watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 16:07,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 1151

Cô Dâu Bỏ Trốn


» Đăng lúc: 12/03/15 12:12:25
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Vũ ngán ngẩm quá rồi, cái chân của anh vẫn còn đau do con nhỏ này xéo vào. Anh tức cả mình, khi không anh lại bị hai con bé này trêu đùa, và lại bị làm trò hề cho thiên hạ thế này.
Anh đành cố đóng nốt vở kịch do mình tạo ra.
– Đây là Vân và là vợ chưa cưới của anh…!!!
Lan nhìn Vân như muốn bóp cổ cho Vân chết ngay tại chỗ, cô ta run rẩy vì cô ta không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Khuôn mặt của cô ta đỏ lừng cả lên và cái mắt long lên sòng xọc vì tức và vì hận. Sao Vũ có thể đối xử cô ta như thế chứ, cô ta đã bỏ bao nhiêu công sức mà chỉ nhận được một con số không thôi sao. Không không bao giờ cô ta có thể bỏ qua dễ dàng được, cô ta phải cướp lại những gì thuộc về mình.
Vân bẹo cho Vũ một cái đau thấu xương, nó và Vũ tuy trên miệng thì cười với nhau, nhưng từng ánh mắt và cử chỉ thì như muốn đánh nhau và chửu nhau.
Vân vằn mắt của mình lên như muốn bảo Vũ.
– Tên chết tiệt kia, khi nào con mụ kia đi, tôi sẽ cho anh biết tay, anh tưởng tôi sẽ bỏ qua cho anh khi anh đem tôi làm vật thế thân cho anh à…!!
Vũ cũng nhìn lại Vân không kém.
Lan gào lên.


- Anh lừa em đúng không, anh làm sao có thể yêu và lấy một con nhóc như thế này, chưa hết em không hề thấy anh nhắc đến nó hay hẹn hò gì với nó cả…!!
Vũ cố nói cho mọi thứ được xuôi và nghe có vẻ hợp lý.
– Anh nói thật đấy, vì anh yêu nó nên đã từ chối tình cảm của em, không phải đã bao nhiêu lần anh nói anh không thích em rồi còn gì…!!
Lan bí lí nhưng cô ả vẫn ngoan cố.
– Tôi không tin và không bao giờ tin, anh cố tình làm như thế này vì anh không muốn tôi làm phiền anh chứ gì…??
Vũ lại kêu khổ, anh mệt mỏi quá rồi. Vân thấy vậy, nó mỉm cười.
– Chị kia, anh ấy đã nói như vậy rồi sao chị vẫn còn cố tình không hiểu là thế nào, tôi là người yêu và vợ chưa cưới của anh ấy, dù cô có tin hay không cũng mặc cô….!!
Vân chống hai tay vào sườn, nó dọa.
– Cô không thấy là mình mặt dày quá hả, người yêu của người ta đứng lù lù ở đây mà cô dám nhảy vào tranh giành và gào lên như một con điên là thế nào, cô không thấy là mình đang làm trò cười cho mọi người ở đây à…!!
Lan nghe Vân nhắc, cô ta giật mình nhìn mọi người xung quanh. Cô ta bối rối quá, vì về lý và vì tình cô ta không thể nào thắng nổi con nhỏ kia.
Cô ta cố nén giận mà bước đi, nhưng trước khi đi cô ta còn quay lại nhìn Vân một cái như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô ta có thể bỏ qua cho Vân hôm nay nhưng không có nghĩa là ngày mai cô ta không tính xổ với nó.
Buông tha cho Vũ và cho anh dễ dàng được lấy vợ như thế ư…?? Không bao giờ, dù cái đám cưới kia có là thật hay không cô ta cũng phải tìm cách phá cho bằng được và phải biến Vũ thành riêng của mình.
Vân sau khi xử được cô ả kia cho Vũ rồi. Vân quay sang Vũ để xử nốt anh.
Vân một tay chống vào sườn, còn tay kia chỉ thẳng vào mặt của Vũ mà quát.


- Tên kia, sao anh dám làm nhục tôi trước mặt mọi người như thế hả, anh mà không xin lỗi tôi thì anh sẽ không xong với tôi đâu…!!!
Vũ cười khẩy bảo Vân.
– Tại sao tôi lại phải xin lỗi cô, cô nên nhớ tuy tôi là người tạo ra vở kịch này nhưng tôi không hề ép cô phải diễn cùng tôi. Cô đã tự nguyện làm điều này cho tôi sao bây giờ cô còn trách tôi…!!
Vân bí lí, đúng là anh ta ép mình giả làm vợ chưa cưới của anh ta nhưng mình cũng có thể nói cho mọi người ở đây và cô ta biết sự thật kia mà.
Mình đúng là một con ngu, tự giúc đầu vào dọ thì còn than thở cái nỗi gì. Vân hết cả hứng thú cãi nhau và nó cũng quên luôn việc xử Vũ.
Vân quay ra để đi về, vì hình như cũng hơi muộn rồi thì phải. Vũ thấy nó bỏ đi, anh hỏi.
– Cô tới đây mua sắm gì à…??
Vân thờ ơ trả lời.
– Tôi chỉ mua vài thứ thôi, mà anh hỏi tôi để làm gì…??
Vũ cười cười bảo Vân.
– Vì cô giúp tôi nên tôi sẽ không lấy tiền số hàng hóa cô đã mua…!!
Vân cười khẩy nghĩ, mình bị hắn mua danh dự và lòng tự trọng của mình chỉ bằng vài xu lẻ, đúng là nực cười, dù chị đây có đi ăn mày cũng không bao giờ muốn nhờ cậy hay nhận ơn từ anh.
Vân không thèm bảo Vũ thế nào, nó quay bước đi luôn.
Vũ bực cả mình, vì nó dám lờ đi lời nói của anh. Dù nó không cần hay không muốn thì ít ra nó cũng phải nói cho anh một câu chứ. Con nhỏ này đúng là đồ khinh người và kiêu căng quá đáng.
Vũ khẽ gắt Vân.
– Thế nào cô có đồng ý không…??
Vân quay phắt lại, nó ngán ngẩm bảo Vũ.
– Anh định trả ơn người khác bằng tiền bạc à, với tôi nó chẳng là cái gì cả, vì danh dự của tôi đã bị anh đem ra đùa bỡn như thế mà anh có vẻ dửng dưng như là chuyện mua bán là thế nào…!!
Vũ nheo nheo mắt trêu Vân.
-Cô mà cũng có lòng tự trọng cơ à, không phải cô đã dám nhận Hoàng là chồng chưa cưới của cô hay sao. Hôm nay bị người khác chơi lại, cảm giác của cô thế nào…??


Vân cũng cười khẩy bảo Vũ.
– Cảm giác của tôi rất tuyệt, vì tôi thấy cả hai anh rất giống đàn bà và rất thân thiết với nhau nên có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, anh có biết là hai anh là những người rỗi hơi nhất thiên hạ không hả…??
Vũ tức bầm gan, anh không còn thấy cảm ơn hay là biết ơn nó nữa mà trong lòng của anh lúc này chứa đầy sự bực dọc.
– Nếu thế thì tôi không cần phải trả ơn cho cô cái gì cả, cô có thể đi được rồi…!!
Nhưng Vân lại thay đổi quyết định của mình, tha cho hắn ư, dễ dàng cho hắn quá.
Vân chìa tay của mình ra, nó hất hàm hỏi Vũ.
– Anh là ông chủ của cái siêu thị này chứ gì…??
Vũ chán nản trả lời.
– Đúng thế….!!
Vân cười cười.
– Anh có thể đưa thẻ VIP của anh cho tôi không…??
Vũ kinh ngạc, anh hỏi nó.
– Cô cần nó để làm gì…??
Vân vuốt vuốt cái mũi của mình, cái miệng của nó khẽ nhếch lên.
– Không phải lúc nãy anh bảo muốn trả ơn cho tôi là gì, bây giờ có cơ hội rồi sao anh không chụp lấy…!!
Vũ chưa thấy con nhỏ nào tự kiêu như con nhỏ này, nó làm giúp cho mình có tí chuyện mà nó đòi hỏi mình trả ơn cho nó, chưa hết nó làm như mình vinh dự lắm nếu được làm một cái gì đó cho nó, đúng là đồ kênh kiệu.
Vân mua cho mình một đống đồ, nó cười cười bảo Vũ.
– Anh tính tiền cho tôi hết số này nhé, cám ơn anh nhiều…!!
Vũ nhìn mà choáng, chúa ơi, nó muốn mua hết cả cái siêu thị của anh hay sao. Anh thở dài bảo cô nhân viên của mình.
– Em tính hết số này và ghi vào một cái sổ riêng cho anh…!!
Cô gái gật đầu và cắm cúi quét từng cái mã vạch.
Vân bảo Vũ.
– Tôi đi vệ sinh một tí, anh cứ làm đi nhé…!!
Trước khi đi nó nhìn Vũ một cái thật đểu, đi được hai bước nó vội lấy tay bịp miệng của mình lại vì buồn cười.
Chỉ khổ cho cô gái kia, phải quét hết một đống đồ, đến khi xong thì trán của cô ta cũng lấm tấm mồ hôi và cái tay của cô ta cũng muốn rời cả ra vì mỏi.
Mọi thứ đã được tính toán và cho hết cả vào túi bóng mà vẫn không thấy Vân đâu.
Vũ nóng cả ruột vì chờ đợi nhưng hình bóng của Vân thì như chim đang bay ở trên trời
Đã đến giờ đóng cửa mà Vân vẫn không quay lại. Vũ dơ cái đồng hồ của mình lên để xem giờ, anh giật mình vì đã gần 10 giờ rồi.
Vũ cười khẩy, kiểu này là anh lại bị con nhỏ chết tiệt kia chơi xỏ. Chúa ơi, sao anh không để ý tới thái độ của nó trước khi nó đi chứ, không phải nó nhìn anh một cái thật đểu và cười khúc khích là gì.
Vũ ngồi thừ ở đấy, anh ôm đầu. Cả ngày hôm nay anh phải ra sức để làm việc, vừa mới giải quyết chuyện làm ăn xong, thì anh lại phải giải quyết họa từ trên trời rơi xuống.
Anh mệt mỏi bảo mấy nhân viên của mình.
– Chắc là cô ta không quay lại đâu, phiền mọi người trả hết mọi thứ vào chỗ cũ, rồi chúng ta đóng



cửa lại để ra về…!!


Họ gật đầu và làm theo, mặc dù trong lòng họ hơi tức và hơi cảm thấy khó hiểu cho hành động kỳ lại của Vân. Cô ta bắt người khác chọn cho cô ta một đống, chưa hết tất cả cũng đã được tính toán xong, sao cô ta không đem về nhà của mình mà lại bỏ đi đâu mất.
Vũ cầm chiếc chìa khóa xe ô tô, anh mở cửa và bước vào xe.
Vũ ôm đầu vì cơn đau nhức lại hành hạ anh, cứ mỗi lần anh bị stress hay căng thẳng là thần kinh của anh lại căng như dây đàn.
Vũ lái xe ra con đường chính, anh nới rộng cái cà vạt ở cổ cho thoải mái. Vũ lúc này chỉ muốn nhanh về nhà để tắm rửa và nghỉ ngơi.


Vũ đang đi anh thấy thấp thoáng bóng dáng của một con nhóc đang đi dạo trên vỉa hè, anh đèn chiếu lên người nó, anh giật mình vì kia không phải là con nhóc hay sao.
Vũ ngập ngừng nửa muốn bỏ đi cho xong, nửa muốn dừng xe lại để trị cho nó một trận vì nó dám trêu tức anh. Nhưng anh lắc đầu nghĩ thôi thì mặc xác nó đi nếu mình mà còn gặp hay nói chuyện với nó nữa thì chỉ chuốc họa vào thân mà thôi, đúng là một con nhỏ chanh chua.
Vân muốn đi dọa cho tâm hồn thanh thản, lúc nãy nó trêu tức và làm cho Vũ một vố tuy có hơi vui sướng lúc đầu, nhưng mọi cảm giác sung sướng lại trôi qua nhanh.
Vân hay thở dài vì nó nhớ nhà và nhớ người thân trong gia đình, có lẽ nó là một người ngoài thì cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra nó là một con nhỏ yếu đuối.
Mắt của nó nhìn hai hàng cây to bên đường, chân của nó bước đều. Tâm trí của nó đang suy nghĩ vẫn vơ, nó đâu hay có một cái cây to trước mặt.
Thấy nó đi mà tâm hồn để đâu đâu, Vũ buồn cười quá. Anh chưa kịp hét lên để thông báo cho nó biết là có một cái cây trước mặt thì cái trán của nó đã bị sưng cả lên rồi.
Vân đập đánh bốp một cái vào thân cây, chưa hết nó ngã cả ra đất, chỉ tội cho cái trán và cái mông của nó sẽ bị đau tới mấy ngày hôm sau.
Vũ khúc khích cười khi thấy oan gia của mình bị thương như thế kia. Vân đứng dậy, cái mặt của nó nhăn nhó, tay của nó vuỗi vuỗi cái quần. Sờ lên cục u ở trên trán, Vân kêu khổ, nếu mai cái trán của mình mà bị sưng lên hay tím bầm thì ai còn dám vác mặt đi làm nữa, đúng là xui xẻo hết chỗ nói.
Vân thấy có ánh đèn xe ô tô chiếu vào mình, nó liền quay lại xem là ai mà đểu thế, mình bị như thế này mà người ta lại chiếu sáng mình cho thiên hạ xem là thế nào.
Vân quay sang nhìn, vừa trông thấy người ngồi ở đằng sau tay lái và anh ta còn gập cả người xuống để cười nó nữa chứ.
Vân bực mình bước lại, nó quát.
– Tên kia, anh cười cái gì hả, đúng rồi cứ cười đi, cười cho đã vào…!!
Vũ cố nín cười để hỏi nó.
– Tại sao tôi lại không được cười, không lẽ ngay cả chuyện này tôi cũng phải xin phép cô…??
Vân tức đáp.
– Mặc xác anh cười hay là không cười, nhưng sao anh lại cười đúng vào lúc tôi bị ngã là thế nào…??
Vũ tỉnh bơ nói.
– Cô này lạ nhỉ, không may tôi lại muốn cười vào đúng lúc này không lẽ cô bắt tôi phải cố nín nhịn hay sao…??
Vân mỉa mai bảo Vũ.
– Anh muốn trả thù tôi chứ gì, anh đúng là đồ nhỏ mọn…!!
Vũ cười cười đáp.
– Tôi thấy người nhỏ mọn là cô mới đúng, cô giúp tôi được có chút chuyện, tôi đã có lòng trả ơn cho cô thế mà cô lại dám chơi tôi, hại tôi đến bây giờ mới được về nhà….!!
Vân khẽ nheo nheo mắt, cái trái của nó nhăn lại và cái chân của nó như muốn trùng cả ra, nó nhún mình đáp.
– Vâng, tôi là người nhỏ mọn, chào anh và hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau…!!
Vân bước đi thẳng nhưng khốn nỗi, nó bước hụt vì vỉa hè cao hơn lòng đường nên nó lại bị ngã chỏng kềnh ra đấy. Mặt của nó đập bốp xuống nền xi măng, hai tay của nó dang rộng ra và cái chân của nó khẽ co lên. ...

Tags: co dau bo tronco dau bo tron
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Tiểu Thuyết Tình Yêu
» Bà Xã, Anh Yêu Em!
» Yêu anh… Em không hối tiếc
» Cô Dâu Bỏ Trốn
» Món quà cất giữ
» Trái tim cho kẻ thứ 3
123»
Bài viết ngẫu nhiên
» Trái tim cho kẻ thứ 3
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON