-Hôm qua có chuyện gì với Tiểu Tuyết vậy?_Tiểu Vy hỏi -Cũng không có gì. -Là sao?_Tiểu Đan nhíu mày -Thì không có gì,buồn mấy chuyện vớ vẩn ấy mà. -Vớ vẩn mà tỏ ra mệt mỏi thế á?Cậu nói dối_Tiểu Vy phụng phịu -Đang khai thác gì từ Tiểu Phong đó?_Tiểu Tuyết từ cửa lớp bước vào -Ủa, hôm nay không phải cậu đến trễ chút sao?_Tiểu Đan cười hỏi -Cười đúng lúc nhỉ?Quay lại câu hỏi của tớ nào? -Hả..à..thật ra thì không có chuyện gì đâu.Chỉ là hỏi cậu ấy xem cậu có đau chox nào không thôi?Tại thấy cậu buồn buồn sao ấy! -Tớ bình thường -Vạy thì tốt rồi!_Tiểu Vy lên tiếng -Chà, tự nhiên hôm nay muốn nghĩ một buổi ghê_Tiểu Tuyết tiến lại chỗ Tiểu Phong thầm thì -Đang âm mưu gì đó?_Tiểu Vy đẩy ánh mắt hoài nghi về phía hai bạn -Làm gì có_Tiểu Phong xua tay rồi quay sang Tiểu Tuyết: -Tớ cũng muốn vậy.Đi không? -Dĩ nhiên là đi rồi -Hai người đang nói gì đó?_Tiểu Đan tò mò -Định trốn học.Xin giúp nha!_Tiểu Tuyết thầm thì -Hừ.Lại nữa hả? -Chuyện gì vậy Tiểu Đan?_Tiểu Vy cũng tò mò không kém -Hai người đó định trốn 1 buổi_Tiểu Đan nói nhỏ vào tai bạn -Cái gì?_Tiểu Vy hét lên -Từ khi về Việt Nam tới giờ mới có 2 buổi thôi đó nha!_Tiểu Phong nói -Giờ thêm một buổi là 3 rồi còn gì? -Thì mới 3 cho mấy.Không nhiều mà, phải không!_Tiểu Phong nài nỉ_Thôi về trước đây,tớ bận việc!Đừng nói với ai nhé!Nếu ai hỏi cứ nói bọn tớ bệnh nha!_nói rồi cô kéo Tiểu Tuyết đi -Hôm nay Tiểu Phong không đi học à?_Gia Kiệt hỏi -Không_Tiểu Đan đáp -Hèn gì nãy giờ không thấy_Anh Khang nói -Thì nếu như cô ấy không muốn ra căn-teen thì sao?_Tiểu Vy thêm vào -Trời ạ, khi nào mà hai người đó không ra căn-teen… -Mà nếu nó không ra thật thì sao? -Thì bão lớn chứ làm sao! -Bạn em làm gì mà đến nông nổi như vậy chứ? -Sao lại không -Tiểu Tuyết cũng nghĩ học à?_Hạo Thiên hỏi -Ừm. -Mà sao hai người đó nghĩ vậy? -Hả…chuyện đó…”Tiểu Phong đã dặn là ai hỏi thì nói nó ốm nhưng mấy người này thì…có nên nói vậy không ta…kệ, nói đại chắc không sao!_Hai người đó cảm thấy không khỏe ấy mà! -Tiểu Phong ốm à?_Gia Kiệt lo lắng -Không biết nữa.Mấy ngày nay thấy tâm trạng nó không tốt cho lắm.Chậc…chậc..tội nghiệp con bạn,đã thế rồi hôm qua Tiểu Tuyết có việc gì mà về tới nhà là lao vào phòng ngủ ngay,hỏi nó thì nó bảo nó hơi mệt.Haiz_Tiểu Đan thở dài Hạo Thiên và Gia Kiệt không nói gì thêm, họ lặng im,… -Anh..anh…này Châu Gia Kiệttttttttttttttttt! -Hở..gì em? -Sao nảy giờ em gọi mà anh không trả lời vậy?_Tú Ly ra chiều giận dỗi -À..anh xin lỗi… -Anh nghĩ gì mà cứ ngớ người ra vậy?Hay thức ăn ở đây không ngon? -Không, ngon lắm.Anh chỉ nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thôi. -Hừ..nghĩ mấy chuyện vớ vẩn mà bơ em luôn à?Em giận luôn đó! -Đâu có….Anh xin lỗi -Nếu anh đã xin lỗi thì em tha cho đó.Ăn xong anh đưa em đi chơi nha!Em muốn ra ngoại ô thành phố chơi. -Ừm_Gia Kiệt cười nhạt. Ngoại ô thành phố: -Ở đây đẹp quá anh nhỉ? -Ừ -Lần sau anh đưa em tới đây tiếp nha! -Ừ -A, kia có bán kẹo bông kìa.Anh,mua cho em nha! -Ừ_Gia Kiệt tiến lại chỗ bán kẹo bông …. -Của em nè. -Cảm ơn.Anh ăn không? -Không -Hơn một tháng nữa là lại đến hè rồi,nhanh anh nhỉ! -Ừ -Lúc đó chúng ta nên đi đâu chơi nhỉ? -Đi đâu cũng được.Tùy em -Sao hôm nay anh như người mất hồn vậy?Có chuyện gì không vui à? -Không -Lại còn trả lời em một cách thờ ơ nữa -Vậy à? -Ừm.Nhìn anh lạ lắm í.Có chuyện gì à? -Không -Hay anh nghĩ đến Đinh Tiểu Phong_Tú Ly tỏ vẻ không vui -Sao em lại nghĩ vậy? -Hôm nay cô ta nghỉ phải không? -Ừm -Anh lo cho cô ta chứ gì? -Không phải đâu.Mà sao em lại biết cô ấy nghỉ? -Một người bạn nói lại với em -Em theo dõi anh à? -Hả…không..làm gì có_Tú Ly xua tay lúng túng.”Mình sơ hở rồi..” -Sao nhìn em có vẻ lúng túng vậy? -Hả..làm gì có….không có gì đâu…A, mình tới chiếc ghế đá đằng kia đi anh, em mỏi chân rồi… -Ừm 17h30′: -Cảm ơn anh.Hôm nay em vui lắm! -Ừ.Anh về đây. -Ừm.Về an toàn nhé! -Cảm ơn_Gia Kiệt nói rồi bước nhanh vào xe. Tinh toong!Tinh toong! -Đợi một lát_Tiếng một người con gái từ trong nhà vọng ra Cạch_Chiếc cửa sắt từ từ mở ra -Sao..sao lại là cậu?_Tiểu Phong ngạc nhiên_Đến đây làm gì?_Cô lạnh lùng hỏi -Nghe nói cô không được khỏe… -Thì sao?Về đi, ở đây không hoan nghênh anh_Nói rồi, cô khép ngay cánh cổng lại -Khoan đã -Làm gì vậy?Thả tay ra để tôi còn đóng cửa._Tiểu Phong gắt lên.Gia Kiệt buông nhẹ tay xuống,mắt nhìn cô,ánh mắt cậu anh lên sự buồn phiền.Cố tình không nhìn thấy ánh mắt đó,Tiểu Phong đóng mạnh cánh cổng.Đứng lặng bên ngoài, cậu đưa bàn tay đặt lên chiếc cửa, một lúc sau, cậu lái xe ra về. -Ai đến vậy?_Tiểu Tuyết hỏi -Bọn trẻ con nghịch ấy mà_Tiểu Phong trả lời -Là tên đó? -Không phải đâu.Mà Tiểu Vy và Tiểu Đan chưa về hả? -Ừm.Tên đó đúng chứ? -Tớ đã bảo… -Đừng cố giấu tớ -Ừ,là tên đó_Tiểu Phong khẽ thở dài -Tới đây làm gì? -Tớ cũng không rõ.Tự nhiên hắn nói rằng hắn nghe nói mình không được khỏe. -Vậy là Tiểu Vy hay Tiểu Đan nói rồi -Nói gì cơ? -Thì lúc sáng cậu dặn:”Nếu ai hỏi cứ nói bọn tớ bệnh nha!”còn gì. -Ừ nhỉ?Quên mất.Mà hắn đến đây làm gì chứ? -Ngốc ạ.Hắn lo lắng cho cậu nên mới đến đây còn gì! -Chắc..không phải đâu? -Còn gì nữa mà không phải! “Hắn lo lắng cho mình ư?”_Tiểu Phong tự hỏi rồi khẽ mỉm cười,nụ cười hạnh phúc chăn? -Hạnh phúc nhỉ? -Hạnh phúc gì chứ? -Nó ghi ở trên mặt cậu rồi còn gì? -Hồi nào.Tớ mới rửa mặt xong đó. -Không cảm thấy hạnh phúc mà có người mỉm cười khi biết người khác lo lắng cho mình cơ đấy!_Tiểu Tuyết trêu -Làm..làm gì có.Chỉ là tự nhiên miệng tớ muốn cười thôi. -Tự nhiên miệng tớ muốn cười.Kiểu này giống vô duyên lắm à nha! -Ya, muốn chết à? -Không.Chỉ là nói lên sự thật thôi! -Cậu..hừ..không nói chuyện với cậu nữa._Tiểu Phong ra vẻ bực bội bước lên phòng -Sao thế?Đang vui mà không muốn chia sẻ à?Bạn bè thế đó hả?_Tiểu Tuyết cười tũm tĩm nói vọng theo -Mặc cậu.Không nói chuyện với cậu nữa.Rầm!_Tiếng cánh cửa phòng đập mạnh.
-Vài tuần nữa là sinh nhất cậu rồi, có dự định gì chưa?_Tiểu Vy quay sang hỏi Tiểu Phong -Chưa.Ta nên tổ chức một buổi tiệc nhỏ hay là… -Cứ tổ chức tiệc lớn đi.Cậu cũng bước vào cái tuổi 18 rồi,học thêm vài năm nữa thì cậu phải quản lí một trong các chi nhánh của tập đoàn nhà cậu nên tớ nghĩ hai bác cũng sẽ tổ chức tiệc lớn cho cậu mà thôi._Tiểu Tuyết chậm rãi nói -Ừ.Cậu nói cũng có lí.Vậy lúc đó các cậu nhớ đến dự nha!Không cần mang quà đến cũng được. -Ừm.Tớ và Tiểu Vy sẽ đến dự,nhưng quà thì không thể thiếu rồi.Sinh nhật của bạn mà đem theo có mỗi cái thân không thì không hay cho lắm! -Xì,Tiểu Đan bữa nay hiểu chuyện ghê ta!_Tiểu Phong châm chọc -Mới biết à.Hiểu chuyện lâu rồi_Tiểu Đan “ngoái” lại -Mèo khen mèo dài đuôi -Cậu sẽ về đó trước chứ?_Tiểu Tuyết hỏi -Ừm.Phải về trước để chuẩn bị chứ!_Tiểu Phong cười -Có khiêu vũ nhỉ? -Chắc vậy. -Khi nào cậu đi? -Khoảng một tuần nữa. -Tạm biệt cậu nha!Bọn tớ sẽ đến đó đúng giờ!_Tiểu Vy nắm tay Tiểu Phong tỏ vẻ luyến tiếc -Ừm.Vài ngày nữa thiệp mời sẽ đến tay các cậu. -Ừ.Bọn tớ biết rồi.Nhanh đi kẻo trễ lụt đến kìa!_Tiểu Đan hóm hỉnh nói -Biết rồi.Không níu kéo thì thôi còn muốn đuổi người ta đi nữa.Từ này tớ không về đây nữa đâu, khi đó biết ai chở cậu đi học cho biết._Tiểu Phong xị mặt -Thì tớ tự đi một mình chứ sao?Tớ cóc cần… -Ừ nhé.Cậu bảo là cóc cần đấy nhé!Từ này đừng có mà năn nỉ Đinh Tiểu Phong này. -Này, cậu tưởng thật đấy à?_Tiểu Đan ra vẻ lo lắng -Ừ, tớ tưởng thật đấy._Tiểu Phong giận dỗi -Đừng như vậy mà. -Tớ đã bảo là đừng có mà năn nỉ tớ. -Yên tâm.Tớ sẽ không năn nỉ đâu vì…………..Tớ cũng không nói đùa!_Tiểu Đan cười tinh nghịch -Cậu… -Cậu..Hoàng Linh Đan…cậu đi chết đi….Tức muốn chết đi được…._Tiểu Phong bực bội -Thôi nào.Lại đây bạn hiền.Tớ ôm một cái.Cậu mà về đó rồi bọn tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm cho xem!_Tiểu Tuyết mỉm cười hiền hậu nhìn bạn -Tớ cũng vậy!_Tiểu Phong ôm chầm lấy bạn nói -Thôi, trễ rồi.Tớ đi đây.Bye bye -Bye_Tiểu Tuyết,Tiểu Đan,Tiểu Vy,Hạo Thiên,Anh Khang và Thiên Lâm đồng thanh -Đợi đã…hộc..hộc… -Có chuyện gì à?_Tiểu Phong nhíu mày -Tôi..tôi…quà cho cậu.Có khi tôi sẽ không tham dự được tiệc sinh nhật của cậu.Vì vậy…Đi vui vẻ nhé!_Gia Kiệt mỉm cười -Tôi biết rồi.Dù sao cũng cảm ơn._Tiểu Phong nhận lấy món quà rồi quay mặt đi,bước thẳng về phía trước,mắt cô nhòe đi.”Việc mình đi vui đến thế cơ à?Ngay cả một câu nếu kéo cũng không có.Hắn còn nói là sẽ không đến nữa chứ.Không đến.Hì..không sao…không đến thì thôi.Tôi không cần.Chỉ là anh không đến thôi mà!Ngay cả việc hôm nay tôi đi, dù biết trước nhưng anh cũng đến trễ thế thì việc đó có là gì chứ.” -Cậu thế nào rồi?_Tiểu Vy hí hửng -Tớ khỏe._Đầu dây có tiếng trả lời -Ở đó vui không? -Không.Buồn muốn chết đi được. -Thiếu cậu.Bọn tớ cũng buồn lắm. -Vậy à.Mà Tiểu Tuyết và Tiểu Đan có ở đó không?Hay là ra ngoài rồi? -Hai cậu ấy đang ở bên cạnh tớ nè.Tối nay bọn tớ ở nhà đầy đủ.Không ai ra ngoài hết á!Mà về đó cậu làm gì?Ở nhà chơi thôi à? -Chơi cái con khỉ.Về tới nơi là tớ phải vào công ty học hỏi rồi.Thời gian đâu mà chơi. -Trời ạ.Mệt hơn tớ nghĩ.Tớ chuyển máy cho Tiểu Đan tí nha!Cậu ấy cũng muốn nghe giọng cậu.Nói nhỏ cái này nè! -Cái gì? -Hôm qua Tiểu Đan thì thầm với tớ là: Nó quên luôn cái mặt cậu rồi._Tiểu Vy thì thầm -Cái gì.Tớ rời khỏi Việt nam mới có một tuần thôi đó. -Thôi, cậu nói chuyện với nó đi.Tớ chuyển máy nhá!_Tiểu Vy nói rồi chuyện máy cho Tiểu Đan,miệng mỉm cười_nụ cười bí hiểm -Alo.Tớ nè.Nhớ cậu chết đi được!_Tiểu Đan thủ thỉ -Nhớ mà có người quên luôn cả cái mặt tớ luôn đấy! -Ai quên vậy?Đứa nào mà to gan, dám quên luôn mặt bạn tớ thế?Nói đi, tớ sẽ đánh cho nó nhớ luôn. -Thì người đang cầm máy chứ ai? -Ai cơ?Tớ á?Tớ quên hồi nào chứ? -Không phải vậy à?Tiểu Vy vừa báo cáo với tớ đấy. -Cái gì?Tiểu Vy nói vậy à?_Tiểu Đan hát lên -Ừm -Triệu Bảo Vy_Tiểu Đan đặt điện thoại xuống gầm lên,tiếng hét của cô khiến Tiểu Tuyết đang xem tạp chí cùng với Tiểu Vy giật hết cả mình -Hở…hả…cái gì vậy.Tự nhiên hét lên khiến người ta giật hết cả mình.Tớ đang xem TV đấy._Tiểu Vy càu nhàu -Cậu vừa nói gì với Tiểu Phong hả? -Hả…chuyện đó…Tiểu Phong nói rồi à?Tớ chỉ đùa chút thôi.Đừng để bụng nha!Để bụng gì máy thứ đó nặng bụng lắm!_Tiểu Vy gượng cười,cô chắc mẩm phen này chết chắc rồi.Chỉ nói đùa thế thôi,tự nhiên tiểu Phong lại nói hết ra…. -Đùa mà đem cái đó ra đùa à?Cậu đi chết đi. -Tớ chỉ đùa thôi mà.Tha cho tớ lần này nha! -Tha cái gì mà tha.Đứng lại đó. -Tiểu Tuyết, cứu tớ,cứu tớ_Tiểu Vy cầu khẩn -Tớ chịu thôi.Tớ mà lại gần không khéo tớ bị cù lét thay cho cậu._Tiểu Tuyết lắc đầu -Cậu…Tiểu Tuyết…cậu ác lắm! -Ác cái gì mà ác.Ai bảo cậu đùa quá trớn làm gì?_Tiểu Đan vừa đuổi theo Tiểu Vy vừa nói -Chỉ là đùa thôi mà. -Bạn bè với nhau mà đem nó ra đùa à? -Chỉ đùa thôi mà.Đừng có đuổi theo tớ nữa. Rầm!_Cánh của phong Tiểu Vy đập mạnh -Tiểu Vy.Triệu Bảo Vy.Mở cửa ra. -Mở cho cậu cù lét à? -Có mở ra không thì bảo. -Không -Mở không? -Không -Mở ra nhanh! -Có chết tớ cũng không mở đâu. -Haiz, hai cái đứa này.Hết nói nổi._Tiểu Tuyết thở dài lắc đầu ngán ngẩm rồi nhấc điện thoại lên: -Tớ nghe này! -Tiểu Tuyết hả? -Ừ.Bây giờ ổn chưa? -Ổn gì chứ?Tớ lúc nào chả ổn. -Tớ nói đến trái tim cậu kìa. -Hở…à…dĩ nhiên là ổn rồi.Làm sao mà không ổn được.Tim tớ luôn luôn bình thường.Nó khỏe lắm. -Thật không? -Thật -Vậy thì tốt rồi.Hai ngày nữa bọn tớ lên máy bay. -Vậy à?Hắn….hắn có đến không? -Gia Kiệt hả? -Ừ -Tớ cũng không biết.Chắc hôm đó cậu thất vọng lắm. -Thật vọng gì chứ.Dù hắn không đến tớ cũng sẽ rất vui.Sinh nhật tớ mà. -Bọn tớ sẽ sớm đến đó thôi.Phát thiệp mời hết chưa? -Rồi.Mẹ cậu,bố mẹ tIểu Vy, Tiểu Đan gì cũng được mời hết. -Đông nhỉ? -Ừ.Mẹ tớ cũng nói như cậu nên mời nhiều người lắm. -Sẽ náo nhiệt lắm đây. -Chắc chắn rồi.Cái không khí mà tớ thích. -Mai bọn tớ sẽ đi chọn quà. -Tớ bảo là không cần cũng được mà. -Phải có chứ?Sinh nhật bạn thân mà không có quà kì lắm. -Có gì mà kì. -Dù sao thì bọn tớ cũng phải mua chứ. -Vậy tùy các cậu.Mà chuyện giữa cậu và Hạo Thiên thế nào rồi? -Có gì đâu mà thế nào? -Sao lại không?Cậu thích hắn mà? -Vớ vẩn.Tớ xác định lại rồi.Không có đâu. -Ya…đừng có mà lừa dối bản thân nhá! -Làm gì có? -Còn không nữa à? -Không có thật mà.Thôi, tớ buồn ngủ rồi.Ngủ đây. -Này đừng có đánh trổng lảng…. -Bye_Tiểu Tuyết nói rồi dập máy.”Cứ nhắc đến nó là mình lại đau đầu.”
...