Tui đưa cái balô lại cho nó mang rồi lấy chìa khoá mở cổng nhà trọ ra.
- Mấy người dzô nhà ngủ tiếp đi, tui đi nha ! – nó nói.
- Thôi để tui đi cùng cho, lỡ có ai bắt cóc mất thì sao ?
Nó nói tui lì quá không chịu nghe lời nó. Trời về khuya gió lạnh nhè nhẹ thổi lên từ phía sông Tiền làm xào xạc mấy tờ lá chuối khô ven đường, trên con đường dài có hai bóng người nhỏ liu xiu dưới ánh đèn đêm hiu hắt theo từng đoạn sáng tối heo hút cứ thế nối tiếp nhau.
Tui đưa bàn tay nắm lấy bàn tay thằng Minh rồi siết nhẹ, giờ này đâu có ai mà thấy nên tui cứ im lặng mà nắm tay nó bước đi đến cuối con đường.
Đưa nó ra tới trạm xe buýt rồi tui quay về chứ không đưa nó tới trước cổng trường đại học vì tui sợ mấy đứa trong lớp nhìn thấy thì mắc công.
- Đi chơi vui vẻ nha !
Tui nói xong rồi quay mặt bước đi mà không dám nhìn lại phía sau xem nó có đứng nhìn tui hay không.
Con đường nhỏ trở nên vắng lạnh và lạnh lẽo nên tui cố gắng đi thật nhanh để về nhà trọ vì dạo này ban đêm hay có trộm cướp nên nguy hiểm lắm !,
Tui về phòng rồi chui dzô mùng nằm mà vẫn còn hơi ấm đâu đây của thằng Minh càng làm cho tui thêm nhớ nó da diết.
Mặc dù những lúc ở bên nó tui hay cãi nhau với nó và dù không có ở chung nhưng tui vẫn biết nó làm gì và sống ra sao.
Khi nó về quê rồi thì làm sao mà tui còn gặp được phải chi hai đứa ở cùng quê thì hay biết mấy.
Tui mệt quá nên trùm mền ngủ luôn cho rồi. Tới sáng tui mới nhắn tin kêu nó lấy sữa tui bỏ trong balô mà uống đừng có nhịn đói.
Nó nhắn lại là tới Thành phố Vũng Tàu rồi đang đi tìm chổ nghĩ ngơi và cảm ơn tui vì hai bịch sữa.
Trong hai ngày nó đi chơi tui ở nhà vừa học bài vừa lên mạng chát chít với mấy bạn trên yahoo và facebook thích đọc truyện TLTCB nè.
Buổi tối thì tui rủ thằng Tuấn với thằng Trung là hai thằng thực tập chung nhóm lúc trước đi uống nước nói chuyện cho đỡ buồn. Buổi tối thì thằng Minh nó cũng có nhắn tin cho tui rồi hỏi thăm này kia, có lúc hỏi tui ăn kơm chưa ?, đang làm gì ?… Tui cũng không có gì làm nên lấy tin nhắn của nó ra coi rồi trả lời cho nó.
Sao mà chán quá đi nhớ cái gương mặt đáng ghét của nó thiệt chứ.
Nó về vào buổi tối lúc đó cũng khuya rồi nên tui không có qua bên nó được với lại cũng gần sắp thi nên nằm ở nhà mà ôn bài.
Sáng hôm sau tui mới đem máy đi trả cho nó mà cũng may là có mấy bạn trên gockhuat nhắc nhở mình xoá lịch sử truy cập internet nếu không là thằng Minh nó gõ chữ google mà ra chữ gockhuat là mệt à.
Qua tới bên nhà trọ tui thấy nó đang nằm dài mặt mài thì bơ phờ thiếu ngủ thấy thương lắm kìa.
Chắc là đi chơi rồi không có ngủ nghê gì rồi mà tui cũng không có thấy thằng Lâm đâu nữa nên tui mới hỏi nó.
- Thằng Lâm nó đi đâu rồi ?
- Nó về quê rồi !
- Um…sáng giờ có ăn uống gì chưa hay nằm đó luôn vậy ?
- Ăn cơm rồi !
Tui nhìn xung quanh thì thấy có hộp cơm vậy là nó mua về ăn đó mà.
Dọn dẹp quần áo cho nó xong xui rồi tui mới lại nằm kế bên nó rồi hai đứa cùng ôm nhau ngủ trưa.
Chương 40
Rồi thời gian trôi qua thật nhanh những giây phút cuối cùng bên thằng Minh cũng hết.
Tối đêm 20.06 là đêm cuối cùng tui và nó còn ở bên nhau, sáng 21.06 nó về quê và tui phụ dọn đồ giúp nó rồi trả phòng.
Đêm đó hai thằng chỉ nằm ôm nhau mà nói chuyện rồi tui ngủ quên trong vòng tay ấm áp của nó lúc nào không biết nữa.
Tui vẫn còn nhớ nó khuyên tui là sau này nên lấy vợ, lập gia đình mà sống như người ta chứ đừng có lông bông hoài như vậy.
Trong cái không gian yên lặng của xóm trọ điều hiu vì tụi sinh viên về quê nghỉ hè gần hết rồi chỉ còn phòng trọ của tui là đèn còn sáng.
Tui chỉ nằm im lặng mà không trả lời nó…vì tui cũng không biết phải nói cái gì bây giờ nữa đành buông xui theo số phận. Có nhiều bạn đọc vẫn khuyên tui nên cố gắng giữ lấy nó nhưng giữ bằng cách nào và như thế nào đây ?
Liệu sao này nó có thể sống hạnh phúc hay không ? Thằng Minh nó cũng còn có gia đình, có quê hương…và tui cũng như nó thôi chẳng lẽ hai thằng cùng dắt nhau bỏ xứ mà đi.
Tui hôn lên đôi môi rồi hôn lên cánh tay của nó. Thằng Minh chỉ nằm im mà siết nhẹ vòng tay ôm tui.
- Nhớ về tới nhà nhắn tin cho tui đó nha, chạy xe từ từ thôi ngar… ! – tui nói.
- Biết rồi mà.
- Nhớ nhậu ít thôi đó nha !
Tui không biết là mình đã dặn dò nó bao nhiêu thứ nữa như là không còn gặp được nó luôn vậy mà không biết nó có nhớ hết không nữa…
Tới gần trưa thì tui nhận được tin nhắn của nó là về tới nhà rồi nên tui cũng yên tâm.
Giờ này đây chỉ còn mình tui bước đi bơ vơ như lạc loài giữa đường phố Cao Lãnh.
Nếu ngày xưa mình đừng có quen nó thì hay biết mấy để bây giờ thấy nhớ nó kinh khủng. Cũng lâu rồi tui không có đi dạo một mình như thế này, tui ngồi xuống ở một góc khuất trước quân khu 9 nhìn dòng xe chạy qua lại mà nhớ về những kĩ niệm của hai đứa…
23.06 tui đi thi Tin A tối đêm đó tui thức trắng đêm để học bài và vì tui sợ bóng tối, tui sợ phải đối diện với sự cô đơn và lạnh lẽo…tui cố gắng và đã vượt qua kì thi cuối cùng đó.
Trên chuyến xe dần đưa tui rời khỏi thành phố Cao Lãnh vào một buổi chiều nắng nhạt tui thấy lòng mình thật trống trãi đến vô nghĩa.
Tui cố gắng ghi nhớ từng dòng người từng kỹ niệm nơi đây, những cây hoa sữa ở huyện Cao Lãnh muà này vẫn chưa ra hoa… Suốt hơn 4 tiếng ngồi xe thì tui cũng đã về tới thành phố Sóc Trăng rồi đón xe đi về huyện…
Về tới đầu làng con chim sáo nhỏ hót vang rộn ràng, qua nhịp cầu tre qua mấy con đê thắm đượm tình quê…tui vừa đi vừa hát.
Hai bên con đường đất nhỏ dẫn vào trong xóm là cánh đồng lúa đang mùa trổ bông, hương lúa thơm đang ngậm sữa…làm tui thấy yêu quê hương thật nhiều.
Và những ngày sau đó chiều nào tui cũng ra bờ đê ngồi thẫn thờ nhìn về Đồng Tháp như một ký ức xa xôi.
Có những cơn mưa chiều lạnh giá tui thèm một vòng tay của ai đó, bên cạnh.
Có những chiều buồn hoàng hôn vừa tắt nắng vẫn có ai đó còn ngồi nhớ một người dù đang ở rất xa. Và trong đêm tối những giọt nước mắt của tui lặng lẽ rơi cho mội mối tình ngang trái…
Em yêu anh nhiều lắm Minh à !
Không Bao Giờ Quên Anh
Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao anh
Ngày nao đã quen nhau vì chung hướng đời mình trót trao nhau nụ cười
Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim, dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình, tôi cũng không bao giờ, tôi không bao giờ quên anh
Cho đến hôm nay với nức nở nghẹn ngào, mình mềm lòng xa nhau
Còn đâu những đêm anh dìu tôi lối về, buồn kể nhau nghe chuyện đời
Tình mình nay chết, như lá úa thu rơi
Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình, ngơ ngác trong đêm trường tôi chưa vơi niềm yêu thương.
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn
Xa nhau mấy người, không buồn không nhớ, xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói vẫn yêu em nghìn năm, vẫn đợi em trọn đời
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối, lúc đêm buồn không anh
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn
Xa nhau mấy người, không buồn không nhớ, xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói vẫn yêu em nghìn năm, vẫn đợi em trọn đời
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối, lúc đêm buồn không anh
Tôi gói yêu thương xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến
Đừng thương tiếc chi anh, chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi
Đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình, tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi
Đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình, tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh.
Giang xin cảm ơn tất cả những tình cảm chân thành của tất cả mọi người đã dành cho Giang và Minh trong suốt thời gian qua. Chúc mọi người luôn nhiếu sức khỏe và hạnh phúc !
Chương 41
Chiều nay mưa vẫn cứ rơi hoài nhìn mà càng buồn thêm, tối đêm qua cũng mưa trời lạnh lắm đến nữa khuya chợt tỉnh giấc bị sổ mũi nên kéo mền trùm kín cả người mà vẫn còn thấy lạnh.
Tui đang ngồi canh chừng nồi cơm đang sôi trên bếp thì có tiếng điện thoại reo chạy lên nhà trên xem thì thấy số điện thoại của thằng Minh.
- Nghe nè ! – tui nói.
- Đang nấu cơm chiều. Còn mấy người đang làm gì đó ?
- Coi chừng nồi cơm đó nha, tui đang ngồi nhậu trước nhà nè !
- Cơm nhão tui mà bị chửi là tại mấy người đó ngar… Con người ta sướng ghê hông về nhà ngồi nhậu không có làm gì hết há.
- Sao biết tao không có làm gì, từ sáng tới giờ ở ngoài rẫy mới về lúc trời mưa nè…
- Có ăn uống gì chưa hay nhịn đói đó…haiz làm gì làm chừa chổ đó ra đừng có bị ốm ngar hok…!
- Dâm tặc…
- Ê, tui nói cái gì mà la tui dâm tặc hả. Tui nói đàng hoàng mà tại mấy người đầu óc đen tối nên nghĩ bậy bạ thôi.
- Vậy nói cái đó ốm là cái gì ?
- Ờ…thì cái mông chứ gì, tui thích chổ đó.
- Có tính chừng nào xuống đây nữa không ?
- Ở trên này lấy chồng thành phố sướng hơn xuống đó nữa làm gì.
- Ừ, nhớ nói vậy đi nha…khi nào làm đám cưới nhớ kêu tao lên uống rượu là được rồi.
- Chắc khoảng ra giêng năm tới à…đang muốn chồng dữ rồi nè.
- Thôi, làm gì thì làm đi. Chừng nào có xuống đây nhớ nói với tao một tiếng.
- Ờ, biết rồi. Mà nè ở trên đó không được đi bia ôm, chơi gái bậy bạ đó nghe không. Nhậu say rồi đi theo mấy thằng bạn chơi bậy bạ dính bệnh đi rồi tui lên Hồng Ngự sang bằng cái xã Thường Phước 1 của mấy người à.
- Hung dữ thấy ghê chưa…tao tắt máy nha.
- Um, pp…ku !
Nói chuyện với nó nghe tiếng thì vui nhưng sau đó lại buồn quá à.
Tối nay thế nào mà nó không xem trận chung kết euro giữa Ý và TBN theo tui nghĩ là đội TBN sẽ dành chiến thắng.
Tui mới nhắn tin cho nó hỏi nó bắt đội nào nó trả lời là Italia…
Ngồi bên bếp lửa làm tui cảm thấy ấm áp hơn giữa cái không gian lạnh giá của những cơn mưa chiều… Bên bếp than củi làm tui nhớ lại lúc ở trên nhà của thằng Minh quá.
Lúc đó là buổi tối tui ngồi canh bếp lửa nấu nồi bắp ở phía sau hè nhà nó.
Trời vào những ngày đầu tháng ba thì nắng chói chan nên khi đêm về bầu trời đầy sao lấp lánh nó ngồi cạnh tui và hai thằng cùng trò chuyện với nhau về việc đi thực tập dạy học ra sao.
Hương bắp mới bẻ ngoài rẫy mà đem dzô nấu liền thì rất thơm và ngọt…tui với tay lấy thêm một cây củi cho vào bếp làm đám than hồng trở nên rực sáng như thắp lên một hy vọng về tương lai.
Mấy đứa em cũng thằng Minh vẫn thi thoảng chạy ra xem nồi bắp và rủ anh hai cùng chơi đánh bài với tụi nó nhưng thằng Minh lắc đầu không muốn tham gia.,
11:26 T Năm 05-07-2012
Hôm qua nó mới gọi điện thoại cho tui nè nhưng lúc đó tui không có ở trong nhà mà ngồi ở sau vườn, thấy điện thoại reo quá trời nên ba tui bắt máy alo rồi nói chuyện với nó.
...