“Phong.”
“Ngoan lắm.”
Mộc Thanh chọn bừa một cái bánh rồi bóc ra ăn.
Từ cái ngày Mộc Thanh bị phạt quét sân trường đó, ngày nào hắn ta cũng bám lấy cô. Còn khiến cô căm phẫn hơn là, mỗi lần cô làm trái ý hắn hoặc không để ý tới hắn, hắn lại bá đạo ôm lấy cô và… cưỡng hôn. Thật muốn đào cái hố để chui xuống.
“Dính mép này. Để phần cho tôi à.”
Mộc Thanh còn chưa kịp định thần thì Thiếu Phong đã nhoài người lên, dùng lưỡi liếm cọng rau trên mép cô.
“Thì ra rau cũng ngon như vậy.” Hắn nở nụ cười quyến rũ, khiến trái tim toàn bộ thiếu nữ trong canteen rơi rụng đầy đất.
Tôi cần một cái hố! – Mộc Thanh nghĩ.
……….
“Tôi không ăn nữa.” Vũ Thiên buông dĩa.
“Huh?”
“Cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy sao tôi ăn được?”
“Vậy à?” Thiên Vũ vẫn chống cằm tiếp tục nhìn.
“Cậu đói sao? Nếu muốn tôi sẽ lấy thêm một đĩa nữa cho cậu.”
“Nhưng tôi chỉ thích ăn đĩa của cậu…” Hắn ngập ngừng.
“….” Hotboy no.1 thích ăn đồ thừa…
Nhìn bộ mặt ra vẻ đáng yêu của hắn hiện tại rất giống cún con.
Cô bất chợt đưa tay xoa đầu hắn.
Thiên Vũ giật mình. Nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn cô cười, nói: “Ừ, tôi cũng thích cậu.”
Vũ Thiên buông tay khỏi những sợi tóc mềm mại kia, đỏ mặt. Cô nói thích hắn lúc nào vậy?
(Anh này ảo giác nặng.)
………..
Lâm Hạo thì cười cười nói nói với các nữ sinh khác, thầm tự an ủi bản thân: xung quanh mình có nhiều con gái hơn, sao phải ghen tị với 2 tên kia chứ? Đúng! Không phải ghen tị, không phải ghen tị, không phải ghen tị…
Ghen tị chết đi được!!!!
Lâm Hạo cười cười nói vài câu, lũ con gái tản ra hết. Hắn đi tới quầy bán bánh, lấy bánh Ice-cream Chocolate – loại bánh mà hắn thích ăn nhất.
“Cô ơi cháu lấy cái này.”
“Cô ơi cháu lấy cái này!”
Chiếc bánh Ice-cream Chocolate cuối cùng cùng lúc được 2 bàn tay tóm lấy, đưa ra trước mặt cô bán hàng.
Lâm Hạo quay đầu, thấy một nữ sinh khác cũng quay ra nhìn hắn. Nữ sinh sao? Đơn giản.
“Em thích nó sao? Vậy anh nhường em.” Lâm Hạo nở nụ cười quyến rũ thường thấy, thầm tin chắc chiếc bánh vẫn sẽ thuộc về mình.
“Cảm ơn.” Cô gái trả tiền cho người bán hàng rồi nhìn Lâm Hạo: “Anh nói nhường sao không thả tay?”
Nụ cười trên môi hắn bỗng cứng đơ.
“Này anh, bỏ tay ra.”
Mắt thấy chiếc bánh yêu quý sắp bị cướp mất nhưng lại không thể tổn hại đến hình tượng của mình, Lâm Hạo ngậm ngùi thả tay nhìn cô gái trước mắt bỏ đi. Mỹ nam kế của hắn thất bại sao…
“Anh Hạo… anh có thể ăn bánh của em…” Một nữ sinh thấy vậy liền rụt rè bước đến.
“Cám ơn ý tốt của em, nhưng anh đi trước.”
Lâm Hạo bước ra khỏi canteen, không để ý rằng mình vừa từ chối một cô gái.
Thấy người vừa cướp bánh của mình đang ngồi trên ghế đá, hắn cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô gái này.
Hắn đã gặp rất nhiều cô gái thờ ơ với nụ cười của mình, nhưng hắn biết tất cả chỉ vờ như vậy để khơi gợi hứng thú của hắn. Nhưng ánh mắt cô gái này… thật sự thờ ơ, hoàn toàn bỏ hắn ngoài măt.
“Anh không mua chiếc bánh khác sao?” Cô gái không nhìn hắn, hỏi.
“Tôi chỉ thích loại Ice-cream Chocolate.”
“Vậy sao còn nhường?”
“….” Cô ta thật sự không biết tại sao?
“Này, cho anh.”
Còn chưa kịp nói tiếp, Lâm Hạo đã thấy cô bẻ chiếc bánh, đưa cho hắn một nửa.
Từ nhỏ, hắn chưa từng được cùng ai đó ‘ăn nửa chiếc bánh’ như thế này, cảm giác lạ lẫm khiến hắn muốn từ chối. Nhưng hắn vẫn đưa tay nhận lấy.
Khi cô ăn xong và đứng lên, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nửa chiếc bánh không nói gì. Cô thầm nghĩ đây là một tên đẹp trai nhưng tính cách quái gở liền muốn đi mà không nói tiếng nào.
“Này, cậu tên gì?” Hắn không gọi là ‘em’ nữa.
Cô quay lại nhìn hắn, nói: “Chỉ là nửa cái bánh thôi mà.” Rồi bỏ đi.
Lâm Hạo ngẩn ngơ nhìn cô bước đi, rồi nhìn xuống chiếc bánh.
Lần đầu tiên hắn không biết nói gì trước mặt một cô gái. Lúc hắn tỉnh ngộ muốn đuổi theo thì bóng dáng cô đã biến mất trong tầm mắt.
Chương 23: Một chút quá khứ
“Haha, bắt được con bé xinh xắn nhà giàu thế này thì đủ cho chúng ta sống cả đời.”
“Đúng đúng, dù bố mẹ không muốn chuộc nó thì ta đem bán nó. Đảm bảo không ít đâu.”
Vũ Thiên lờ mờ nghe tiếng nói chuyện vui vẻ của ai đó liền tỉnh dậy. Nhưng trước mặt cô chỉ là màn đêm tối thui.
“Chúng ta nên đòi bố mẹ nó bao nhiêu bây giờ? 10 tỉ, 20 tỉ hay 100 tỉ?”
“Nhà nó giàu thế, 100 tỉ đã là cái cóc gì! Mày chẳng biết nhìn xa trông rộng tí nào cả.”
Vũ Thiên hoảng sợ muốn ngồi dậy liền thấy đầu đau nhói. Tay chân đều bị trói, miệng thì bị bịt lại, nơi này vừa tối lại vừa hẹp. Nghe đoạn đối thoại của 2 người kia, cô đoán chúng chính là những kẻ bắt cóc mà bố mẹ cô hay nhắc đến.
Bỗng nhiên mọi hình ảnh bắt đầu nhòe đi, cô thấy mình đang ngồi run rẩy trong quầy tính tiền của một siêu thị nào đó.
“Cô ơi… cô cứu cháu… bọn bắt cóc…”
Đúng rồi, cô đã chạy trốn. Cô trốn vào trong siêu thị.
“Cháu bé…” Cô đứng ở quầy bán hàng ngạc nhiên vì thấy một cô bé khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái mét, quần áo bẩn thỉu trèo vào quầy tính tiền.
“Bọn bât cóc…” Vũ Thiên run rẩy.
“Tao thấy rõ ràng là nó chạy vào đây. Nó còn nhỏ mà khôn phết, biết chạy vào chỗ đông người!”
“Thằng ngu này, mày muốn mọi người nghe thấy hay sao mà mày nói to vậy?”
“Em xin lỗi đại ca.”
Cô bán hàng thấy bàn tay cô bé đang nắm chặt gấu quần mình, sau đó nhìn 2 kẻ vừa mới bước vào trong siên thị liền hiểu ra. Sau đó cô ra hiệu cho những người khác đừng tiếp tục nhìn về phía này nữa.
Hai tên kia đi lại tìm cả tiếng đồng hồ trong siêu thị, sau đó chúng tới quầy thanh toán.
“Quý khách không mua gì sao ạ?” Cô bán hàng bình tĩnh, cười hỏi.
“Ôi, xin lỗi cô. Nhưng tôi bị lạc mất đứa con gái ở trong này, mong cô giúp chúng tôi tìm.” Vẻ mặt hắn thật sự rất lo lắng và đau khổ.
“Ồ… các anh có thể tả lại cô bé cho chúng tôi không? Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Vũ Thiên căng thẳng ngồi đó, cơ thể không ngừng run rẩy. Tai ù đi, khó khăn nghe cuộc đối thoại kia.
………
“Này cháu bé, chúng đã đi rồi. Cháu mau ra đây đi.”
“….” Vũ Thiên co chân ngồi thu lu bên trong, cô nghe và hiểu tiếng mọi người nói, nhưng họng cô cứ như nghẹn lại, không nói được tiếng nào.
“Cháu bé, cháu sao vậy? Đừng sợ, cô đã gọi cảnh sát rồi.”
Vũ Thiên không thể cử động, cũng không thể đáp lại.
“Cô ơi, có chuyện gì thế ạ?”
Một giọng nói non nớt nhưng rất êm tai vang lên.
“Cô bé này chui vào sâu bên trong không chịu ra. Có lẽ cháu bằng tuổi bạn ấy, sẽ giúp bạn ấy ra ngoài được.”
“Uhm… vâng.”
Cậu bé dùng cả chân và tay để bò lại gần Vũ Thiên. Đó là một cậu bé có làn da trắng bóc, đôi mắt đen to tròn, cặp môi xinh xắn hồng hồng.
Cậu bé thật xinh đẹp! – lúc đó Vũ Thiên đã nghĩ vậy.
“Này, bạn bạn sao thế?” Cậu bé cũng chui vào trong, ngồi thu lu giống cô.
“…..”
“Đừng sợ.” Cậu bé thấy cơ thể cô run rẩy liền nói.
“Không…” Vũ Thiên càng nép mình vào sâu bên trong hơn.
Thấy cô bé chuẩn bị tránh xa mình, cậu liền choàng tay ôm lấy, vỗ lưng an ủi.
“Đừng sợ, có mình ở đây, mình sẽ bảo vệ bạn.”
Vũ Thiên nhớ tới những kẻ kia cũng ôm chặt lấy cô, cô liều mình vùng vẫy.
“Để mình hát cho bạn nghe nhé, ai cũng bảo mình rằng tiếng hát của mình khiến mọi người vui…”
Cậu bé bắt đầu hát, Vũ Thiên ngừng giãy dụa. Cô không nhớ đó là bài hát gì, chỉ nhớ giọng hát đó rất dễ nghe, khiến cô bình ổn lại.
“Hihi, vậy bạn cũng thích nghe mình hát hả?”
Cô gật đầu.
“Chúng ta cùng ra ngoài nhé?” Cậu xòe bàn tay.
Vũ Thiên im lặng một lúc rồi cũng đưa tay mình ra nắm lấy bàn tay kia. Ánh sáng đèn điện trong siêu thị cho cô biết hiện tại trời đã tối.
“Bạn tên gì?”
“Vũ Thiên.”
“Wa, giọng nói bạn hay quá, vậy là bạn hát cũng sẽ rất hay đi?”
“Không…” Vũ Thiên bắt đầu khúc khích cười. Nụ cười rạng rỡ của cậu bé này khiến cô cũng muốn cười theo, quên đi mọi chuyện ban sáng.
“Oa, bạn cười rất xinh nhé!” Cậu bé lấy tay mình lau đi vết bẩn trên mặt cô.
“À, cho cậu này.”
Cậu bé lục cặp sách của mình, lấy ra một chiếc chong chóng méo mó đưa tới trước mặt Vũ Thiên.
“Đây là tớ làm vào giờ thủ công. Cô giáo nói hãy tặng nó cho người xinh đẹp nhất trong mắt mình. Tớ định tặng mẹ cơ, nhưng…”
Cậu bé chưa nói hết câu, Vũ Thiên đã rụt rè đón lấy chiếc chong chóng: “Cám ơn…”
“Hihi”
“Chụt.”
Cậu bé đang cười thích chí thì bị Vũ Thiên ôm lấy mặt, hôn chụt một cái rõ kêu vào miệng.
“Mẹ mình bảo chỉ được hôn vào miệng bạn trai nào mà mình thích…” Vũ Thiên rụt rè nói. “Mình rất thích bạn.”
“Mình…”
“Bé Kem, con làm gì ở đây thế? Chúng ta về thôi.” Sau đó có một phụ nữ xinh đẹp tới dắt tay cậu bé đi.
“Bạn… bạn tên gì?” Vũ Thiên thấy cậu bé xa dần liền nói to.
“Tên?” Cậu bé ngẫm nghĩ một lúc: “Tớ tên là Kem!”
“Kem?”
Vũ Thiên ngẩn ngơ nhìn cậu bé được mẹ đưa đi.
“Thiên Thiên, mẹ xin lỗi, con có sợ không?”
“Mẹ…”
Cứ nghĩ khi gặp mẹ, cô sẽ khóc lớn một trận. Vậy mà bây giờ cô chỉ cười, cười thật vui vẻ khi nằm trong vòng tay mẹ…
……….
“Cậu thích sao?” Thiên Vũ cầm chong chóng trên tay với nụ cười rạng rỡ.
“Vì tôi thích cậu.” Hắn bế cô trên tay, nét mặt nghiêm túc.
“Tôi sẽ bảo vệ cậu.”
………..
Tỉnh giấc, Vũ Thiên thấy lưng mình đã ướt đẫm một mảng mồ hôi.
Đứng dậy tiến tới trước bàn học, Vũ Thiên mở ngăn kéo lấy ra một chiếc chong chóng méo mó cũ kĩ. Nhìn chiếc chong chóng một hồi lâu, sau đó cô đặt nó cạnh chiếc chong chóng mà Thiên Vũ mua cho cô.
Từ sau khi được hắn cứu rồi ôm trở về nhà, hầu như ngày nào cô cũng gặp phải giấc mơ ấy. Nhiều lúc cô nghĩ hắn có thể chính là cậu bé đó, khiến cho mỗi lần gặp hắn cô đều thấy rất không tự nhiên. Cô nuốn hỏi, nhưng lại không dám.
Liệu cậu bé đó còn nhớ đến cô không? Hay cậu chỉ nhớ đến việc giúp cô như làm một việc tốt? Và nếu như cạu bé đó đúng là Thiên Vũ thì cô sẽ phải làm gì?
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Thiên.
“Alô?”
“Cháu gái yêu quý! Còn nhớ tới dì không?”
“Dì Vanessa?”
“Haha, cháu gái vẫn còn nhớ tới dì sao!”
“Tất nhiên là cháu nhớ chứ.” Và nếu cô đoán không nhầm thì dì Vanessa đang ở dưới nhà.
“Dì đang ở dưới phòng khách, mau mau xuống đây với dì.”
“Vâng.”
Vũ Thiên đánh răng, thầm nghĩ cái tính thích gọi điện thoại của dì là không thể đổi.
...