watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 00:56,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2763

TRƯỜNG HỌC HOÀNG GIA 7


» Đăng lúc: 09/03/15 08:50:44
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

_Ta nói không là không. Ji Min, từ khi con về đây, con bắt đầu cãi lời ta. Ta thất vọng về con quá! Hãy chuẩn bị đi, chiều nay ta và con sẽ viếng thăm Hoàng Hậu. Con hãy cẩn trọng lời nói của mình đấy!
Nó xong, bà bỏ vào phòng mặc nó ngồi đó với hàng tá câu hỏi. Từ trước đến giờ bà chưa bao giờ nói thất vọng về nó. Đôi mắt nó lại thoáng chút buồn nhưng mau chóng đanh lại lạnh lùng như thường.
*********
Lại một lần nữa nó được nhìn ngắm vẻ đẹp nguy nga tráng lệ của Hoàng Cung. Những con đường trải cỏ hai bên và những lính gác xếp hàng nghiêm chỉnh.
_Mời phu nhân và công tử đi lối này. – Một cing nữ cuối đầu, đưa tay chỉ hướng. Nó và phu nhân đi trên mãnh đất của Hậu Cung, nơi chỉ cách phòng của Hoàng Hậu vài mét.
Cung nữ cẩn mật đứng ngoài cửa nó vọng vào:
_Thưa Hoàng Hậu, có Tể Tướng phu nhân và công tử Han Ji Min cầu kiến ạ!
_Mời vào đi!
Lập tức cung nữ đẩy cửa nhường đường cho nó và phu nhân bước vào. Hoàng Hậu là một phụ nữ đẹp lộng lẫy, nó tròn mắt nhìn bà ấy rồi cúi đầu hành lễ:
_Hạ thần xin thỉnh an Hoàng Hậu.
_Ồ, ngồi đi ngồi đi! Lâu rồi ta không gặp ngươi Tể Tướng phu nhân.
_Vâng, lâu rồi thần không gặp người, người vẫn trẻ đẹp như xưa.
_Hi hi, ngươi quá lời rồi. Cậu đây la công tử của Tể Tướng Han sao?
_Vâng thưa Hoàng Hậu.
_Trông phong độ và đẹp trai quá! – Bà cười hiền hậu nhìn nó, nó mau miệng:
_Làm sao sánh được với Thái Tử ạ? – vừa nó xong câu đó, nó như muốn nôn ra.
_Hi… hi… Chà… Tể Tướng Han lại có một đứa con trai cao to đẹp trai như thế này. Chẳng hay thời gian qua phu nhân và công tử đây đã sinh sống ở đâu?
_Sau biến cố năm đó, chúng thần sang Mĩ sinh sống, bây giờ trở về Hàn Quốc mà chưa kịp thỉnh an Hoàng Hậu. Mong người bỏ qua cho.
Nó hết nhìn Hoàng Hậu rồi lại quay qua nhìn phu nhân nãy giờ cứ cúi đầu mãi. Nó thắc mắc không biết biến cố năm đó nghĩ là gì?
_Hài… chã là ta rất tiếc… cái ngày mà Tể Tướng Han và Tiên Đế bị mưu sát… ta đây lại vô tâm không hề hay biết Tể Tướng Han lại có một công tử… nếu ta biết thì công tử đâu phải chịu cực khổ như thế này.
Chợt gương mặt của phu nhân trở nên xanh mét khi Hoàng Hậu nhắc đến cái chết bị mưu sát. Nó tròn mắt nhìn Hoàng Hậu kinh ngạc. Từ trước đến giờ nó chưa từng nghe đến vụ mưu sát này.
_Đó là những chuyện cũ, xin người đừng nhắc lại ạ!
_Chả là ta thương cho cả nhà Tướng Quân Hwang, phải chết một cách oan uổng. Nếu năm đó ta đừng nóng vội, cố làm sáng tỏ sự việc hơn thì đâu có thảm kịch như bây giờ… hai đứa con của Tướng Quân Hwang đã thoát chết, ta muốn tìm chúng để bù đắp cho nỗi đau mất mát của chúng… nhưng đến giờ vẫn không biết chúng ra sao? – Đôi mắt bà ấy rưng rưng, phu nhân càng run sợ nhìn nó. Nó chẳng hiểu gì về chuyện này cả, nhưng nó biết có cái gì đó đang len lỏi trong đầu nó, và trong vô thức, như một thối quen từ nhỏ, nó lại cố không nghĩ đến thứ đang len lỏi đó. Nó cũng chẳng biết tại sao nó lại có thối quen đó, nhưng tâm trí nó mách bảo rằng đó là những kí ức đã bị xóa!!!
Thì ra là bố nó và Tiên Đế bị ám sát… và một bi kịch là… cả nhà Tướng Quân Hwang bị chết oan uổng. Phu nhân chưa từng kể cho nó biết. Chợt nó cảm thấy hận… hận kẻ đã giết chết bố nó… ngay lúc đó nó biết rằng nó sẽ làm gì : TRẢ THÙ!
_Xin Hoàng Hậu…
Nó chưa nói được nửa câu thì phu nhân cắt lời nó:
_Cũng đã muộn rồi, chúng thần xin lui trước thưa Hoàng Hậu.
_Ờ… khi nào rãnh lại ghé thăm ta nhé!
Mẹ nó kéo tay nó đi trong vội vã. Nó luyến tiếc vì câu chuyện còn đang giở dang. Cứ thế nó và phu nhân chìm vào sự im lặng đáng sợ. Chợt phu nhân lên tiếng:
_Những chuyện ngày hôm nay… sau này ta sẽ nói rõ hơn với con.
_Nhưng con muốn biết ngay bây giờ.
_Bây giờ chưa phải lúc. Dạo gần đây con thay đổi nhiều quá!Con luôn cãi lại lời ta. Có lẽ về Hàn Quốc là một sai lầm.
Nó lại im bặt, nó rất thắt mắc, rất tò mò…
Phần VI: Ác mộng
"Một bé gái cỡ 4 tuổi đang đi trên thảm cỏ xanh…
_Yu Ri! Em xem anh có cái gì này!
Một thằng nhóc chạy đến hai tay giấu đằng sau lưng. Chợt một con nhóc chạy đến bóp lấy cổ Yu Ri lắc mạnh:
_Chính bố mày… chính bố mày giết phụ vương! Mày chết đi!
Con bé đó vừa khóc vừa lắc mạnh cổ Yu Ri. Yu Ri sợ hãi cũng òa khóc.
_Eun Hye! Buông Yu Ri ra! Không phải vậy đâu!
Eun…Eun Hye?
_Anh Yoon Min! Chính bố nó giết phụ vương!
_Không phải vậy đâu.
Con bé Yu Ri lắc đầu ngoay ngoảy trong sự sợ hãi:
_Không… không… không phải…
Nó trân chối nhìn thằng nhóc Yoon Min và con bé Eun Hye rồi chạy vụt đi mặc cho tiếng kêu của Yonn Min. Gần đó có một cậu nhóc đứng đó từ lúc nãy đến giờ nhìn sự việc đang xảy ra và thút thít khóc – không ai khác chính là Lee HinDu…"
_Không… không… KHÔNG!
Nó giật bắn dậy, choàng tỉnh sau cơn ác mộng. Căn phòng im như tờ chỉ có mình nó…
Ác mộng… nó sợ hãi chùm kín mềm lại. Thật kinh khủng… bao năm qua nó thường nằm mơ thấy cơn ác mộng đó… nó cảm thấy những gì nó mơ thất như thật, cổ nó cũng khó thở khi con bé đó bớp lấy cổ nó. PHẢI CHĂNG ĐÓ LÀ MỘT PHẦN KÍ ỨC MÀ NÓ ĐÃ XÓA?Phần IV: Lời khiêu chiến
Vừa lúc nó rời khỏi hội trường lần lượt Công Chúa, tên Thái Tử thúi cũng đứng dậy bỏ đi khi trong sự ngỡ ngàng của cậu học sinh đại diện lớp 12 đang ngẩn ngơ trên bụt giảng : "Chẳng lẽ bài phát biểu của mình tệ lắm sao?"
_Anh Han Ji! – có tiếng gọi với nó ở đằng sau. Nó biết chỉ có mỗi con nhỏ đáng ghét ấy mới gọi nó bằng cái tên "anh Han Ji~~~" làm nó nổi cả da gà.
_Eun Hye? Buổi khải giàng chưa kết thúc mà, sao em…
Không để nó nói hết câu, con nhỏ đáng ghét đó chui tọt vào họng nó:
_Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Anh gây hấn với anh Yoon Min à?
Nó không thèm để ý đến câu hỏi của Eun Hye vì nó ngại những ánh mắt của mọi người xung quanh như đang gáng ghép nó với con nhỏ đó. Nó tỏ vẻ khó chịu và bực bội, cứ như họ đang **** thẳng vào mặt nó rằng nó bì less vậy.
_Anh Han Ji! – giọng của Eun Hye kéo nó trở lại hiện tại.
_Sao?
_Anh đang nhìn cái gì vậy?
_Ờ… không có gì. Mà Eun Hye này, sao hôm nay anh không thấy Hoàng Tử Du?
_À… anh ấy rất mê chơi đàn. Những lúc có thời gian rãnh, anh ấy luyện tập trong phòng âm nhạc của riêng anh ấy nằm ở hướng này nè.
Nó nhìn theo hướng tay của Eun Hye đang chỉ vào con đường rẽ trái lúc nãy. Dù sao nó cũng phải tham quan một lần cho biết với nó cũng muốn gặp mặt Hoàng Tử mà nó đang say nắng.
_Eun Hye có thể dẫn anh đến đó được không?
_Anh muốn nghe thử anh ấy đàn đúng không? Tuyệt lắm đấy!
_Ừ
_Đi hướng này!
Nó đi theo Eun Hye mặc dù trong lòng không thích đi cùng con nhỏ này chút nào nhưng ai biết được, ai biều nó là em của Hoàng Tử làm chi?
Đường đi quả là không ngắn chút nào. Nó đi đến nhừ cả chân mới thấy được cái tòa nhà to lớn.
_Tới rồi.
_Không… không lẽ… là cái nhà đó đó hả?
Nó ngạc nhiên chỉ tay về phía cái tòa nhà trước mặt nó. Nói là nhà của Hoàng Tử nó còn tin, chứ nói là phòng tập đàn thì… hơi sock!!!
_Không phải, là nhà này. – Eun Hye chỉ tay về hướng một tòa nhà chỉ bằng một nữa tòa nhà trước mặt nó nằm vuông góc với nhau.
Nó gật gù. Thế mới là phòng tập đàn chứ?
Eun Hye dẫn nó vào một phòng nhạc cụ rộng lớn chiếm hầu hết 2/3 tòa nhà. Đối diện cánh cửa vào tòa nhà là một cánh cửa gỗ lớn. Eun Hye gõ nhẹ. Không có tiếng trả lời như Eun Hye vẫn mở cửa vào. Tiếng Đàn len lỏi qua khe cửa phát lên một bản nhạc trầm lắng, êm dịu đến lạ lùng. Nó bước vào và sững sờ. Đẹp… rất đẹp… Hoàng Tử ngồi trước cây đàn làm nó sững người. Ánh hào quanh xung quanh anh ấy như phát sáng hơn. Đôi bàn tay như làm phép trên cây đàn, nó nhảy múa trên từng nốt nhạc tạo ra một bản nhạc làm ấm lòng nó. Chợt tiếng nhạc dứt hẳn kéo nó về hiện tại, Hoàng Tử đang nhìn nó.
_Anh HinDu! Đây là anh Han Ji Min
_Sao em dẫn cậu ấy vào đây?
_Anh không thích hả?
_Không phải thế, anh không thích bị làm phiền trong lúc luyện đàn.
Nó bối rối:
_Vậy à? Vậy tôi xin lỗi, Hoàng Tử cứ tiếp tục đi, tôi đi trước vậy.
_Không sao đâu, cậu là con trai của Tể Tướng Han?
_À… đúng.
_Tôi rất kinh ngạc đấy, tôi chưa bao giờ biết là Tể Tướng Han có một công tử như thế này.
Nó đỏ mặt vì nó nghĩ câu nói vừa rồi hàm ý khen nó.
_Rất vui được làm bạn cùng Hoàng Tử Du – Nó chờ cái bắt tay của Hoàng Tử. Dĩ nhiên một người lịch lãm như thế sẽ đáp trả lại thành ý của nó.
_Nhìn công tử quen quen, chẳng hay tôi đã gặp công tử ở đâu chưa?
Hôm dạ hội! Nó định nói thế nhưng nó sực nhớ ra mình không thể tiếc lộ việc mình là con gái được. Thế là nó bấm bụng chối:
_Chắc Hoàng Tử nhìn nhầm, từ nhỏ tôi đã định cư ở Mỹ, đây là lần đầu tiên tôi trở về Hàn Quốc đấy.
_Vậy ư? Chẳng hay công tử có thể chơi loại nhạc cụ nào ở đây không?
Nó nhìn một loạt tất cả những nhạc cụ được xếp trước mặt nó bóng lóa không một tí bụi. Những năm tháng tuổi thơ nó đã được học qua tất cả mọi thứ và thành thạo mọi nhạc cụ kể tử khi nó chỉ mới 12 tuổi.
_Ùm… tôi có thể thử cây piano ấy chứ?
_Công tử cứ tự nhiên.
Nó ngồi xuống chiếc ghế, nhớ về bản nhạc mà thầy nó khen rằng nó đánh bản đó hay nhất. Nó giơ nhẹ ngón tay và tâm trí nhảy múa theo từng nốt nhạc trong đầu nó. Khúc nhạc du dương, trầm lắng, đượm buồn và làm cho người khác thấy một vẻ cô đơn nào đó bên trong người chơi nhạc. Lúc này đôi mắt nó như nhấn chìm mọi vật vào một nỗi buồn sâu thẳm nào đó bên trong nó. Nó truyền tải hết tất cả cảm giác của nó vào trong bài nhạc.
Những ngón tay điêu luyện của nó không cho phép bản nhạc sai hay chậm trễ một nhịp nào. Khiến Hoàng Tử không khỏi bàng hoàng vì tài năng của nó. Bản nhạc chấm dứt trong tiếng vỗ tay của hai anh em Hoàng Tử.
_Thì ra cậu cũng là một tay đàn kiệt xuất thế này.
_Hoàng Tử quá khen.
_Anh Han Ji đàn hay như anh HinDu vậy. Hay là hai anh thi với nhau đi!
Nó giật bắn mình khi nghe câu đó. Ý chính nó đến đây là muốn làm bạn với Hoàng Tử chứ không phải là đối thủ. Nó chưa kịp lên tiếng phản đối thì Hoàng Tử nói:
_Hay lắm! Ji Min, từ giờ tôi và cậu sẽ là đối thủ đàn của nhau nhé!
_Sao? Hoàng Tử đùa à? Tôi làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Tử được?
_Tôi không thích những người khiêm nhường đâu. Tôi muốn thấy tài năng thật sự của cậu.
Trời… nó còn biết từ chối thế nào nữa. Những lúc bối rối thế này nó luôn giữ sự im lặng không để người khác thấy vẻ mặt lúng túng của nó. Chính thế mà Hoàng Tử lại nghĩ rằng nó đồng ý:
_Vậy hẹn cậu ở giải đàn Quốc Gia nhé! – Hoàng Tử vỗ vai nó mỉm cười – một nụ cười đẹp nhất mà nó thấy. Nó đỏ mặt, có mơ nó mới thấy một Hoàng Tử lịch lãm, dịu dàng như thế này.
*********
Nó rời khỏi đó trong sự bối rối, vậy là từ nay nó sẽ là địch thủ của Hoàng Tử.
Từ khi nãy đến giờ, Eun Hye vẫn lẽo đẽo theo sau



nó, kể những chuyện mà nó chỉ muốn ậm ừ cho qua.
_Anh Yoon Min đánh tennis cừ lắm đấy!
Câu này làm nó chú ý, nó lại trổi tính tò mò:
_Thế sân tennis ở đâu?
_Phía sau tòa nhà chính. Chắc bây giờ anh Yoon Min đang tập ở đó.
"Hay lắm, cái gì chứ tennis thì thiếu gia đây không sợ. Người hãy chờ coi, ta sẽ hạ gục ngươi thật dễ dàng!" Nó phấn khởi đi nhanh đến sân tennis, lòng thầm vẽ ra viễn cảnh tên Thái Tử thúi đó phải thua một cách nhục nhã. Nó tự cười một mình, vẻ mặt đắc thắng tiến vào sân tennis....

Tags: truong hoc hoang gia 7truong hoc hoang gia 7
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» [18+] Yesterday – Sexmania
» 7 Ngày Làm Gia Sư
» A Little Love - tình yêu bé nhỏ
» A Love Story Of Teen (Đã Full)
» Ác Quỷ Bên Em (Rin Lala)
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
1234...343536»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON