_Thùy Anh!!!!
Nó way lại, cười, hôm nay Mạnh Khoa cưỡi SH, nhìn "oai" gớm. Nó leo lên xe (có bạn zai rùi mà cứ hồn nhiên thế), hỏi:
_Đi đâu được?
_Ak, đến bờ sông đi, ở đó có một loài cỏ dại rất đẹp….
Bờ sông……..Mạnh Khoa ngồi trên con SH, đưa mắt nhìn vào một khoảng không vô định.
Nó đang mân mê mấy nhánh cỏ dại, đúng là cỏ dại ở đây đẹp thật…..
Mạnh Khoa lên tiếng trước:
_Cô muốn nói vơi tôi cái gì à?
Nó đã chuẩn bị tinh thần ở nhà, nó đã moi móc hết dũng khí trong ngóc ngách tâm hồn
mình ra nhưng khi đối mặt với ánh mắt ấy của Mạnh Khoa, nó lại muốn nghẹn, ráng lắm
mới nói được, chữ còn chữ mất:
_Tui..Tui có cái này…muốn đưa cho anh….
Nó cho tay vào túi wần móc ra một chiếc chìa khóa nhỏ nhỏ nhưng được cẩn hoa văn rất
đẹp:
_Đây là chìa khóa…chìa khóa cho cái hộp gỗ tui tặng anh….- Nó chậm chậm bước đến,
đưa Mạnh Khoa chiếc chìa khóa….
Anh chàng đón chiếc chìa từ tay nó, cười chua chát:
_Sao bây giờ mới đưa cho tôi?
_….
_Cô không chấp nhận tui từ đầu rồi phải không?
_Thật ra…-Nó định nói nhưng lại muốn nghẹn. Nó định cho anh chàng biết trong hộp gỗ là
gì:….Một bức thư từ chối và một món wà nhỏ tự tay nó làm để an ủi anh chàng nhưng vì
phút cuối nó sợ mình sẽ đổi ý vả lại nó không muốn làm cho ai đau cả nên mới bày ra
trò "Đi tìm chìa khóa"…Nhưng bi h nó đã có câu trả lời rồi và nó tin chắc vào sự lựa chọn
của mình…nên mới wuyết định đưa chìa cho Mạnh Khoa
_Xin lỗi vì đó không phải là một món wà………..
Nó toan way đi thì Mạnh Khoa kéo tay nó lại. Anh chàng đưa chiếc chìa khóa lên trước mặt
nó, nói chắc như đinh đóng cột:
_Dù sự lựa chọn của em là Thường Khánh nhưng tôi vẫn mãi chờ em, chiếc chìa khóa
này…- Mạnh Khoa bất ngờ way ra phía con sông rồi dùng hết sức ném chiếc chìa khóa ra
thật xa giữa lòng sông, way sang nó nhẹ nhàng nói:
_Tôi yêu em và sẽ mãi chờ em…
Tối. Nó cứ mãi suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Rốt cuộc nó cũng chấp nhận làm bạn gái Thường Khánh, thẳng thừng từ chối tình cảm của Mạnh Khoa. Đôi lúc, nó không hiểu mình làm thế là đúng hay sai nữa?….
Ngồi ăn cơm mà hồn nó cứ lơ lửng mãi đâu, nó định gắp cá nhưng lại thọt đũa vào đĩa rau,
lơ đãng nhìn ra ngòai trời. Nhìn đứa em gái như mới ở Viện Tâm Thần về, lão Quân thấy
chướng mắt gì đâu!, quát:
_Mày ăn cơm thì ăn đàng hoàng giùm tao đi, làm gì mà cứ thẫn thẫn thờ thờ thế hả?
Nó bừng tỉnh:
_Ơ dạ!- Nó cắm đầu xuống chén cơm ăn lia lịa nhưng tâm trạng vẫn cứ để đi đâu….
Ăn cơm xong. Nó cắm cúi bên bồn rửa chén, thầm nghĩ "Mình chấp nhận tình cảm của hắn
là đúng hay sai? Mình có bốc đồng quá không?….Mình có thật sự thích hắn không?.." Bao
câu hỏi ngổn ngang chất chồng trong đầu nó "Không, mày đừng có điên như thế chứ! Mày
đã xác định là thích hắn mà! Trời ơi, mình làm sao zậy?….." Chẳng lẽ cái nhìn ấy của Mạnh
Khoa và sự ấm áp mỗi khi ở bên Shin lại ảnh hưởng đến tình cảm của nó dữ dội thế
sao…Nó có cảm giác tình cảm của nó và Thường Khánh rất lỏng lẽo..không chắc chắn như
nó từng tưởng tượng.
Nó phẩy tay "Thôi! Chuyện học là chính!"
——————————————–
Chiều thứ ba. Nó phụ việc ở Violet Res. Hôm nay trời mưa tầm tã, nhà hàng vắng khách
nên nó cũng ít việc. Chán thế! Hôm nay là ngày đầu tiên diện đồng phục đi làm của nó, thế
mà chẳng có ai ngắm…Lâu lâu lại có khách bước vào. Nó chạy đi bưng bê một lát rồi lại
rảnh, lại mệt mỏi ngồi xuống cái ghế nơi bàn trống. Khi không có việc gì làm, người ta
thường ngồi nghĩ vu vơ, nó cũng thế…Nằm mộp xuống bàn, nó thở dài thườn thượt. Bỗng
iếng nhỏ Lam từ phía sau như đánh thức nó:
_Bồ đang làm gì thế?
Nó giật mình ngoảnh mặt lại, trách iu:
_Đồ wỷ, làm hết hồn!
Nhỏ Lam ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh nó:
_Đang buồn chuyện gì hả?
_Chuyện gì
đâu! Đang nghĩ mấy cái chuyện tầm phào ý mà!- Nó chối
Nhỏ bạn nhìn sâu vào mắt nó, nói:
_Mình thân bồ từ năm lớp 6, bồ nghĩ zì, mình là người rõ nhất mà, khai mau đi, cô bạn của
tui ơi!
Đúng. Nhỏ Lam là bạn thân, giấu nó sao được. Nó đành thì thầm nói:
_Mình hok bjk tình cảm mình dành cho Thường Khánh là tình cảm gì nữa…Mình hok biết
mình làm zậy là đúng hay sai….
Nhỏ Lam tròn mắt:
_Bồ chưa xác định rõ ràng thì sao lại nhận lời, lỡ mai mốt có chuyện gì, Thường Khánh sẽ
là người đau nhất đó!
Nó úp mặt xuống bàn, giọng khó xử:
_Mình hok biết nữa, nhức đầu wá!
Thông cảm với con bạn, nhỏ Lam chồm người tới ôm nó, thì thào:
_Chuyện gì đến cũng phải đến thôi, đừng áy náy!
—————————————-
Phòng nó. Học bài xong, như thường lệ, nó lại ôm khư khư cái máy tính. Bàn tay nó gõ đều
trên bàn phím. Tiếng "lọc cọc" vang lên giữa gian phòng rộng lớn.. chốc chốc lại đứt wãng,
chắc nó đang suy nghĩ để viết tiếp.
"Entry for Ngày….tháng…năm….
Blog thân iu ơi! Mày biết chuyện gì xảy ra chưa. Chủ nhân yêu wý của mày đả nhận lời làm
bạn gái hắn rồi. Cái tên vô duyên mà tao hay kể với mày ý. Nhưng mà chuyện này mơ hồ
wá, tao có thick hắn thật lòng hok đây. Chắc là một cặp rồi thì tao với hắn sẽ ít cãi nhau
hơn, hok biết nên vui hay nên buồn nữa…"Nó đang say mê viết thì một cái nick lạ hoắc
nhaỷ vào chat zới nó.
Devil: 222222222222
Fabulus_Girl: Ai the^'?
Devil: Hok bjk ai that ak, anh Shin ne`.
Nó kinh ngạc, vội tiếp tục gõ máy
Fabulus_Girl:Anh Shin!!!! Sao anh bjk nick e?
Devil: Hoi nhieu wa, thoi anh out day, ranh anh se goi lai cho e, dao nay a thick noi chuyen
voi e ghe gom!
Fabulus_Girl: Thoi^ di cha! Gum' wa'. Zay^. bj a
Cụt hứng, nó viết cho hết cái blog, tắt phụt computer rồi ình lên giường. Lại không có
chuyện gì làm, dạo net mãi cũng chán, thôi thì đi ngủ sớm. Ngày mai còn phải dạy sớm
chuẩn bị bữa sáng nữa, ngày mai đến lượt nó vào bếp…
* * *
Nó hầm hầm bước vào lớp, mặt mày bí xị. Chả là hồi sáng, nó lóng ngóng thế nào lại làm
vỡ cái chén sành – cái chén anh nó khoái nhất. Thế là nó bị ông anh kính iu la cho một
chập như tát nước vào mặt. Vào đến lớp vẫn còn bực. Hôm nay lại là ngày nó trực. (vần
ghê)
Tiết hóa. Thầy buớc vào lớp, theo sau là hai đứa con trai đang ôm một đống dụng cụ thí
nghiệm lỉnh kỉnh, tòan là chai lọ thủy tinh. Thầy "hú" tổ trực lên phụ thầy bố trí mấy cái lọ cho đúng với bài học, công việc nhẹ nhất! Nó xung phong chạy lên, để lát nữa khỏi ở lại quét lớp.
Lại một lần nữa, nó xớn xác làm vỡ hết mấy cái lọ thủy tinh đựng chất hóa học….Miễn đâm
vào tay nó chảy máu, những giọt máu nóng hổi chảy xuống. Chất axit loại nhẹ trút xuống
tay nó từ một cái lọ vỡ đủ làm nó phỏng tay, cắn môi đau đớn.
Thầy vội chạy lại, nhin cô học trò cưng, lo lắng (nó giỏi nhất môn hóa đấy). Lớp nó nháo nhào cả lên. Thường Khánh, Mạnh Khoa và nhỏ Lam cùng mấy đứa bạn khác mặt mày tối lại vì lo cho nó. Nhờ nó mà hôm đó lớp được nghỉ tiết Hóa, một phần là do dụng cụ đã tan hết dưới tay nó.
Nó đi xuống chỗ ngồi giữa những ánh mắt "biết ơn" và "đau giùm". Thường Khánh nhìn nó
= cặp mắt lo lắng đúng nghĩa, cất tiếng:
_Có sao không?
Nó lắc đầu. Máu vẫn chảy ra. Nhỏ Lam lục tung túi xách nhưng không thấy miếng băng cá
nhân đâu . Thấy thế, Thường Khánh rút cái khăn từ trong túi ra, ngậm ngùi đưa cho nó :
_Cô wấn đỡ vào đi!
Nó nhận cái khăn, nhưng bàn tay đã cứng đờ vì đau. Đang loay hoay không biết làm sao thì Thường Khánh- bằng một phản ứng nhanh- đã giật cái khăn từ tay nó, rồi cẩn thận cuốn cái khăn wanh bàn tay nó trước hàng chục cặp mắt kinh ngạc của mấy đứa trong lớp.
Tụi con gái mê zai vẫn ném cho nó cái nhìn ganh ghét. Nó chẳng để tâm đến chuyện đó,
điều nó wan tâm bây giờ là "cậu chủ" đang cặm cụi chăm sóc vết thương cho nó ở trước
mặt , cảm giác hạnh phúc trào dâng. Nó không biết rằng sau lưng Thường Khánh là Mạnh
Khoa đang đau nhói way đi… Mà bây giờ đâu phải gọi Thường Khánh bằng cậu chủ nữa
nhỉ, hết thời hạn một tháng rồi mà….
_Xong rồi đấy!- Tiếng nói ủa Thừơng Khánh thức tỉnh nó- Mai mốt đừng có lóng ngóng
như thế nữa nhé, con gái gì đâu hậu đậu wá!
Hạnh phúc tịt ngòi. Thay vào đó là ngọn lửa bừng bừng trong mắt nó, nó thét lên:
_Dám gọi tui là xớn xác, hậu đậu ak?
_Không phải thế sao?
_Này! Anh đừng tưởng tui đồng ý là bạn gái anh thì muốn nói gì cũng được nhá!
_Cô cũng đừng tưởng làm bạn gái tui thì muốn làm gì cũng đuợc!
Chiến tranh thế giới lần thứ III. Sau cùng, vì wá tức giận + với cái vụ án chén sành ở nhà.
Nó kìm không nổi, đứng bật dậy, vùng vằng tháo cái khăn, đập xuống bàn, hét:
_Lấy lại cái khăn của anh đi! Đồ kiêu căng!
Thường Khánh đang tức vì tối wa vừa bị Hy Vân làm phiền, nhưng nhìn thấy máu ở tay nó
chưa kịp đông thì lại tuôn xối xả, đành xuống nước:
_Tui sai, được chưa cô nương!
Nghe thếy zậy là nó mát trong người lại liền, nó cầm cái khăn, wấn lên tay, ngồi xuống
ghế, nói:
_Zậy phải vui cả làng hok?
Chiến tranh kết thúc. Tự dưng nó thấy cãi nhau thế này lại vui, với tính tình của hai đứa,
hòa bình mãi thì giả tạo lắm, tình cảm cũng phải có chút gia vị mới đẹp lên được chứ. Nó
nhìn sang Thường Khánh, mỉm cười.
Chỉ tội nghiệp Mạnh Khoa. Nhìn hai người, anh chàng cảm thấy như muốn nghẹn, không
thở được. Bỗng dưng anh chàng thấy ganh zới Thường Khánh ghê! Là ghen sao?!?
(bạn đang đọc truyện tại yeumobi yeumobi,chúc các bạn vui vẻ)
Chủ nhật. Nó ngồi nghe nhạc. Tự nhiên nó thấy làm biếng đẾN Violet Res, dù sao thì buổi sáng chủ nhật, nó có đến hay không là tùy quyền quyết định của nó. Đang ngồi rung rung chân theo điệu nhạc của Burnin' up thì anh hai nó hớt hải từ dưới nhà chạy lên. Lão gập người vịn vào thành ghế nó đang ngồi thở hổn hển. Nó tháo tai nghe ra, châm chọc:
_Gì mà thở như trâu thế?
Thường thì với lời lẽ "hỗn xược" thế này thì nó đã bị ông anh mắng té tát nhưng hôm này
thì không, lão Quân làm bộ hok nghe nó nói gì, nhe răng cười tươi:
_Em gái iu quý!
Nó há hốc, bật người lên, nhạo ông anh
_Ôi nghe như sét đánh ngang tai!!!!!!!!Anh làm em nổi hết da gà rồi naz`
Anh nó vẫn đon đả với nhỏ em hết mức có thể nhưng trong bụng nhủ thầm "qua lần này là
mày chết nhe con!".
_Thùy Anh iu wý, anh có việc muốn nhờ em…
_A ra có việc, hèn chi…-Nó vỡ lẽ- Anh muốn nhờ em việc gì?
Anh nó cười, giọng năn nỉ:
_Lau nhà hộ anh nhé!
Nó cười trừ:
_Có tay thì tự lau! Việc gì phải nhờ em!
...