Tháng 6, nhớ những phút giận hờn vô cớ với cô bạn thân học chung lớp, nhớ những rung động đầu đời thật dễ thương của một vài đứa bạn…
Tháng 5 trôi qua mang theo những ký ức học trò làm lòng người xao xuyến, tuổi học trò khép lại một năm học với biết bao vui buồn và luyến tiếc. Tháng 6 ùa về với những cơn mưa bất chợt, tháng của những dự định, ước mơ, tháng của những mùa thi và những cuộc chia ly. Cảm xúc của tuổi học trò được gói ghém lại, cất giấu đi, nhường chỗ cho bài vở và những ước mơ.
Tháng 6, bất chợt một ngày đi trên con đường quen, nghe tiếng ve kêu, nhìn ngắm những chùm phượng vĩ đỏ cùng hoa bằng lăng tím, thoáng quanh đây những cô cậu học trò trong tà áo trắng đèo nhau trên những chiếc xe đạp tới trường. Ta như gặp lại chính mình thời áo trắng và mong muốn được một lần cầm trên tay chiếc vé đi về ngày xưa để được hét, được cười, được hạnh phúc, được trẻ thơ trong vòng tay bạn bè, thầy cô dưới mái trường thân yêu.
Tháng 6 mùa thi, khi nơi này em còn đang viết tương lai mai sau bằng dấu ba chấm của những hoạch định cho ngày mai, khi chiếc bút ướt nhèm mồ hôi tay thấm dần lên trang giấy; khi em gục đầu nơi quyển vở còn dang dở nào số pi, loga, tập giấy nháp chi chít các dòng chữ và con số… Nhớ biết bao những đêm chong đèn học bài mà ngủ gà ngủ gật, rồi chợt thức giấc trong tâm trạng nuối tiếc thời gian.
Thấy nhớ xôn xao ánh mắt mẹ lo âu cho sức khỏe của con, lúc đang miệt mài bên trang vở… Bao cảm xúc ùa về khi nghe giọng nói ân cần cha động viên những lúc con mệt mỏi, thở than. Nhớ lắm lời động viên của thầy cô, bè bạn và của một ai đó làm ta thêm vững chí, quyết tâm.
Tháng 6, nhớ những phút giận hờn vô cớ với cô bạn thân học chung lớp, nhớ những rung động đầu đời thật dễ thương của một vài đứa bạn, nhớ những lúc bạn bè chuyền tay nhau viết những dòng lưu bút để nhớ về nhau trước khi chuyển trường, chuyển cấp học. Những câu nói dặn dò: Bạn đừng quên mình nhé; Mai mốt về có đi ngang thì ghé nhà mình chơi… Đó là cuộc chia tay tất yếu cho tương lai nhưng thật buồn, thấm đẫm tình cảm trên khóe mắt mỗi người.
Tháng 6, chia tay nhau, mỗi đứa chọn cho mình một hướng đi riêng. Hành trang khi bước vào cuộc sống mới là những kiến thức thầy cô đã dạy, là dòng lưu bút của đứa bạn thân, là tâm trạng nô nức phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình. Thủa thanh xuân và những kỷ niệm sẽ chẳng bao giờ lặp lại lần thứ hai. Những câu chuyện còn dang dở, những dự định còn chưa kịp thực hiện, những bài giảng của thầy cô rồi cũng sẽ trôi đi để lại những luyến tiếc.
Những đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào rồi cũng thành người lớn, thực hiện những chuyến hành trình mới. Đến khi ra trường rồi, thời áo trắng sẽ chỉ còn lại là những kỷ niệm, tuổi học trò đâu đó như còn quanh ta, bao kỷ niệm vui buồn thời thơ mộng trôi miên man trong ký ức và thỉnh thoảng mới chợt tìm về. Tháng 6, ta gặp lại chính mình trong những ngày đang sống. Kỷ niệm luôn là thứ chẳng hề thay đổi khi ta gặp lại những người bạn cũ, hàn huyên về những câu chuyện “ngày xưa”, nhớ về những khát vọng, đam mê của thời tuổi trẻ.
Những hình ảnh của thời áo trắng vẫn luôn được cất giữ trong tim mỗi người. Đôi khi tưởng như mình đang lững thững bước đi trên con đường xưa cũ, đâu đó trong ký ức kỷ niệm xưa lại bất chợt ùa về.