_Ra vẻ thân mật một chút cho ba anh vui không được ak?
_Không bao giờ có chuyện này đâu!
_Không vì ba anh thì vì con bé Thùy Anh zậy!
_Cái gì?….- Thường Khánh tỏ vẻ tức giận nhìn Hy vân nhưng cô nàng đã kéo anh ra trước
mặt "song thân", Hy Vân tươi cười, tay vẫn khư khư wấn wanh tay Thường Khánh:
_Cháu chào hai bác, hai bác đi đường có mệt không ak?
Bà Yến vui vẻ:
_Cảm ơn cháu, hai bác không mệt lắm đâu…
Bà liếc nhìn chồng mình, ánh mắt ông ý tỏ vẻ hài lòng khi thấy con trai mình thân thiết
với "dâu con tương lai".
_Uhm…Ba con dạo này vẫn khỏe chứ?
_Zạ…Cảm ơn bác đã wan tâm…Ba con hiện đang ở Đài Loan…ông vẫn khỏe ạ…
_Uh…cho ta gửi lời thăm ba con.
_Dạ….
Bà Yến nhìn đồng hồ rồi nói với mọi người:
_7h rưỡi rồi, thôi ta ăn đi…chắc hai đứa nó cũng đói rồi- Bà hiền từ nhìn Thường Khánh và
đứa con gái mà hai ông bà đã chọn làm con dâu nay mai. Ba Thường Khánh chọn Hy Vân
làm con dâu không chỉ vì ông và ba Hy Vân là bạn thân mà còn vì lúc công ty của ông
tưởng chừng phải phá sản (lúc chưa sinh Hy Vân và Thường Khánh) thì chính ông Luân- ba
Hy Vân đã dùng tài chính để vực công ty của ông bạn thân zậy, nhờ ông Luân mà 3
Thường Khánh và gia đình anh chàng mới có ngày hôm nay…Thế nên theo ông, cho 2 đứa
trẻ kết hôn với nhau không chỉ vì tình mà còn vì ân nghĩa nữa….. Bà Yến thì sao cũng
được, chỉ cần chồng mình gật thì pà sẽ gật theo….
Gắp miếng thức ăn vào chén, ba Thường Khánh cất tiếng:
_Đợi hai đứa tốt nghiệp cấp III thì ba sẽ cho hai đứa đính hôn!
Thường Khánh mém sặc nhưng không phản ứng lại. Hy Vân vui vẻ ra mặt, vội hỏi lại:
_Thật hả bác?
_Uh
_Con cảm ơn bác!
Bất ngờ, Thường Khánh đứng bật dậy, vẻ mặt không vui, nói:
_Con ăn xong rồi, con lên nhà trước.
Không đợi ai lên tiếng, Thường Khánh kéo ghế way đi. Ba anh thoáng cau mày nhìn theo
con trai, vẻ không hài lòng. Bữa tối tiếp tục.
Đang lang thang làm mấy trò bói toán vớ vẩn trên mạng thì nick yahoo của Thường Khánh
sáng lên, nó vội click chuột vào.
Chat room…
_E^, hok di dau^ choy ak? -Nó hỏi
_Di dau^?
_Hoi? the^' thoy^ mà….Anh lam` bt Toan' chua, khó we', tui bo' tay…
_Chang(? con` tam^ trang. lam` bai`.
_Sao thia'?
_Co^ nhieu^` chjen^. the^'
_Tui wan tam^ moi' hoi?, chan' anh we'
Không ai nói ai gì nữa. Tiếng đánh máy thôi vang lên trong hai căn phòng…Không thấy
Thường Khánh lên tiếng, nó đành bắt chuyện trước:
_E^, dang pun` gi` ak?
_Pun` gi` , suy nghi~ lung tung!!!!!!!!!- Gịong bực bội
_Thoy^ thi` thoy^, không wan tam^ toi' anh nua~, tui di ngu? day^
_Eeeeee, khoan
_J`?
3 phút chờ đợi, nó bắt đầu mất kiên nhẫn:
_Noi' gi` noi' dai. di!!!!!!!!!!!!!!!
1'30 giây sau:
_Thoy^, di ngu? di, ngu? ngon nha
_Axxxxxxx….choc. tuc' tui do ha?, thoy^ out day^.
Nói là làm, nó tắt computer rồi phóng cái vèo lên nệm, nhanh chóng chìm
vào giấc ngủ mà
không biết rằng tại một căn phòng rộng hơn phòng nó ở một cái biệt thự to hơn biệt thự
nhà nó , có một người đang nghĩ, đang nhớ về nó……
———- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ———-
Sáng hôm sau, lớp 11T4
_Thùy Anh!!
Nó vừa bước vào lớp thì đã nghe tiếng Mạnh Khoa réo. Anh chàng chạy lại chỗ nó, ánh mắt
rạng ngời niềm vui, từ đầu năm đến giờ, trừ cái ngày Mạnh Khoa tỏ tình với nó ra thì nó
chưa bao giờ thấy anh chàng vui như zậy.
_Khiếp!!!!!!!!!!Làm gì mà hôm nay "phởn" thế?- Nó cất giọng châm chọc.
Mạnh Khoa phớt lờ câu nói của nó, cười :
_Cô bjk hôm nay là ngày gì hok?
Nó ngơ ngác, cố lục tung trí nhớ lên xem hôm nay là ngày gì rồi lại lắc đầu ngây ngô:
_Hok….ngày gì?
_Sinh nhật tui đấy!!!!!
_À………- Nó gật gật- Ra thế….mà anh nói với tui làm gì?????
Nụ cười tắt lịm trên môi, Mạnh Khoa cốc đầu nó:
_Ngốc ơi là ngốc…Cô không hiểu tui muốn nói gì ak?
Nó wát lên, một phần vì tức anh chàng cứ nói vòng vo, một phần thì tức vì bị cốc đầu:
_Anh hay nhỉ? Anh không nói thì sao tui biết được. Đúng là…….
_Hạ hỏa, nóng wá nổi mụn đấy hahahahahaha………..
Nó đấm lên lưng Mạnh Khoa, thét lên:
_Kệ tui!!!!!!!
Mạnh Khoa thôi cười, nói:
_vào vấn đề chính! Chiều nay cô đi SN tui nhá
_Chiều nay?
_Uh
_Nhưng chiều nay tôi phải ra Violet Res phụ việc…..-Nó nhăn nhó
Im lặng. Mạnh Khoa châu mày lại như đang suy nghĩ rồi nói như reo:
_Aaaaaaaaaaaaaa biết rồi. Chiều nay tui ra Violet Res làm sinh nhật lun. Nhà hàng đó là
của mẹ Kiều Lam phải hok?
-Hả?- Nó trợn ngược- Zậy ra tui zà nhỏ Lam phải làm hầu bàn cho anh ak?
Mạnh Khoa phá lên cười:
_Ngốc vẫn hoàn ngốc…Tui ra đó làm Sn thì cô và Kiều Lam được ăn tiệc, lại hok phải phụ
việc, chẳng lẽ mẹ bạn ấy không cho hai người nghỉ một bữa để ăn Sinh Nhật sao?
Nó gật gù….
_Ờ ha….Nhưng mà…..
_Lại nhưng….Chiều nay 5h là phải có mặt, lôi thôi!!!!!!!!
Nói rồi Mạnh Khoa bỏ đi một nườc, vừa lúc đó nhỏ Lam bước vào. Nó chạy lại túm tay con
pạn:
_Chiều nay nhà hàng mẹ bồ có khách đặc biệt á nha!
_Ai?- Nhỏ Lam tò mò
_Mạnh Khoa
_Mạnh Khoa? Bạn ý đến nhà hàng mẹ mình làm gì?
_Để ăn, thế mà cũng hỏi- Nó buông tay con bạn ra
_Ai chẳng biết là ăn nhưng mà là dịp gì cơ?
_Sinh nhật hắn, được chưa chị hai?
_À- Đến lượt nhỏ Lam gật gù rồi cô nàng bất ngờ chộp lấy tay nó, reo- A…Zậy là chiều nay
hok phải làm phụ mami rồi!!!!!!!!!!
Nó cười:
_Uh, mới ngày công đầu mà đã được cho không….
————————————————————–
Nó về đến nhà, lên phòng, wăng cái túi xách lên giường rồi phi người lên theo. Nó ôm lấy
con gấu to màu kem, nghĩ thầm "Chả biết nên tặng hắn cái gì bây giờ….Bất ngờ wé, chẳng có thời gian chuẩn bị gì cả….."
_Tặng gì bây giờ??????????????Nó chộp lấy cái gối úp lên mặt, suy nghĩ, một ý tưởng lóe
lên- Hay là……….
————————————————————–
Tại Violet Res….
Mạnh Khoa từ chiếc Sport Car màu trắng bước ra. Áo sơmi màu trắng, khoác thêm một
chiếc ghi-lê tím đậm cùng chiếc cà-vạt phá cách lên, Quần jeans đen, dây nịch trắng, giày
thể thao hiệu Converse, theo sau là hai vệ sĩ đeo kiếng đen, tướng tá hộ pháp. Ba người
tiến vào nhà hàng, làm ai ai cũng phải ngoái nhìn, mấy nữ sinh đang ăn trong wán cứ gọi
là ngã lăn ra chồng chất lên nhau.
Mấy người nam nhìn ngưỡng mộ. Cả cái nhà hàng đổ dồn con mắt vào anh Khoa nhà ta.
Vừa lúc đó, nhỏ Lam trong bộ váy hồng chấm lên mấy wả dâu tây chạy ra.
_Mạnh Khoa, bạn tới rồi hả?
_Uh…Tui ngồi ở đâu bây giờ?- Anh chàng lơ đãng đưa mắt nhìn wanh.
Nhỏ Lam chỉ tay về một chiếc bàn trong góc khuất, được trang trí đẹp mắt:
_Kia kìa, bàn đặt riêng cho pạn đó, công tui chuẩn bị từ trưa đó nghen!
_Uh, cảm ơn- Mạnh Khoa cười rồi ngoắc hai vệ sĩ đi lại cái pàn đó. Anh chàng ngồi xuống,
ra hiệu cho hai vệ sĩ cùng ngồi nhưng 1/2 cúi đầu:
_Không dám, thiếu gia cứ để mặc bọn tôi….
Nói rồi hai người đứng lui về phía sau.
5' sau, nó trong bộ đầm trắng xúng xính đẩy cửa vào. Tay xách một chiếc túi nho nhỏ, tiến
lại phía Mạnh Khoa (lúc này vẫn chưa phát hiện ra). Nó cười thầm, rồi chạy lại trước mặt
anh chàng:
_Teng Teng, tui đến rồi đây!
Nãy giờ đang nhìn ra ngoài cửa sổ đợi nó, giờ bị nó làm giật cả mình, anh chàng vội way
wa nhìn, hơi choáng trước vẻ đẹp ngây thơ thánh thiện của nó trong bộ đầm trắng muốt
điểm xuyến vài cái bông tuyết lấp lánh
_Xinh wá…..- Anh chàng mỉm cười đầy ngụ ý sau khi đã hết choáng.
_Cái gì, tui có nghe lầm hok đây?
_….
Hai người nhìn nhau, không nói gì. Chợt nó phẩy tay, way đi chỗ khác:
_Chắc nghe lầm……- Nó ngồi xuống cái ghế đối diện.
_Không lầm đâu? -Mạnh Khoa bật cười
_Gì cơ?
Nhìn thẳng vào mắt nó, Khoa cười:
_Cô không nghe lầm đâu….Cô xinh lắm……
Nó ngượng chín người, vội way đi chỗ khác để giấu khuôn mặt đang ửng lên của mình, lắp
bắp:
_Để ….để tui đi kêu nhỏ Lam…
Nó chạy vụt đi vào nhà trong…Mạnh Khoa nhìn theo, đôi mắt ánh lên ,mỉm cười.
SN chỉ có 3 đứa nhưng đồ ăn thì ê hề tới cả chục món, mà toàn đồ hạng sang. Cả buổi nó
hok dám nhìn chính diện Mạnh Khoa, chỉ lâu lâu liếc sang, có cảm giác Mạnh Khoa ngồi
ngắm nó cả buổi zậy. Nhà hàng được trang trí bằng một màu tím + trắng rất bắt mắt và
lãng mạn, thế nân cũng chẳng lạ khi khách đang ăn trong nhà hàng đa số là couple, nhưng
ai cũng phải nhìn sang bàn tụi nó với đôi mắt ngưỡng mộ và ganh tỵ…..
Cuối buổi là tiết mục mở wà. Khi mở wà nhỏ Lam ra ai nấy đều phá lên cười, nhỏ Lam hok
bjk tặng gì nên mua cho Mạnh Khoa 3 cái áo thun (hàng hiệu đàng hoàng).
Tới lượt nó, nó cười tinh wái đưa cho Mạnh Khoa cái túi nhỏ xinh xinh, một hộp wà được
bọc kĩ càng, thắt nơ hồng, bên trong là một cái hộp gỗ có khắc chữ " made by my hand" rất dễ xương.
Mạnh Khoa loay hoay tìm chỗ mở hộp. Thì ra đây là một hộp gỗ đã được khóa, mà chẳng
thấy chìa khóa đâu. Anh chàng vội hỏi:
_Không có chìa khóa làm sao mà mở?
Nó cười tinh nghịch:
_Không có thì phải tìm…
_Ở đâu?
_Không nói!
_Chơi kì à nghen…Tặng wà mà làm zậy là sao?
_Khi phải xuất hiện thì nó sẽ xuất hiện….-Nó nháy mắt bí ẩn
Nhỏ Lam chen ngang:
_Hai người định chơi "đố em" đó hả? Làm gì mà bí mật dữ zậy?- cô nàng way wa nó- Bồ
nói ra luôn đi….
_Đã nói là bí mật thì làm sao bật mí đc kia chứ….
Khoa ngồi trầm ngâm một hồi lâu rồi nói, giọng điệu wả wuyết:
_Tôi sẽ tự mình tìm ra điều bí mật này!!
_Tốt! Mà nè, hok có chơi lấy cưa cưa ngang đâu ak nghen, zậy là phạm luật đó.
Trúng tim đen, Mạnh Khoa ỉu xìu:
_Sao cô đọc được ý nghĩ của tui zậy?
_Nhìn anh gian gian là tui biết ***, thôi tui zề đây, mai gặp lại….
Nó đưa tay ra hiệu tạm biệt rồi way lưng đi ra khỏi nhà hàng, Mạnh Khoa hỏi theo:
_Có cần wá giang hok?
_Hok, anh tui rước!!!!!!!!!!!
———- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ———-
Hôm đó nó đến trường sớm hơn mọi ngày, vì hôm nay tổ nó làm trực nhật. Người đầu tiên nó gặp trong lớp là Thường Khánh, có bao giờ Thường Khánh zô sớm thế đâu (mọi ngày làm trực nhật, việc của anh chàng bị mấy đứa "mê zai" trong tổ giành hết). Lạ, nhưng nó hok hỏi, chỉ "Chào!" khi đi ngang wa anh chàng. Bất ngờ (những hành động của anh chàng nỳ chẳng có việc nào là "có ngờ" cả), Thường khánh nắm tay nó kéo lại. Nó giật tay ra:
...