất hiểu là đằng khác!” – Dường như chị Hoà Trâm hơi xúc động.


Cuộc tranh cãi kết thúc khi cha tôi bắt gặp đôi mắt ươn ướt nhưng đầy kiên quyết của chị Hoà Trâm. Có lẽ ông cũng như tôi, lờ mờ đoán ra được một điều gì đó từ cô gái 30 ấy.


Không khí yên lặng bị phá vỡ thêm lần nữa bởi chất giọng to và rõ của cô Trúc Hà:


“Hoà Trâm, con đừng vô lễ với người lớn. Thưa anh chị, tôi hiểu cảm giác của cha mẹ khi để con gái còn nhỏ tuổi về làm dâu nhà người khác. Nhưng Hoà Trâm nói đúng, dù muốn hay không thì Chan Chan và Min Min cũng phải kết hôn vì đứa bé trong bụng. Phá thai là một việc rất nguy hiểm, chồng tôi là bác sĩ nên hiểu rất rõ điều này. Không phải hù doạ nhưng có nhiều ca cả mẹ lẫn con đều tử vong. Chúng ta không thể đảm bảo sự an toàn cho cháu Min Min vậy tại sao lại chọn giải pháp mạo hiểm đến vậy.”


“Min Min sống với gia đình quen rồi, giờ bắt nó về làm dâu thì…”


“Tôi hiểu. Vấn đề đó anh chị đừng quá lo. Tôi và chồng không hề là những người nghiêm khắc hay thích bắt bẻ con dâu. Vì Min Min đang mang thai nên cháu chẳng cần phải làm những công việc nặng nhọc. Mọi thứ đã có Hồng Anh lo rồi. Con bé rất đảm đang và chu đáo, nhất định chăm sóc được cháu Min Min.”


“Nhưng…”


“Ông để tôi.” – Mẹ ngăn cha lại, ôn tồn nói – “Thưa, điều tôi lo không phải con Min Min cực khổ khi về làm dâu nhà anh chị. Vấn đề đáng lo ngại ở đây, hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời, Min Min với Chan Chan đều chưa hiểu thế nào là tình yêu. Nếu có thì chúng chỉ dừng lại ở mức độ quý mến thông thường. Chỉ vì đứa bé mà bắt hai đứa lấy nhau thì liệu có ổn không? Chúng còn quá nhỏ!”


Tôi với Chan Chan đều đưa mắt nhìn nhau. Điều mẹ tôi nói vô cùng chí lý. Dẫu chưa biết gì nhiều nhưng tôi hiểu, hôn nhân phải có tình yêu và hai con người đó cần có sự chính chắn. Tôi và cả Chan Chan đều chưa trải qua tình cảm ấy. Thế chúng tôi sống chung với nhau dựa trên cơ sở gì đây? Đứa con sao?…


“Nếu hai cô chú nghĩ vậy thì để em Min Min sinh con ra rồi đưa gia đình cháu nuôi.” – Anh Dũng Văn nói dứt khoát.


“Anh.” – Chị Hồng Anh nãy giờ chưa nói lời nào giờ mới lên tiếng – “Theo cháu, người lớn chúng ta có tranh cãi ra sao thì cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc. Hãy để Chan Chan và Min Min tự quyết định. Vì đó là cuộc đời và tương lai của cả hai!”


Chị Hồng Anh dứt lời thì lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi với Chan Chan. Hiển nhiên, hai chúng tôi không biết nói gì vào lúc này. Cả hai đều mang chung một tâm trạng: trống rỗng. Tôi cảm giác như thế và thiết nghĩ, Chan Chan cũng vậy.


Có tiếng kéo ghế. Hoá ra cha tôi đã rời chỗ ngồi, hẳn ông muốn ngừng cuộc trò chuyện.


“Tôi đã hiểu rõ mong muốn cũng như giải pháp của gia đình anh chị. Xin lỗi là vợ chồng tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định… Chúng tôi sẽ về nhà suy nghĩ kỹ hơn.”


“Vâng.” – Chú Trung Tài đứng dậy – “Anh chị cứ suy nghĩ. Với lạ cũng để thằng Chan Chan và cháu Min Min có thêm thời gian. Gia đình về thong thả.”


Chỉ chờ có xong câu nói đó của gia chủ là cha tôi đã giục mọi người rời bàn, mau chóng ra khỏi căn phòng rộng lớn sang trọng. Trước khi đi, tôi có cúi chào cả nhà Chan Chan đồng thời nhìn cậu ta. Chan Chan cũng nhìn tôi với vẻ chán chường. Tiếp, tôi lầm lũi xoay gót, giờ không phải lúc để nói với nhau điều gì chưa chắc chắn.


Về đến nhà, cha không nói tiếng nào lẳng lặng đi lên lầu. Nghe từng bước chân nặng trĩu của ông trên những bậc cầu thang thì lòng tôi càng ngổn ngang hơn. Còn mẹ thì chậm rãi bảo chúng tôi về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn trưa rồi thằng Hoàng và thằng Vinh đi học phụ đạo. Lúc bà quay lưng vào bếp thì thằng Hoàng khều vai tôi hỏi:


“Chị quyết định thế nào? Giữ hay phá bỏ đứa bé?”


“Tao không biết nữa. Đầu óc bây giờ cứ rối tung.”


“Theo em chị nên giữ. Phá thai thất đức lắm. Nó là máu mủ của chị mà. Ông Trời cho chị mang thai tức là muốn đứa trẻ sống. Chị cứ để nó ra đời.”


Nghe thằng em nói thế tôi thoáng bất động. Chính xác, bản thân bắt đầu suy nghĩ…


Chuyện gì cũng có cái duyên cái nợ của nó. Cuộc đời mỗi người đã được định đoạt sẵn, muốn làm trái cũng không được. Đó gọi là số phận. Kể cả Min Min tôi. Tất cả hoàn toàn thay đổi vào buổi chiều hôm ấy. Định mệnh của tôi chuyển sang lối rẽ mới.


Hơn năm giờ chiều, đang nằm trong phòng nghĩ miên man thì tôi nghe bên ngoài thằng Vinh đập cửa rầm rầm đồng thời gọi lớn. Muốn đạp thằng mất nết này một đạp ghê! Uể oải ngồi dậy, tôi đi đến mở cửa phòng. Vừa thấy mặt tôi là thằng Vinh báo ngay:


“Chị, anh Chan Chan với chị của ảnh đến nhà gặp cha mẹ đòi đưa chị đi kìa!”


Tôi cùng thằng Vinh mau chóng chạy xuống dưới nhà. Đúng như em trai tôi nói, Chan Chan và chị Hoà Trâm đang có mặt trong phòng khách. Trông cảnh tôi đứng nhìn với vẻ ngạc nhiên thì chị Hoà Trâm liền mỉm cười chào rồi bảo với cha tôi rằng:


“Chúng ta vào phòng nói chuyện riêng một lát chú nhé.”


Tôi không nghe tiếng trả lời vì cha ngồi quay lưng về phía tôi. Tiếp, tiếng thở dài phát ra và rất nhanh, ông đứng dậy xoay gót tiến đến chỗ cầu thang. Chị Hoà Trâm cũng đi phía sau. Nhìn theo bóng dáng hai người đó khuất dần sau cánh cửa trên lầu, tôi tự hỏi không biết cha và chị ấy sẽ nói gì với nhau. Tôi muốn nghe cuộc trò chuyện sắp diễn ra giữa họ biết dường nào. Nhưng đúng lúc từ phía sau, Chan Chan gọi tôi.


“Đằng ấy theo đằng này ra ngoài nói chuyện chút đi.”


Cả hai nhanh chóng bước ra sân vườn. Không thể chờ lâu nên tôi lập tức hỏi ngay :


“Cậu và chị Hoà Trâm đến nhà tớ làm gì vậy?”


“Thì thuyết phục cô chú cho đằng ấy về nhà đằng này sống.”


“Sao? Nghĩa là tớ phải lấy cậu rồi làm dâu cho gia đình cậu hả? Mơ à?”


“Nè.” – Chan Chan cắt ngang lời tôi – “Hỏi một câu: đằng ấy muốn sinh đứa bé hay phá?”


“Vẫn chưa quyết định gì cả. Vấn đề này rắc rối khó khăn quá.”


“Vậy đằng ấy cứ sinh con đi. Nghe lời đằng này, đừng bỏ đứa bé tội nó.”


“17 tuổi mà sinh con đâu có dễ. Người ta đàm tếu chết!”


“Cả tá người kết hôn sớm ngoài kia kìa. Đàm tếu là vì họ chữa hoang. Đằng ấy có chồng hẳn hoi mà lo gì. Đằng này lấy đằng ấy là xong.”


“Dễ nghe nhỉ? Cậu lấy tớ vì trách nhiệm? Kết hôn thì phải có tình yêu chứ.”


“Tất nhiên đằng này cần có trách nhiệm với đứa bé trong bụng đằng ấy. Lý nào lại bỏ? Dù thật sự chẳng muốn làm cha lúc này nhưng là con trai chân chính thì nên hành động như vậy. Còn tình yêu thì chúng ta sẽ cố gắng cho đối phương tình cảm.”


Tôi khá bất ngờ khi nghe tên Chan Chan dứt khoát nói thế. Lúc đầu tôi nghĩ cậu ta sẽ sợ đến mức không bao giờ gặp tôi nữa, thậm chí chuyển trường để phủi bỏ trách nhiệm. Lời lẽ hùng hồn vừa rồi khiến tôi bắt đầu có cái nhìn khác về tên cool boy đáng ghét này.


“Mà hỏi câu thật lòng.” – Chan Chan cất tiếng – “Đằng ấy có thích đằng này không?”


Tôi giật thót người khi nghe xong câu hỏi đột ngột từ Chan Chan. Trái tim lại nhảy một nhịp thật khẽ giống hệt cái lần cậu ta lau nước milo trên mặt tôi. Đến giờ tôi vẫn chưa rõ cảm giác ấy là thế nào. Kỳ lạ thật! Tự dưng Chan Chan lại hỏi thẳng thừng như vậy chứ? Tôi biết đáp sao đây trời? Ban đầu đúng là tôi chả ưa cậu ta nhưng mà… rõ ràng, tồn tại song song với sự thù ghét là một xúc cảm lạ lùng khác. Nhẹ nhàng và một chút sâu lắng. Chậm rãi, tôi khẽ quay mặt qua thì thấy Chan Chan đang nghiêng đầu nhìn mình như chờ đợi câu trả lời. Lần đầu tiên, tôi đã bối rối khi bắt gặp hai lúm đồng tiền hoen sâu ấy.


“Cũng… chẳng biết nữa.”


“Không lẽ đằng ấy không có một tí cảm giác nào? Riêng đằng này thì hơi có chút chút.”


Tức thì, tôi cảm nhận mặt mình nóng bừng. Tên Chan Chan nói linh tinh gì vậy? Cậu ta không ngượng chút nào khi bày tỏ thẳng thừng thế ư?


“Chỉ cần chúng ta cố gắng thì mọi thứ sẽ ổn. Con người mà, sống gần bên nhau rất dễ nảy sinh tình cảm, đặc biệt là con trai con gái tuổi mới lớn.”


“Tình cảm dễ vậy sao?”


Khi ấy Chan Chan liền nói một điều khiến tôi nhớ mãi đến tận bây giờ. Về việc, nếu không cố gắng thì tôi đã chẳng thể có được những thay đổi kể cả hạnh phúc ngày hôm nay.


“Xem như vì đứa bé, chúng ta hãy thử một lần. Chưa thử thì làm sao biết được hay không?”


Tôi nhìn Chan Chan không chớp mắt. Thời gian vào buổi chiều đó tưởng như ngừng trôi…

...
Tags: nhat ky mang thai khi 17nhat ky mang thai khi 17
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Hợp đồng lọ lem và 2 chàng hoàng tử
» Làm vợ thầy em nhé
» Nhất định anh phải là của em
» Cô Bé ! Anh Đã Không Nhận Ra Đó Là Em Full
» Tôi yêu Anh mất rồi, tên sao chổi đáng ghét
1234...789»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON