“Rốt cuộc là trò chơi gì? Không phải là muốn hắn làm Ma Vương gì đó sao?” Bất Loạn nháy mắt to đen nhánh, tò mò hỏi.
“Cô rất nhanh sẽ biết thôi, giữa Đằng Tế cùng với Ngũ Hành Kỳ Lân anh ta yêu quý nhất sẽ có một hồi hỗn loạn.”
“Cô nói Đằng tiểu quỷ thích năm người đàn ông này? Đây là ý tứ gì? Trời ạ! Chẳng lẽ hắn giống Thiên Thần, cũng là đồng tính luyến ái?” Bất Loạn cố ý khoa trương le lưỡi.
Cô lạnh lùng liếc Bất Loạn liếc mắt một cái, tắt màn hình, đứng lên.
“Tôi không rảnh tranh cãi với cô, Bất Loạn.”
“Thật là, một chút hài hước cũng không có.” Bất Loạn trở giọnh khinh thường.
“Ở nơi này, không cần hài hước.” Cô cầm lấy một chai nước khoáng, nhấp một ngụm.
“Đây đúng là chỗ chán chết được, đối mặt loại nha đầu như cô quả là buồn muốn chết, không có chút hài hước sẽ làm người ta điên mất.”Bất Loạn bĩu môi.
“Người nếu phản ứng theo tình cảm, sẽ rất khó bảo trì bình tĩnh.” Cô lý tính nói.
“Ai…… Làm sao có thể có loại con gái như cô? Trước kia Bất Lão đã nói, tâm tính cô so với lão ta còn già dặn hơn, quả thực tựa như người tuyệt vọng với toàn thế giới……” Bất Loạn nhìn chằm chằm cô nói.
Áo lông đen cao cổ, quần dài đen, tóc dài đen, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần khiết lại không hề tươi cười, nói thật ra, ngay cả màu sắc trên người quả phụ đều nhiều hơn Bất Loạn cô, trong khi cô chỉ là một cô gái trẻ mới mười chín tuổi!
Từ năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấP Bất Hoặc, cô chính là bộ dạng này, Bất Loạn thật muốn biết Thiên Thần là như thế nào đem nha đầu kia biến thànhphó quỷ đức hạnh này! Cũng uống thuốc Thiên Thần cho, cô cùng Bất Động, Bất Lão đều không giống bộ dạng này của cô, loại tính tình này rốt cuộc là trời sinh như thế? Hay là sau này dưỡng thành?
“Tôi đối loài người không hề có cảm giác, nếu đã không có cảm giác, làm sao tuyệt vọng.” Cô hờ hững nói.
“Không hề có cảm giác chứng tỏ vấn đề lớn rồi, cô không phải là tâm hồn từng chịu tổn thương nặng gì chứ? Đến đây đến đây, có cần nói cho tỷ tỷ nghe một chút không?” Bất Loạn nửa nói vui đùa, nhưng cô nói còn chưa dứt lời, một bóng đen vọt đến trước mặt cô, khí thế lạnh thấu xương làm cho cô cấm khẩu.
Bất Hoặc đứng trước mặt cô, vũ khí “Băng châm” trên nhẫn đã hướng về ấn đường của cô, đồng tử đen hóa thành hai mũi tên nhọn lạnh như băng, bắn thẳng đến tim Bất Loạn.
Tim Bất Loạn đánh cái đột, lông tơ dựng thẳng đứng, phút chốc phát hiện chính mình rất khinh suất. Bất Hoặc tuy rằng chưa từng phát giận, nhưng không biểu hiện cô không phát cáu, vô hỉ vô giận sau lưng, cất giấu âm ngoan hiểm độc càng đáng sợ……
“Lại nhiều lời, tôi liền cho cô biến mất!” Lời nói uy hiếp cô dùng giọng điệu bình thản nói ra, nhưng tác dụng ngược lại càng gia tăng.
Bất Loạn biến sắc, tuyệt đối tin tưởng cô nói được thì làm được, bởi vì chỉ có “Tứ thiên vương” mới biết được, ở trong “Thần Thoại”, lợi hại nhất kỳ thật là cô gái nhìn như nhu nhược này!
“Được rồi, không có việc gì, coi như tôi lắm miệng.” Bất Loạn ngượng ngùng áy náy nói, trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đứa con gái nhỏ hơn mình gần bảy tuổi này thật sự là quá kiêu ngạo, cuối cùng sẽ có một ngày, Bất Loạn cô sẽ tìm được cơ hội giải tỏa oán giận này.
Bất Hoặc thu tay lại, băng châm lập tức tự động rút về trong nhẫn, lập tức nói sang chuyện khác. “Cô có rảnh, tốt nhất đi chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị? Chuẩn bị gì?” Bất Loạn ngây cả người.
“Chuẩn bị nghênh đón Đằng Tế đến.”
“Đằng Tế? Hắn làm sao có thể……” Bất Loạn nhíu mày.
“Anh ta sẽ đến, hơn nữa rất nhanh sẽ đến.” Bất Hoặc định liệu trước nói.
“Làm sao có thể? Trừ hội viên, không ai biết nơi này chính là tổng bộ chúng ta!” Bất Loạn mới không tin Đằng Tế có năng lực này có thể tìm tới cửa.
“Cô cho Thiên Thần vì sao đặc biệt chú ý Tường Hòa Hội Quán? Chính là bởi vì lực lượng bọn họ không hề nhỏ, nếu theo đà phát triển này, sớm muộn gì cũng uP hiếp đến sự tồn tại của “Thần Thoại”, mà Đằng Tế này lại là người càng không thể khinh thường.” Bất Hoặc vô cùng hiểu suy nghĩ của Thiên Thần, người sở dĩ coi trọng Đằng Tế, không chỉ bởi vì tư chất cùng thiên phú của hắn khác hẳn với người thường, một nguyên nhân khác hắn là “Kỳ Lân Vương”, chỉ cần nắm hắn trong tay, Tường Hòa Hội Quán sẽ không thể hành động.
“Nhưng nơi này là pháo đài cổ của tư nhân, ai có thể đoán được Thiên Thần chính là chủ nhân của tòa pháo đài cổ này……” Bất Loạn lại nói.
“Người bình thường có lẽ không biết, nhưng Đằng Tế lại khác, cô có biết hắn được nuôi lớn như thế nào không?” Bất Hoặc nhìn chằm chằm Bất Loạn hỏi.
“Tôi làm sao có thể biết?” Bất Loạn hừ giọng.
“Năm tuổi đã bị đưa đến Anh quốc tiếp nhận chế độ giáo dục dành cho các nhân tài và lãnh đạo cốt cán, trừ bồi dưỡng trí tuệ năng lực cùng học thức, cha anh ta còn mời riêng cho hắn ba nhân vật đặc biệt dạy dỗ anh ta, một người am hiểu thuật dịch dung, ma thuật thần trộm, dạy dỗ các loại ảo thuật trên giang hồ, thiết thuật cùng kỹ xảo thoát khốn; người thứ hai là một vị thủ lĩnh tình báo xuất sắc nhất đã giải ngũ của cục tình báo Mỹ, đem kiến thức cùng thân thủ cần có đầy đủ của một nhân viên đặc vụ tình báo dạy cho anh ta; người thứ ba là võ học tông sư, dạy anh ta các công phu Trung Quốc, thái quyền, còn có khí công……” Bất Hoặc tỉ mỉ nói.
“Trời ạ! Cô…… Cô làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?” Bất Loạn kinh mắt to.
“Cô nên kinh ngạc là quá trình anh ta trưởng thành, người như thế không thể chỉ là một thủ lãnh tầm thường mà thôi, bản thân Đằng Tế hấp thu tất cả sở trường của chính tà, người như thế có thể so với một thủ lĩnh hắc đạo độc ác hơn, cũng có thể so với một tổng tài công ty tinh ranh cay độc hơn, thậm chí so với một tham viên của CIA còn lợi hại hơn, lại phối hợp hệ thống tình báo trải rộng toàn cầu của Tường Hòa Hội Quán, anh ta cho dù muốn tìm ra một con kiến nhép ở nam cực cũng không phải là vấn đề. “ Bất Hoặc nhìn cô một cái.
“Ách…… Nam Cực có con kiến nhép sao?” Bất Loạn hơi giật mình hỏi.
“Không có, đó chỉ là so sánh, cô lại không nắm được trọng điểm, ý tôi muốn nói với cô là Đằng Tế nhất định sẽ tìm tới cửa.” Cô liếc Bất Loạn một cái, sớm đã qn sự chậm chạp ở phương diện lô gíc của cô.
“Đợi chút, tôi còn rất muốn làm rõ ràng, cô làm sao tra ra được những việc này?” Bất Loạn nghe được trong đầu một mảnh hỗn loạn.
“Trong ‘‘Thần Thoại” tuP rằng không có nhân tài giống Thủy kỳ lân Giang Tuân, nhưng chỉ muốn dùng chút tâm, vận dụng nhân mạch của chúng ta, vẫn có thể tìm ra bí mật của bất cứ kẻ nào.” Cô lạnh lùng nói.
“Dụng tâm?…… Tôi lại cảm thấy tâm cô lần này đối Đằng Tế đặc biệt nhiều……” Bất Loạn chớp chớp làn mi trang điểm giống yêu tinh, ý có điều chỉ nhìn chằm chằm cô.
“Đối phó loại kẻ địch cấp bậc giống anh ta, không dụng tâm nhiều chút không được.” Cô lười không để ý Bất Loạn ngờ vực vô căn cứ.
“Phải không?” Bất Loạn tự nhận đầu óc không thông minh, nhưng trực giác nữ tính của cô ta còn rất tốt, mà hiện tại, trực giác của cô ta mách bảo rằng Bất Hoặc quá để ý Đằng Tế, để ý có mức không tầm thường.
“Cô cũng nên đi làm chuyện của cô đi, Bất Loạn, phòng vệ toàn tổng bộ cùng toàn bộ công tác hành chính là trách nhiệm của cô, không phải sao?” Bất Hoặc không muốn nhiều lời nữa.
“Vâng vâng vâng, tôi biết, cô muốn tôi tăng cường phòng bị, đúng haP không?” Bất Loạn hừ giọng.
“Không, giống bình thường là được rồi, thậm chí có thể lơi lỏng một chút.” Cô đề nghị.
“Vì sao?” Bất Loạn lại không hiểu.
“Muốn dẫn dụ một con mãnh sư vào chuồng, đương nhiên trước chính là đem cửa chuồng mở ra, không phải sao?” Đáy mắt đen láy của cô lóe tia cơ trí giảo hoạt.
Bất Loạn kinh ngạc trừng mắt cô, trong lòng không khỏi run rẩy.
Cô gái này thật thông minh làm cho người ta sợ hãi, cô thật sự chỉ có mười chín tuổi sao?
Cô ta bỗng nhiên có ý nghĩ kỳ quái, nếu Bất Hoặc cùng Đằng Tế liên thủ, như vậy còn có ai sẽ là đối thủ bọn họ?
Tuy nhiên, loại chuyện này có lẽ chỉ có ở “Cổ tích Thần Thoại” mới có thể đã xảy ra……
Đọc tiếp: Thần Thoại Ma Vương – Chương 4
Một chiếc xe vận tải nhỏ chạy dọc theo đường núi uốn lượn quanh co đi đến một tòa lâu đài tráng lệ bên bờ hồ. Tài xế là một người đàn ông trung niên khô quắt, ông ta lái xe chạy thẳng đến cánh cửa hông của tòa lâu đài kiên cổ, dừng ở trước cánh cổng có trang bị thiết bị điện tử.
Bảo vệ có trang bị võ trang từ trong trạm gác đi ra, nhìn ông ta một cái, rồi nói:“Lại ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn hả? Lão Mạc.”
“Đúng vậy! Thật là mỏi mệt, tôi ghét phải đi đường này nhất, mỗi lần lái xe cả đi và về cũng phải mất hết ba giờ. Thật sự là hành hạ nắm xương tàn này.” Lão Mạc khàn khàn giọng oán giận, bước xuống mở cốp xe ra để cho bảo vệ kiểm tra.
“Cũng không còn cách nào khác, ông chủ chúng ta chỉ tín nhiệm đồ ăn do chính tay ông mua, cũng như tự mình ông nấu.” Bảo vệ cười xòa đi ra sau xe, thò đầu vào kiểm tra.
“Haiz! Lại phải bắt đầu bận rộn rồi.” Lão Mạc duỗi lưng, lắc đầu thở dài.
“Đúng rồi, buổi tối hôm nay có món gì ngon?” Bảo vệ kiểm tra xong, trở lại trạm gác, đột nhiên lại hỏi.
“Sứa, cá hồi, gà.” Giọng nói của Lão Mạc có chút kì quái.
“Được rồi, ông có thể vào.” Bảo vệ gật gật đầu, mở cửa hông ra.
Lão Mạc lên xe, lái xe vào tòa nhà.
Bảo vệ lập tức báo vào bộ đàm: “Mật khẩu vào cửa xác nhận không sai, Lão Mạc đang đi vào.”
“Ok, ông ta đúng là quá chậm chạp.” Giọng phàn nàn của Bất Loạn từ trong bộ đàm truyền ra.
Lão Mạc chạy dọc theo con đường nhỏ, đến cửa vào phòng bếp phía sau tòa nhà. Bất Loạn đã đứng ở lối vào, mặc một bộ đồ da báo ôm sát người, tay chống hông tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Hey! Đại tiểu thư Bất Loạn, cô đứng đây chờ tôi sao?” Lão Mạc nhếch miệng cười.
“Ông già có thể nhanh một chút được hay không? Tối nay tất cả hội viên cao cấp đều sẽ tới Thiên Thần tham gia dạ tiệc, ông còn ở đây mà lề mề hả?” Bất Loạn thở hổn hển mắng.
“Đừng gấp, cô lúc nào cũng kích động như vậy, sẽ rất nhanh có nếp nhăn!” Lão Mạc dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung chuyển nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, ngân nga một điệu hát đang thịnh hành lúc đi ngang qua trước mặt cô liếc mắt đầy giễu cợt.
“Ông nói cái gì?” Bất Loạn trừng mắt nhìn ông ta, không khỏi giật mình, những lời này dường như đã từng nghe qua.
Lão Mạc thuần thục đi vào phòng bếp, đem nguyên liệu nấu ăn giao cho trợ lý, cả phòng bếp bắt đầu bận rộn lên.
Bất Loạn ghét nhất là phải vào phòng bếp, bịt mũi nói: “Bất Hoặc muốn ông đưa một phần cơm lên cho cô ấy. Cô ấy ở trong phòng nghiên cứu cả ngày rồi cũng chưa ăn gì.”
“Tôi không thể tùy tiện đi vào phòng nghiên cứu……” Lão Mạc nhíu mày.
“Cầm lấy, đây là thẻ thông hành, Bất Hoặc bảo tôi đưa cho ông.” Bất Loạn đưa một cái thẻ cho ông ta, rồi lặp tức xoay người rời đi.
Ông ta cầm tấm thẻ, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh, lẩm bẩm: “Bất Hoặc thiên vương, tôi thực sự đã đánh giá cô quá cao……”
Chuẩn bị xong phần cơm điểm tâm, ông ta bưng khay đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp, dọc theo hành lang trông như một mê cung đi tới cửa thang máy, ấn nút đi xuống. Cửa thang máy mở ra, ông ta đi vào nhấn nút tầng ngầm thứ hai. Thang máy đi xuống lại mở ra lần nữa, trước mắt xuất hiện một tấm thép rất dày nặng hàng trăm tấn giống như một bức tường....