Bữa cơm chỉ kéo dài nửa tiếng, nhưng với mình thời gian như dừng lại, mình cố tận hưởng từng phút từng giây khi được ở bên chị. Mình trân trọng giây phút này, chị cũng im lặng như mình, có phải chị cũng đang cảm nhận được niềm hạnh phúc đó như mình không?!
———————————-
Chiều chị về sớm, mình và chị lại có thêm một bữa cơm riêng tư. Mình ăn hẳn 4 chén cơm, vui quá ăn mãi chả muốn ngừng, no cành hông chó cục, leo lên cầu thang thiếu điều muốn té lộn cổ
Mình định rủ chị đi dạo phố, nhưng nghĩ lại, mấy khi có dịp chỉ có hai người ở riêng với nhau thế này, phải tận dụng chứ. Cuối cùng quyết định tiếp tục mở cinê trong nhà, rước chị vào phòng xem phim… kinh dị
Lúc đầu chị không chịu, bảo sợ ma lắm, xem không dám ngủ, nhưng bị mình dỗ ngọt “phim này hay lắm, không có ma đâu”, chị đành xuôi theo. Tiếp đó là tiết mục “truyền thống”, đóng cửa tắt đèn, mình bật phim “The cabin in the woods”.
Phim khá hay, nội dung cũng đơn giản, được cái kỹ xảo tốt. Điều mình cần nhất trong phim này là vài xác chết sống lại, chạy tới chạy lui giết người thôi . Đúng như dự tính, chị rất sợ hãi, khúc nào ma xuất hiện là chị nhắm tịt mắt lại, không dám xem. Thành ra từ đầu tới cuối phim, chắc chị xem được chừng vài chục phút, còn lại toàn nhắm mắt nghe âm thanh + mình tường thuật trực tiếp
Xem xong cũng gần 10h khuya, chị về phòng ngủ với gương mặt trắng bệch vì run. Mình lên ôm máy review cho các thím, tầm hơn 11h, đang lách cách thì chị gõ cửa phòng. Mình vội mở cửa bước ra (không dám cho chị vào, rủi thấy chuyện mình đang viết thì bỏ mợ).
- Gì vậy chị?
– Chị… ngủ không được…
– Sao dzạ?
Mình thừa biết lí do, cơ mà vẫn giả vờ ngây thơ .
- Chị… sợ ma…
Chị lí nhí, nhìn mặt quê quê, thấy tội gì đâu.
- Ax, chị toàn nhắm mắt, thấy gì đâu mà sợ.
– Sao không, chị có hí hí nhìn mấy lần..
Mình:
- Rồi giờ sao? Tính nhờ em giữ ma hả?
– Ừ..m, T cho chị ngủ nhờ được không?
Chị ấp úng, mặt dần đỏ lên, nói mà không dám nhìn mình, toàn cúi cúi xuống đất.
- Ax, rồi em ngủ ở đâu?
Mình hỏi lại, chủ yếu để nghe chị khẳng định một lần nữa, không thể tin được.
- Thì… T ngủ chung với chị. Chị nằm trong, T nằm ngoài, ngăn cái gối ôm ở giữa nghen.
– Ơ…ờ được, chị về phòng lấy mền gối qua đi.
Trong time chị về ôm đồ qua, mình tranh thủ up phần đang viết dang dở lên cho các thím. Sau đó lao vào toilet vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ cho tỉnh táo để chuẩn bị… ngủ với chị .
Mọi thứ diễn ra như lời chị nói, chị nằm trong, mình bên ngoài, ở giữa là cái gối ôm chết tiệt Chị nói mình không được thò tay thò chân hay bất cứ “bộ phận” nào qua, lú qua là chị đánh. Cơ mà cái giường của mình là giường đơn, loại chỉ dành cho một người nằm, hai người thì hơi chật. Nên trừ cái gối ôm chia ranh giới ra, mình và chị nằm rất gần nhau, chỉ cách chưa đầy vài tấc (dù chị cố tình nằm sát vào vách, nhưng bù lại mình lết sát cái gối ôm )
Chị nằm quay mặt vào trong, xoay lưng về phía mình. Mình canh chị không để ý, lâu lâu lại đẩy nhẹ cái gối ôm vào trong, lết theo vào. Cứ thế, chưa được nửa tiếng, vùng đất của mình đã rộng gấp 2 của chị. Nằm nhìn chị thật lâu, không biết chị đã ngủ chưa. Mình gọi nhỏ:
- Chị…
Không nghe trả lời, chờ một lúc, mình lại gọi:
- Chị… ngủ rồi hả?
– Ừm, ngủ rồi.
– He he, ngủ rồi mà còn trả lời được, ngộ vậy kà!
– Sao T không ngủ đi, quậy không cho chị ngủ hả
– Em chưa buồn ngủ. Chị quay ra đây được không vậy?
– Chi dzạ?
– Thì quay ra đi.
Im một lúc, chị xoay nhẹ người lại.
- Trời đất, sao T ém chị quá vậy? Xích ra tí coi.
– Ax, hồi nãy chị chia sao em để y vậy mà. Ém gì?
– Xí, xạo vừa thôi. Giờ xích ra không?
– Rồi đó, vậy được chưa?
Mình xích ra 1 cm.
- Có chút vậy, xích ra nữa.
Mình lại nhích ra một đoạn khoảng 2 cm.
- Rồi á, không kêu xích nữa à.
– Hứ, kêu T cũng như không…
Chị lườm mình một nhát bén ngót, nổi cả da gà. Bù lại, may sao chị không kêu mình té ra nữa, chắc thấy mình chai mặt quá, không nỡ.
- T chưa buồn ngủ hả?
Chị nhìn mình.
- Ừ…
– Sao vậy? Trưa ngủ nhiều quá rồi phải không?
– Không phảiiii…
– Chứ sao?
Không lẽ giờ mình nói tại ngủ chung với chị sao mình ngủ được. Lúc này, mặt mình và chị cách nhau chưa đến một gang tay (cái gối ốm chỉ che từ ngực trở xuống thôi các thím ợ). Kiểu này bố ai ngủ cho nổi, mình chỉ muốn được hôn vào đôi môi đỏ tươi đang hé mở của chị thôi
Mình ấp úng:
- Thì… tại chưa buồn ngủ chứ sao?
– Ừm.. vậy T thức đi hén, chị ngủ trước nha! Mai còn đi làm sớm nữa.
– Ax…
Chị cười mỉm chi, sau đó nhắm mắt lại, bỏ mình nằm bơ vơ giữa màn đêm lạnh lẽo . Mình nằm đó, hai mắt mở thao láo ngắm chị cả đêm. Chưa khi nào mình được ở gần chị như lúc này, chị xinh quá… Bình thường đã xinh, lúc chị ngủ lại càng xinh hơn, mình không bỏ lỡ cơ hội ngắm chị thật kỹ.
Da mặt chị trắng mịn không một hột mụn, cặp chân mày đen nhánh tỉa ngang khiến chị có vẻ bướng bỉnh pha chút đáng yêu, chiếc mũi thon thon cao hơi cong cong, không được thẳng tắp như các em Hàn xẻng nhân tạo. Nhất là chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng tự nhiên của chị, toát ra mị lực kinh khủng…
Đêm vắng, có thể nghe rõ được tiếng trái tim mình đập thình thịch dồn dập trong lồng ngực. Mình thật sự rất rất muốn được đặt một nụ hôn lên làn môi ấy, nó ở rất gần, ngay trước mắt mình, chỉ vài cm thôi. Rất nhiều lần mình muốn đánh liều hôn chị một cái, rồi ra sao thì ra. Mình muốn biết cảm giác đó như thế nào, cái cảm giác khi môi mình chạm vào môi chị, chắc là ngọt ngào lắm… Sự khao khát trong lòng mình dâng lên như sóng lớn tràn bờ, làm đầu óc mình trở nên mụ mị, muốn nổ tung ra. Tự nhủ “chỉ một cú rướn người thôi, sẽ lấp đầy cái khoảng cách nhỏ nhoi đó”, nhưng rồi mình vẫn không thể làm được cái động tác tưởng chừng như quá đơn giản ấy…
Nếu người con gái trước mặt mình không phải chị, mà là một người khác, có lẽ mình sẽ chẳng hề đắn đo mà làm theo bản năng, cái bản năng thiên bẩm của một thằng con trai khi nằm cạnh một cô gái suốt cả đêm dài. Nhưng đó lại là chị, mình không dám… mình sợ… sợ điều gì đó không rõ, có lẽ sợ mất chị… hay sợ chị buồn??! Mình chẳng biết nữa, chỉ biết là mình sợ, thế thôi.
Cảm giác thật khó chịu, vừa hạnh phúc lại vừa khổ sở… Thật lòng mình chỉ muốn được hôn chị một cái thôi, ngoài ra không có ý nghĩ chiếm đoạt hay xâm phạm gì cả. Mình không muốn làm điều đó, tất nhiên nếu chị tự nguyện dâng hiến thì lại là chuyện khác
Thật lâu, chẳng biết đã qua bao lâu rồi. Chị chợt mở mắt, làm mình giật nảy người, vội giả vờ nhắm mắt lại.
- Sao T chưa ngủ nữa?
– Em đang ngủ nè.
– Xí, mới thấy nhìn lén chị rõ ràng…
Chị nhoẻn cười, chu môi bắt bài mình.
- Còn chị sao chưa ngủ vậy?
Mình đánh trống lảng.
- Chị ngủ nãy giờ đó chứ, mới nằm mơ giật mình dậy…
– Vậy hả? Mơ thấy gì ghê dzạ?
– Mơ thấy có người nhìn lén chị…
– Ax…
Yên lặng một lúc…
- Chị…
– Gì nữa ông tướng?
Chị vừa nhắm mắt, nghe mình gọi lại phải mở ra.
- Hôn em cái, chúc em ngủ ngon đi!
– Hôn vào đâu?
– Đâu cũng được
– Rồi, T nhắm mắt lại đi.
Hơ, đồng ý rồi àh? Mình sướng rơn, liền nhắm mắt lại, môi chu chu ra, chờ chị hôn vào
“Cốp”
- Ui da, sao cốc đầu em…
Mình la lớn.
- Hôn đó. T ngủ ngon nha!
Chị chớp chớp cặp mắt nai, rồi mỉm cười nhắm mắt lại.
Thế là cả đêm, mình chỉ làm một việc duy nhất là ngắm chị, ngắm mãi không chán. Cho đến gần sáng, đuối quá mình mới thiếp đi… Trong giấc mơ, dường như đôi môi mềm mại của chị chạm khẽ vào má mình, cảm giác hệt như lần trước được chị hôn. Mình cố mở mắt ra, xem là mơ hay thực, nhưng đôi mắt nặng trĩu…
Chị ngủ ngon nhé!
———————————-
Giật mình dậy, việc đầu tiên mình làm là ngó vào trong, nơi chị nằm đêm qua – chị đi mất rồi. Nhìn đồng hồ, đã 11h trưa, lại nghỉ học một buổi nữa.
Ba mẹ đến tối mới về, trưa đó lại được thêm một bữa cơm “gia đình” với chị
- Tối qua T ngủ ngon không?
Chị xới cơm cho mình, khẽ hỏi.
- Cũng được. Đang ngủ hình như bị ai hôn, làm em giật mình.
Mình đáp, hai mắt nhìn chị thom lom, chờ xem phản ứng của chị như thế nào.
Không như mình dự đoán, chị vẫn tỉnh queo.
- Ủa, có hả? Chắc ma hôn T đó!
– Ax..
Cơm nước, dọn dẹp xong, chị không được nghỉ ngơi mà phải vội vàng chạy lên tiệm. Tội chị quá!
Mình lên phòng nằm xem phim, dưỡng sức chờ chiều sẽ hành động. Kế hoạch mình đều lập sẵn, đã đến lúc rồi.
Nằm một hồi, ngủ quên lúc nào chả hay. Khi giật mình dậy thì đã gần 5h chiều, vội đt cho chị.
- Chị nghe nè!
Giọng nói ngọt ngào của chị vang lên, yêu thế
- Chị sắp về chưa?
– Sắp rồi…
– Nay thằng Quang có lại kè chị về không?
– Chắc là có, vừa đt chị khi nãy. Trời mưa rồi, chị bảo khỏi ghé nhưng nhất định đòi lại. Chi vậy T?
– Không có gì, chị về sớm đừng đi đâu nhen.
– Ừm… chị biết rồi.
– Chị chạy xe cẩn thận nhen!
– Ừm…bb T!
Sáng giờ trời quang mây tạnh, tự dưng chiều lại đổ mưa, có điềm hay sao vậy nhỉ?
Mưa khá to, mình mặc áo mưa vào, không quên nhét vũ khí bí mật – “máy ghi âm” vào túi quần. Lên đường.
Lúc mình đến, đã thấy thằng nông dân ngồi trong tiệm, nói cười với chị và chị Ánh. Chờ được một lúc, mưa cũng ngớt, nó và chị ra đẩy xe về. Mình chạy chậm chậm theo sau, cách hai người khá xa.
Đến hẻm gần nhà, chị tạm biệt nó rồi quẹo vào. Thằng nông dân như thường lệ rồ ga lao vút đi, mình vội phóng theo.
Chạy theo nó khá lâu, mình vẫn chưa tìm được địa điểm thuận tiện. Ngoài đường xe cộ đi lại ồn ào quá, thêm cả tiếng mưa, sợ ghi âm không rõ. Nó vòng vèo loanh quanh một lúc, rồi bất ngờ chẻ vào một con hẻm vắng tanh. Đây là một con hẻm cụt đất đỏ khá lầy lội, trừ quán nhậu thịt cầy nằm giữa hẻm ra, còn lại cả một đoạn vài chục mét cuối hẻm đều là đất bỏ hoang chờ bán, cỏ dại mọc um tùm cao ngang thân người, cuối hẻm là những mảnh ruộng ếch nhái kêu ồm ộp. Mình có vào đây nhậu mấy lần, nhưng chưa khi nào chạy đến đoạn này.
Chạy vào đến đoạn thấy hẻm cụt, mình hiểu chuyện gì sắp xảy ra rồi. Nhưng không sao cả, vì chị, chuyện gì mình cũng dám làm, cùng lắm thì nằm vài hôm thôi.
Vẫn như lần trước, nó gạt chống xe xuống, cởi áo mưa vứt lên yên xe rồi xoay lại nhìn mình.
- Mày cũng lì đó. Muốn ăn đòn nữa à?
Nó hất hàm.
Mình bước xuống xe, tay xỏ vào túi quần bật máy ghi âm lên, đi lại gần nó.
- Không. Em muốn nói chuyện với anh. (ghi âm lén để tố khổ nó với chị, nên mình cố ăn nói thật đàng hoàng )
...