Tôi vốn ko phải là 1 đứa hay tưởng tượng nhưng lúc này đây tôi nghĩ mình đang tưởng tượng. Bởi vì cùng 1 câu: "này chờ đã.." mà có đến 2 người nói, và…bàn tay tôi thì bị giữ lại ko phải 1 bên mà là 2. Tôi quay mặt sang bên phải, khuôn mặt lạnh lùng của tên Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình suýt sặc. Hắn nhìn tôi trừng trừng quát lên:
– Sao cậu cứ thích tự tiện bỏ đi mà ko thèm hỏi tôi thế.
Ơ hơ hơ cái đồ chập cheng bị lang ben này, tôi có chân thì tôi đi chứ vc gì phải báo cáo hắn, tôi định gân cổ lên quạt cho hắn 1 trận, thì bỗng thấy bàn tay trái của mình đau nhói, tôi vội quay phắt sang bên trái, ôi trời ơi ông thầy khỉ vàng đang nhìn tôi trừng trừng= đôi mắt toàn lòng trắng, quai hàm bạnh ra, ông thầy quát lên khiến tôi suýt căn phải lưỡi:
– Nói mau, sao em lại làm thế vs tôi, con gái gì mà ác thế.
Tôi định xin lỗi nhưng đã bị tên Phong giật mạnh tay phải quát:
– Cậu nói đi chứ, sao lại đột nhiên bỏ đi hả
– Ơ tôi…
Ông thầy khỉ vàng lại giật cánh tay trái của tôi cũng quát ầm lên:
– Sao em ko trả lời hả?
– Ơ em…
– Sao cậu lại dám lờ tôi, nói chuyện vs tên khỉ vàng ấy hả_ tiếng Phong
– Ai cho cậu bảo tôi là khỉ vàng hả ****** nâu kia, Nhiên đừng để ý đến hắn, mau đi vs tôi_ Ông thầy Thiên lên tiếng đốp lại.
– Ko, cậu mà đi vs hắn là chết vs tôi.
– Hừ, cậu là ai mà dám dọa em ấy?
– Thế anh là ai mà dám đòi đưa cậu ấy đi?
– Tôi là ai cậu ko cần quan tâm, ****** nâu ạ
– Thế tôi là ai anh cũng ko cần quan tâm, đồ khỉ vàng ạ.
– Cậu muốn đấu vs tôi đến cùng phải ko?
– Chỉ sợ anh ko dám thôi.
Cứ thế 2 cái tên trốn trại này giàng co nhau kéo tay tôi qua lại, bọn hắn làm cứ như thể tôi là 1 món đồ chơi vô tri vô giác, người tôi chỉ chực vỡ ra làm 2 mảnh, bọn hắn cứ tiếp tục cãi nhau, ko thèm để ý đến khuôn mặt méo như quả kéo của tôi, đôi mắt phát ra điện, xém làm cho tôi cháy như than. Tức nước vỡ bờ, tôi giật mạnh tay mình ra khỏi 2 tên kia và giận dữ gào lên:
– Này, đồ điên có thâm niên, 2 người có thôi đi ko hả, nếu muốn thì hãy nắm tay đi khuất mắt tôi rồi hãy cãi nhau, đang đói đến chết đi đc còn lôi tôi ra làm vật thí mạng nữa, dở nó cũng phải có mức độ thôi còn để người khác dở mới nữa chứ.
2 tên lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt đều dịu đi rồi cùng nói:
– Tôi xin lỗi_ đồng thanh tập 2
– Này, ai cho cậu nói theo tôi hả ****** nâu?
– Có mà anh bắt chước tôi thì có, đồ khỉ vàng.
Ôi, ôi cứ như thế này thì 2 tên kia sẽ cãi nhau tới sáng mất, thân tôi đúng là thân con châu chấu mà, thôi được rồi đành đánh lạc hướng họ vậy, nghĩ thế nên tôi kêu to lên:
– Ối chà, đói chết mất
– Vậy chúng ta đi ăn cơm đi_ đồng thanh tập 3
Tôi vội vàng lên tiếng trước khi 2 tên kia lại tiếp tục cãi nhau:
– Vậy chúng ta đi thôi, tôi đói lắm rồi.
– Đến nhà hàng nhật đi_ Phong nói
– Ko, cơm Ý ngon hơn_ thầy Thiên phản pháo
– Nhật
– Ý
– Nhật
– Ý
….
– Thôi đi, cho tôi xin 2 chữ bình yên, các người ko cãi nhau thì ko chịu đc hả, lớn rồi mà như con nít, còn ra thể thống gì nữa,
– Thế em muốn ăn cơm gì? Nhật hay Ý?
– Chẳng Nhật nheo hay Ý ** gì hết, ăn cơm Việt Nam, đến nhà hàng kia đi tôi đói sắp lả đến nơi rồi.
Thế là 3 chúng tôi bước vào cửa hàng ngay bên kia đường, thực đơn vừa đc đưa ra Phong và thầy Thiên đã thi nhau gọi món 1 lúc sau trên bàn chúng tôi ngồi đã ngập tràn thức ăn ngon. Trời ạ, họ nghĩ tôi là heo chắc, làm sao có thể ăn hết chỗ này, dù nhà có giàu thế nào đi chăng nữa cũng ko nên phô trương nt chứ, tôi lắc đầu ngao ngán rồi… lao vào ăn, tại đói quá mà.
– Em ăn thịt gà đi_ thầy Thiên nói rồi mỉm cười gắp vào bát tôi 1 miếng thịt gà ngon lành, nhưng tôi chưa kịp đưa miếng thịt gà lên miệng thì đã bị Phong chặn lại, vất trả miếng thịt gà vào bát của ông thầy khỉ vàng càu nhàu:
– Đừng có ăn thịt gà, xương cứng lắm dễ hóc (trời ạ, hắn xem tôi
là đứa trẻ lên 3 à), ăn tôm đi, tôm nhiều dinh dưỡng lắm_ rồi hắn gắp vào bát tôi con tôm to sụ.
Lẽ dĩ nhiên là lại xảy ra 1 cuộc cãi nhau
– Này_ tiếng nói nhỏ nhẹ của tôi vang lên cắt đứt cuộc cãi nhau_ đã có ai nói 2 người giống 2 con cún con đang tranh ăn chưa? Nếu chưa thì h đã có tôi rồi nhỉ?_ tôi mỉm cười dịu dàng nói rồi đột nhiên
RẦM…._ tôi đập bàn đứng dậy quát:
– có biết đây gọi là gì ko? Là tức nước vỡ bờ đấy, cái gì nó cũng phải có chừng mực thôi, điên cũng phải có lúc dở cũng phải có h thôi chứ, là gì mà khùng quanh năm suốt tháng, đủ 4 mùa xuân hạ thu đông thế, nói cho mà biết tôi ghét gà, tôi căm tôm và tôi sẽ căm thù 2 người nếu còn tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện tại WapBacGiang.com
Sau khi hả giận bằng cách quạt cho 2 tên này 1 bài, tôi mới chợt nhận ra mình đang là trung tâm của những ánh mắt. Ngại quá, tất cả cũng chị tại 2 tên mắc dịch này, tôi lừ mắt sang bọn hắn rồi dịu nét mặt xuống mỉm cười quay ra nói vs mọi người xung quanh:
– Xin lỗi vì đã làm phiền, mọi người cứ tiếp tục đi ạ, chỉ tại 2 thằng em của cháu nó nghịch quá, bảo mãi ko được nên cháu ms phải dùng biện pháp mạnh nt hì hì.
Những người xung quanh khẽ gật đầu rồi quay trở lại bữa ăn của họ. tôi cũng thở phào, ngồi xuống thì nhận được 2 đôi mắt đang nhìn mình trừng trừng, tôi thản nhiên cười nói:
– Giận cái gì mà giận, nếu tôi ko nói như vậy thì đã bị người ta đá ra đường trc khi xử lí xong bữa ăn rồi, mà làm em tui cũng vinh hạnh lắm chứ bộ hihi, thôi ăn đi, chán 2 người quá, bữa ăn cũng ko đc yên
2 tên con trai đành im lặng nuốt đắng, ném những ánh mắt khó chịu về phía nhau.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa 1 cách chật vật, cuối cùng tôi đã no nê. Tôi uống 1 hớp nước, ngả người ra ghế, rồi thở dài 1 cái tôi mãn nguyện nói:
– Haizzzz….. dễ chịu quá, sống rồi, cứ tưởng chết đến nơi rồi chứ.
Rồi tôi hất đầu về phía bàn thức ăn mỉm cười dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
– À…ừm, phần còn lại đành phải nhờ thầy và bạn Phong thui, quý 2 người lắm cơ, tui ra ngoài chờ trc nhé, hihi
Nói rồi tôi nhanh chân chạy tót đi, để lại 2 tên đang ú ớ ko lên lời, mặt cả 2 đều đỏ bừng lên. Khà khà, đúng là cơm ngon nhất trên đời là cơm chùa.
Nhưng 10' rồi mà tôi chẳng thấy bóng dáng của 2 tên kia đâu, 2 cái người này lại gây ra chuyện gì chăng, mà cũng có thể cả 2 đều ko đủ tiền giả người ta nên bị bắt lại để rửa bát thì sao nhỉ? nếu thế thì các bạn nhớ giữ bí mật đừng nói cho ai biết tôi quen 2 tên đó nhe, mất mặt lắm huhuhu.
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn lò dò bước vào quán xem có chuyện gì xảy ra ko. Thì ôi trời ơi, bọn họ đang cãi nhau ở quầy lễ tân, đúng là ko thể chịu đc, gần nhau 1s thôi là đã xảy ra chuyện. ...