buộc lòng nàng phải nói với chú thím thôi.
- A-lô… – Đầu dây bên kia lên tiếng.
– Thanh!! Mẹ kiếp! – Hương gầm vào điện thoại. – Cô đang ở đâu?? Cô có biết tôi lo cho cô lắm không, sao không bắt máy!?! – Hương tuôn 1 tràng, nàng vừa mừng vừa giận.
– Chị… chị… em xin lỗi. – Bên kia Thanh lí nhí nói, cô biết chị cô lo lắng lắm, tự nhiên cảm giác tội lỗi trong lòng Thanh lại tăng lên.
– … – Tự nhiên cơn giận trong Hương xẹp lép. Nàng thấy em không sao thì nhẹ nhõm vô cùng. – Đang ở đâu? – Nàng hỏi, giọng dịu dàng hơn.
– Em đang ở nhà… – Giọng Thanh lí nhí.
– HẢ!!?! – Hương nghe mà muốn bật ngửa ra, đã bảo là không mách chú thím cơ mà. – Thế, thế… – Tự nhiên nàng ấp úng, thế câu **** thề khi nãy…
– Chú đây! – Bên kia giọng chú Minh vang lên, vẫn là cái giọng nói này nhưng sự bông đùa mọi khi biến đâu hất sạch. – Con đang ở đâu? Có bị làm sao không… – Nói đến đây, giọng chú tràn đầy lo lắng.
– Ơ… À! Con không sao! – Hương trả lời.
– Có thật không?? Bọn nó không làm gì…
– Không sao thật mà chú! – Hương nói nhanh, nàng biết chú nàng sợ cái gì, mà cũng đúng, chú Minh đâu biết nàng có võ!!?!
– Vậy thì chú đến đón con, con đang ở đâu?? – Giọng chú có vẻ nhẹ nhàng hơn, nghe Hương ăn nói rành mạch như thế chú mới bớt lo.
– Ưm… con… con đang ở đường AB, ngã tư đó chú. – Hương vừa ngó lên tấm bảng quảng cáo gần đó vừa nói.
– Rồi, đợi chú nhé!
…
Chú thím trao đổi ánh mắt nhìn nhau sau cuộc điện thoại. thím lau lau nước mắt thở phào.
- Vậy là nó không sao…
Chú Minh chả còn thời gian nghe vợ nói, chú lao ra cửa phóng lên xe vọt đi.
Hương vì con chú mà dám ở lại giữa đám côn đồ ấy, chú và thím vừa biết ơn vừa lo lắng. May quá, lỡ mà bọn nó làm gì bậy bạ chắc ông anh lao đến xé chú ra làm tư quá!! Híc híc.
Cái ngã tư đèn xanh đèn đỏ đã hiện ra trước mắt chú, dưới cột đèn giao thông là 1 cô gái mặc áo thun xanh, quần hộp đen đanh đá đá cái lon.
- Hương!! – Chú vui mừng gào lên. May quá, nó không sao thật rồi.
– A! Chú!- Cô gái ấy nhảy loi choi ra hiệu, chắc cô sợ chú không thấy mình.
Chú Minh dừng xe bên lề, chú lao lên lề, nắm vai Hương quay tới quay lui mấy vòng để xem thử con cháu “bảo bối” có sứt mẻ miếng nào không?? Chú thở phào, đưa cho Hương cái mũ bảo hiểm. Mà khoan!!
- Người cháu…
– Có mùi rác!!! – Hương tiếp lời, mặc nguyên cái áo đó vô người, bảo sao không “nồng nàn” mùi rác được??
Thấy mặt ông chú hiện rõ hai chữ THẮC MẮC, Hương nhe răng cười trấn an.
- Tí nữa về cháu kể cho.
– Ờ ờ! May nha! Mày liều thiệt đó, chú thím biết ơn mày quá Hương ơi!! – Chú Minh không nén nổi xúc động.
– Thôi về đi chú! – Hương lo con bé Thanh ở nhà sẽ bị ăn roi bầm *** nên giục chú.
– Ờ ờ!
Xe vừa về đến nhà, nàng đã thấy thím chạy ra đón.
- Hương ơi!! Hu hu… – Thím vừa khóc vừa nói, trông tội nghiệp quá!
– Con không sao mà thím!! – Hương áy này khi thấy thím lo cho mình như thế.
– Trời ơi!! – Thím xúc động đến nỗi đứng im một chỗ, miệng há ra như muốn nói mà nói không được.
Hương vội dìu thím vô nhà.
- Không sao mà thím!!
Chap 30: Nỗi lòng của cha mẹ.
Thím vô đến nhà mới hoàn hồn, bà cứ xăm soi Hương, sợ nàng có bề gì thì…
- Kể cho thím nghe, có chuyện gì?? – Giọng bà gấp gáp khiến Hương thấy tội nghiệp vô cùng.
– Kể đi, đừng giấu chú thím, con Thanh nó kể hết rồi!! – Chú nhắc trước.
– Dạ, dạ!! – Hương nhăn nhó, con quỉ con kia sợ quá kể hết rồi sao?? Thế thì nàng muốn giấu cũng không được rồi.
Hương bắt đầu kể. Càng kể, mồm của 2 người lớn càng há ra, chỉ thêm chút nữa chắc phải đến bác sĩ chỉnh hình luôn!!?!
- Thì …thì lúc em thanh nó chạy rồi, cháu cầm ghế… ờ… ờ… – Hương mặt mày méo xệch, mẹ nàng mà biết tin con gái có võ truyền ra ngoài chắc té xỉu quá!!
– Sao nữa?? – Thím nhịn không nổi liền xen vô.
– Dạ… cháu phang vào lưng thằng đứng ngoài cùng, nó không đề phong nên… – Hương nheo mắt nhìn chú thím. – Chú thím hứa không kể cho mẹ cháu nghe nhé!!
– Hứa!! – Hai người đồng thanh nói.
– Nên nó đập đầu vô bàn…
…
Khi Hương kể đến những đoạn gay cấn, chú thím nàng cứ nhấp nhổm trên ghế không yên. Họ vừa bất ngờ vì con cháu “trông có vẻ” hiền lành của họ hoá ra võ nghệ đầy mình như thế, vừa thót tim lại vì… Hương quá có khiếu kể chuyện. Kể đến đoạn đánh đấm thì máu kiếm hiệp trong người ông chú nổi lên, ông vỗ đùi đánh đét.
- Hay lắm! Sao không đá cho nó khỏi lấy vợ luôn con!! – Ông hùng hồn nói, rồi sực nhớ ra như thế thật khiếm nhã trước mặt 2 người phụ nữ, ông đằng hắng. – Kể tiếp đi con!!
– Sau đó con úp sọt rác lên đầu hắn, xô đám gậy gộc dựng bên tường vô người hắn… – Chỉ với nghe đến đó, chú thím đã thấy hả dạ lắm rồi. Đúng, đối với loại người như hắn thì úp nguyên cái sọt rác lên đầu, xô cây đè lên là còn nhẹ đó. – Rồi con sợ đám đàn em hắn phát hiện, con lột hết quần áo hắn ra mặc vô mới thoát được đó chú. – Hương “vô tư” kể.
Chú thím nàng không hẹn mà nhìn nhau. Không ngờ con bé này ra tay “nặng” như thế, phô bày “cảnh xuân tươi mát” của người ta ra thì quả thật là “hơi” ác. Mà không ác thì không phải là nàng!!
- À! Mà con Thanh đâu rồi thím?? – Hương sực nhớ ra “nhân vật chính”.
Nhắc đến nó, chú Minh lại nổi cơn điên.
- Nó trốn trong phòng rồi, ra đây là chú… – Ông giận đùng đùng. Mặt đỏ gay. Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là ông không chịu nổi. Ai đời cho nó ăn học tử tế mà lại chết mê chết mệt 1 thằng du côn.
– Cháu thấy em nó còn bé! Hay chú tha…
– Im ngay! Chú dạy dỗ nó ra sao mà… – Chú Minh tức đến mức nói không ra hơi!!?!
– Nhưng dù sao thì em nó cũng biết lỗi rồi mà chú. – Hương tiếp tục xin cho em, thật ra nàng không muốn em bị ăn đòn dù cũng thấy điên thật.
Chú nàng không nói nữa mà bỏ thẳng vào trong, ông cũng không biết sử trí ra sao nữa!!?
Thím ngồi đó thở dài, bà vừa thương vừa giận con, quả thật bà cũng muốn cho nó vài roi vào ***.
- Thôi đi tắm đi con. Tắm rồi ăn cơm.
– Dạ! – Hương thấy thương chú thím bao nhiêu thì càng hận tên kia bấy nhiêu. Biết thế nàng đã lột hết đồ của hắn ra rồi!!?!
…
Trong lúc Hương đang tắm thì Thanh đang nằm khóc trong giường. Cô thấy có lỗi với chị và ba mẹ quá. Chính sự non trẻ của cô đã khiến cho ba mẹ phải đau lòng. Thanh vẫn còn nhớ ánh mắt tức giận pha lẫn xót xa của ba mẹ, tại sao cô có thể mê muội như thế. Và cả chị Hương nữa. Suýt nữa cô đã khiến chị gặp nguy hiểm. Thanh không biết phải xin lỗi mọi người ra sao.
Trong phòng…
Chú Minh thở dài. Nói thì hùng hổ như thế thôi chứ chú thương con lắm, thấy nó bỏ lời mọi dạy dỗ ngoài tai để bây giờ gây họa như thế thì chú vừa giận mà vừa xót xa. Nằm một mình vắt tay lên trán, chú nhắm mắt mà ngủ không được, chú cũng muốn nhỏ nhẹ khuyên bảo con, chắc qua chuyện này nó cũng tỉnh ra nhưng lòng tự tôn không cho phép chú làm thế!! Haiz! Làm sao bây giờ??
Trong khi chú đang trằm trọc trong giường thì thím cứ thừ người ra trong bếp. Nồi nước sôi sùng sục mà bà vẫn chưa bỏ rau vào. Thanh ơi là Thanh!! Người làm mẹ như bà đau xót biết chừng nào khi thấy con gái như vậy, may sao có con bé Hương nếu không thì… Bà vừa sợ chồng đánh con đau, vừa muốn ổng… đập cho nó 1 trận. Bà không biết phải làm sao, vừa thương lại vừa giận, nghĩ đến cái thằng mắc dịch đó bà vừa thấy ghê vừa thấy sợ. Lỡ con bà ra sao này lại tiếp tục chết mê chết mệt 1 thằng nữa thì… Nghĩ đến đó bà không đưa tay lên quẹt nước mắt. Bà hi vọng con Thanh nó hiểu ra mà tỉnh ngộ.
Chap 31: Đón về.
Lại nói đến ông Chính, những ngày con gái đi quả là thiên đường. Vừa đỡ mệt óc, vừa được ngủ yên, ông sung sướng không để đâu cho hết. Cấp dưới của ông nhờ thế mà cũng dễ sống hơn.
Sáng nay, lúc đang nghiên cứu tài liệu thì tự nhiên điện thoại di động rung lên như điên. Ông càu nhàu thò tay vô túi, ai gọi cho ông trong giờ hành chính nhỉ??
- A-lô!
– Anh hả, em đây. – Giọng chú Minh có vẻ lo lắng từ đầu bên kia vọng qua.
– Có chuyện gì? – Tự nhiên ông cũng thấy bất an, thằng em “quí hóa” cả đời không điện cho ông lấy 1 cuộc, sao tự nhiên…
– Ờ… anh à. Em có chuyện cần nói với anh. – Bên kia lại dài dòng, hình như có cái gì khó nói.
– Chú nói nhanh nhanh lên dùm cái. – Ông Chính sốt ruột, số tài liệu, hồ sơ đang chờ ông giải quyết có thể đè chết 1 con trâu.
– Anh à, em… em… xin lỗi.
– Hả? Mày bị khùng hả Minh? – Ông Chính bắt đầu nổi điên, gọi điện đến làm phiền ông chỉ để nói mấy câu ba láp này thôi hả???
– Em nói xong phải bình tĩnh nhé, anh đừng nói với chị… – Giọng chú Minh nghe mới khổ sở làm sao, chuyện như vậy làm sao chú dám nói cho ông??
– Ừ!
– Con bé Hương nhà anh nó đang ở… ở chỗ đám du côn, em… em sợ… – Chú không dám nói thẳng với anh là vì con bé Thanh mà Hương bị kẹt ở chỗ đám du thủ du thực.
– Hả?? – Ông Chính đứng bật lên. – Sao?? Chú… chú…
– Anh đến đây ngay đi, có gì anh em mình…TÚT! TÚT! – Chú chưa nói dứt câu bên kia đã cúp máy, kì này thì anh chú giết chú mất!!
…
- Minh ơi!! Mày ra đây mở cửa cho tao!! – Ông Chính đứng bên ngoài gào tướng lên. Ông chả thèm bấm chuông bấm chiếc, bây giờ con gái ông là trên hết!! – Minh ơi!! Mày ra mở cửa cho tao!
Ông đã lái xe 1 lèo đến thẳng đây, chả kịp chờ anh tài xế. Con gái của ông là quan trọng nhất, dù không hiểu hết lời thằng em nhưng ông biết con gái đang gặp chuyện. Hương ơi!! Biết thế ba để con ở nhà cho rồi!! Chỗ đám du côn là chỗ nào, cái từ “du côn” càng khiến ông lo hơn. Dù con gái ông 1 thân võ nghệ nhưng lỡ bọn nó đông thì làm sao con bé đánh lại!!?!
Nghe tiếng ông anh hò hét ngoài cửa, thím từ dưới bếp chạy ra.
- Anh! Anh đến rồi! – Thím luống cuống mở của. Tự nhiên nhìn ông Chính thím thấy có lỗi quá!! Khiến một người bận trăm công nghìn việc như ông phải phóng tới đây thì thất là không phải.
– Thím Tư! Con Hương, con Hương nó đâu?? – Ông Chính vứt toẹt cái xã giao lịch sự, hỏi dồn.
– Con bé ở trong nhà đó anh Hai! – Thím nhìn ông anh hớt hải thì cảm giác tội lỗi càng tăng lên.
– Hả?? Chú thím giỡn tôi phải không?? – Đột nhiên ông gằn giọng. Rảnh quá hết chuyện chơi hay sao mà dám hù ông như thế.
– Không phải đâu anh, anh vô nhà nghe vợ chồng em giải thích đã!! – Thím líu ríu.
Nói rồi thím kéo tay ông vô nhà, nhìn ông mặt mày đỏ rực thì thím càng lo, không nói cho rõ ràng thì vợ chồng thím chết với ông anh này!
- Anh ơi! Ra đây, anh Hai đến!! – Thím vừa rót nước vừa gọi chồng.
Chú Minh đang nằm trong phòng nghe vợ gọi thì bật dậy chạy ra, cái ông này làm gì mà đến nhanh dữ!!?!
- Anh!
– Chú thím muốn nói gì?? Con Hương nhà tôi nó…
– Anh từ từ nghe em nói đã. – Chú Minh nhăn nhó, ông anh đã “đại giá quang lâm” thế này thì… – Chuyện là vầy anh à…
…
Chú kể tới đâu, cặp lông mày ông Chính càng dính vô tới đó, nghe chú tường thuật mà tim ông đánh lô tô trong ngực ầm ầm!!?!
- Thiệt hả chú!?? – Ông há mồm, không ngờ câu chuyện lại diễn biến… li kì và hấp dẫn như thế.
– Ờ! Công nhận con Hương nhà anh giỏi thật, không có nó thì vợ chồng em… – Chú vừa biết ơn Hương, vừa xấu hổ vì đứa con của mình.