Nó quay sang nhìn Kaishi, anh đang nhìn nó bình thản, không có vẻ gì là muốn giúp đỡ nó cả. lại còn nhún vai như thách thức nó nữa chứ. Được thôi. Muốn lau thì tự mà lau lấy nhé.nó rút trong túi ra một chiếc khăn tay trắng tinh. Mọi người ồ lên thích thú. Có vẻ như ai cũng nghĩ nó đã đồng ý lau giày cho con bé kia. Cả anh nó cũng thấy hơi thất vọng về nó…haha…cứ từ từ đã nào… nó giơ chiếc khăn trước mặt, rồi bất ngờ đặt vào tay con bé kia, giọng thản nhiên:
– muốn lau thì tự lau đi nhé tiểu thư. Tôi không quen lau giày cho kẻ không biết điều như một số người nào đó. nếu muốn mua giày mới thì tìm tôi. Satomi Koda. lớp 11A4. ok?- nó nói rồi hiên ngang bước qua trước con mắt tức tối của con bé kia và sự ngạc nhiên của mọi người. trong đó có cả anh hai nó- Kaishi. “ không tồi. haha”- Kaishi nghĩ thầm rồi mỉm cười vì hành động của nó. quả thật nó đã không làm mất mặt anh và cái họ Koda của anh. một thoáng anh thấy nó giống cô em gái của anh ghê gớm. cái vẻ lạnh lùng kiêu kì ấy. giống quá. Nhưng ở nó có cái gì đó thật khó hiểu.
– đứng lại con kia. Ai cho mày đi. Mày chán sống rồi hả?- con bé kia hét lên.
– Sao nữa. không vừa lòng cái gì nữa. tôi đã lịch sự với cô lắm rồi đấy.- nó nói mỉa mai. Trong giọng nói có sự khó chịu. bị một con điên léo nhéo bên tai ai mà không khó chịu cho được. nó cũng là người mà.
– chắc mày chán sống rồi hả?- con bé kia giẫm chân tức tối hét lên đi về phía nó giơ tay định tát vào má nó…
Bốp… một cái tát khá mạnh…
Âm thanh khô khốc vang lên. Nhưng người lãnh trọn cái tát không phải là nó mà là con bé không biết điều kia. Nó đã kiên nhẫn xin lỗi rồi mà cứ tưởng nó sợ. sợ ư? Nó mà biết sợ cái gì. Cho dù trời có sập xuống ngay bây giờ nó cũng chả thèm sợ, huống hồ là một con điên.
Quá nhanh…con bé kia ôm má đứng ngơ ngác, miệng há hốc không nói được gì. Mọi người thẫn thờ. Một số tỏ ra vui mừng vì cuối cùng cũng có người dạy cho tiểu thư ngang ngược kia bài học. lần này nó thấy anh nó cười. bất giác nó cũng cười. làm ai kia ngơ ngác…con bé đó cười ư?… đẹp thật… chưa bao giờ Kaishi thấy nó cười. anh không ngờ nó cười đẹp đến thế.tại sao nó chưa bao giờ cười với anh nhỉ? Tại sao nhỉ? Trong một thoáng anh đứng ngơ ngẩn nhìn nó. Muốn ngắm nó, muốn được nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa… nhưng… nó đã khoác lại bộ mặt vô cảm vốn có. Lần này nó quay lưng đi thẳng không thèm đoái hoài gì đến con điên kia đang hét ầm sau lưng…nó rủa thầm… “đồ điên”…
tiết học đầu tiên trôi qua yên ả. Đến giờ ra chơi có một đám 4,5 đứa con gái đến lớp tìm nó. Nó biết chuyện này kiểu gì cũng xảy ra.
– chị nào trong lớp này tên Satomi? – một đứa trong bọn lên tiếng hỏi.
– là mình. Có chuyện gì thế bạn?- một con bé trùng tên nó sợ hãi lên tiếng.
– ngồi xuống đi. Không phải tìm bạn đâu. Người họ tìm là tôi.- không thèm tránh chuyện phiền phức này, không muốn người khác chịu tai hoạ thay mình, nó nói với cô bạn cùng lớp của nó. Cô ta nghe thấy không phải tìm mình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng tỏ ra lo lắng cho nó. Bọn kia đập nhau nổi tiếng trong trường. ai bị họ hỏi đến tên thì kiểu gì cũng có chuyện không hay xảy ra. Nó đâu sợ. con gái của một ông trùm xã hội đen mà sợ đánh nhau ư? Nói ra ai tin. Chuyện tiếu lâm chắc. nhưng đã ai trong trường ( ngoài Kaishi và hiệu trưởng) biết nó là ai đâu. Nó đứng lên đi về phía bọn kia đang đứng.
– Satomi Koda. Đi chỗ khác nói chuyện. không ai muốn gây ồn ào chứ hả?- nó nói rồi đi thẳng về phía sân thể dục phía sau trường. bọn kia đi theo sau nó sát nút như thể đi xa thêm chút nữalà nó chạy mất. nó mà có ý định chạy thì lúc nãy đã không thèm đứng lên nhận là Satomi rồi. nó muốn giải quyết chuyện phiền phức này cho xong. Đỡ lằng nhằng khó chịu.
đứng trên tầng, Kaishi trông thấy nó đi với bọn kia, thể nào cũng có chuyện. dù gì thì nó vẫn là em gái nên Kaishi đi theo xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Ra đến nơi, nó quay lại mặt đối mặt với bọn kia, lạnh lùng hỏi:
– muốn gì thì nói đi.
– muốn gì à. Bọn em chỉ muốn dạy cho chị một bài học vì tội dám động đến tiểu thư của bọn em thôi.- một con trong bọn cười cười nói.
– Cái con điên lúc nãy à. Haha. Tiểu thư gì nó. Đồ không biết điều. định làm gì hả mấy tiểu thư?- nó nói mỉa mai
– Con này không biết điều gi hết. dạy cho nó một bài học đi. Để nó hết vênh váo.mẹ kiếp con ranh này- một đứa nói với cả bọn.
Kaishi nãy giờ đứng ngoài đã nghe thấy hết. anh không ngờ nó lại bình tĩnh đến đáng sợ như vậy. đối mặt với 5 đứa con gái có vẻ dữ tợn mà không hề tỏ ra sợ sệt lúng túng, trái lại còn có vẻ như không hề quan tâm đến mọi chuyện. nó thật khiến anh tò mò. Trước đây nó là người như thế nào nhỉ? Chính nó cũng muốn biết nó trước đây là người như thế nào cơ mà chứ có riêng gì anh đâu. Anh có vẻ lo lắng cho nó. Anh biết đối thủ của nó là ai. Không cân sức tí nào hết. Có nên ra mặt hay không? Thôi đứng xem thế nào đã rồi ra sau cũng chưa muộn.- anh quyết định đứng ngoài cuộc.
Cái quái gì vậy? kiếm? ở đâu ra thế?- trên tay nó là một cây kiếm sắc mỏng dính, sáng choang. Thắt lưng? Đúng rồi. nó rút cây kiếm từ thắt lưng ra. Cây kiếm không dài lắm, mỏng, và dẻo. phải rất dẻo thì mới quấn được quanh thắt lưng chứ. Bất ngờ thật. nó mang kiếm theo người để đề phòng bất trắc.khi nó còn là Kim, nhớ không, nó mê tất cả những thứ thuộc về Nhật. kiếm đạo cũng không ngoại lệ. ba nuôi nó đã rất bất ngờ khi ông định dạy nó cách dùng kiếm tự bảo vệ bản thân, nó đã sử dụng quá thành thạo, nếu không muốn nói là quá giỏi. nó làm mọi người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Nó đứng đó, hiên ngang. Ngạo nghễ. Khuôn mặt vô cảm. tay cầm kiếm. nhìn nó bây giờ như một thiên thần có đôi cánh đen, đôi mắt vô hồn. quá đẹp.
Trên mặt đất…máu…1 mình nó với 5 đứa con gái… nó không hề bị thương dù chỉ là một vết xước nhỏ trên da thịt. nó không tàn nhẫn đến độ làm người khác bị thương nặng. cũng không hề làm bị thương khuôn mặt của đứa con gái nào. Đấy. thế là nó nhân từ lắm rồi đấy. nó chỉ xin vài đường nhỏ trên cánh tay trắng trẻo của bọn kia thôi. Nó lạnh lùng quét mắt qua một lượt. nhìn thoáng qua gương mặt cắt không ra máu của bọn kia, nó thở dài. Nó có muốn thế đâu. Bọn kia ép nó quá đấy chứ. Bản năng sinh tồn mà. Rút một chiếc khăn tay dắt trên túi áo của một đứa trong bọn kia, nó đưa lên lau thanh kiếm yêu dấu rồi dắt vào thắt lưng. Nó rút một chiếc khăn khác trong túi áo đồng phục của mình, tiến lại gần con bé có vẻ như là cầm đầu, cúi xuống…con bé kia hốt hoảng, miệng lắp bắp hỏi nó định làm gì…không trả lời…nó nhẹ nhàng quấn chiếc khăn quanh vết thương của con bé kia trước ánh mắt ngạc nhiên của cả bọn…và cả Kaishi nữa…không ai nghĩ nó lại có thể làm được thế…và cũng rất nhẹ nhàng…nó cất tiếng:
– không có lần thứ hai. Được chứ?
Không có tiếng trả lời, thay vào đó là những cái gật đầu ngoan ngoãn của mấy con bé kia…
– không ai biết chuyện. được chứ?- vẫn nhẹ nhàng.
Lại gật đầu…
nó dợm bước định đi thì:
– khoan đã…- con bé cầm đầu lên tiếng.
– chuyện gì?- lại lạnh lùng.
– Xin lỗi.- con bé nói lí nhí. Nhưng nó vẫn nghe thấy.
– Không sao.- nó cười nhẹ. Quay người định đi thì lại bị con bé kia gọi giật lại. hơi bực rồi đấy.
– Sao nữa vậy?- nó hơi gắt.
– Hmm…em… cho em theo chị được không?- con bé hỏi, giọng run run
– Theo cái gì?- nó ngớ người hỏi, không hiểu câu nói của con bé kia. giờ mới thấy nó cũng…ngu ngu.hic hic…
– Là…chị nhận em làm em kết nghĩa được không?- con bé rụt rè đề nghị.
– Her her.- nó ngạc nhiên.con này bị gì không nhỉ?
– được không chị?
– Tên gì đấy? học lớp nào?- à giờ thì nó hiểu rồi. là em kết nghĩa ấy mà. được thôi. Nó cũng chả mất gì.
– chị đồng ý rồi hả? em tên là Sakura. Em mới lớp 10 thôi. A2 chị ạ. chị nhận em nhé.- con bé hớn hở. vừa mới bị nó chém cho mấy nhát mà giờ thế này, không biết con bé này có bị chạm mạch không nữa. thua nó rồi.
– được rồi. xuống phòng y tế đi. Có việc gì thì lên lớp tìm chị. Mấy đứa kia nữa. đi đi. Phiền quá.
Quay người bước đi, nó bật cười với chuyện vừa xảy ra. Đúng là không đánh không quen. Tự nhiên lại có một đứa em. Cũng hay.
Hơ hơ. Nó cười. con bé lại cười. tại sao mỗi khi có chuyện là nó lại cười
nhỉ? Con bé này khó hiểu quá. Không tầm thường chút nào. Mà tại sao một công tử như anh lại phải đi rình rập xem lén như thế này nhỉ? Haizzz…mất hết cả hình tượng. nhưng không thế thì làm sao xem được chuyện hay thế này. Phục con bé sát đất. nó có phải là con gái không đấy?- Kaishi nghĩ thầm.
chap 5:
Ra về. nó bước ra cổng trường. bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía nó. ngạc nhiên có. sợ hãi có. Thán phục cũng có. Con gái nhìn nó sợ sệt nhưng có vẻ gì đó tôn kính. cứ như nó là bề trên vậy. bọn con trai thì nhìn nó với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. thật bực mình. Nó lại bị soi mói. Có đứa trong bọn kia đã tiết lộ mọi chuyện thì phải. nhưng nó cũng không thấy lạ khi không bị hiệu trưởng gọi lên “ hỏi thăm”. Lí do ư? Không dám đụng đến nó. Nó thấy Kaishi phóng xe qua trước mặt nó mà hình như không nhìn thấy nó thì phải. không chờ người lên đón, nó đi bộ dọc theo con đường mòn về nhà. Nó đi đường mòn vì có lần đi qua con đường đó nó trông thấy một vườn hoa hướng dương rất đẹp. một vườn hoa vàng rực. nó thích hướng dương. Loài hoa luôn vươn tới nơi có ánh sáng mặt trời- thứ ánh sáng tinh khiết. một loài hoa cũng tinh khiết. chưa bao giờ nó thử cảm giác nằm giữa một vườn hoa là như thế nào… chắc thích lắm…lại lãng mạn nữa. nó cũng là con gái mà. Bình thường nó tỏ ra lạnh lùng vì nó không muốn ai biết tâm tư của nó.
Nó dạo bước theo lối mòn nhỏ dẫn vào khu vườn. tuyệt đẹp. nó nhìn quanh nhưng không tìm thấy ai ở gần có vẻ là chủ nhân của vườn hướng dương này nên nó cứ tự do bước vào, thả mình theo tiếng rì
rào của những bông hoa trong gió. Nhìn nó cứ như công chúa nhỏ. Nhưng là công chúa thời hiện đại. không áo váy thướt tha như hồi xưa. quẳng chiếc cặp sách qua một bên, nó đặt lưng nằm xuống. cảm giác thật thoải mái. tự do. Không bị bó buộc quản thúc bởi một đám vệ sĩ nhí nhố mà xét cho cùng thì khả năng tự vệ của nó còn cao hơn bọn vệ sĩ kia. Nhưng vì ba mẹ nuôi nên nó đành nghe lời. chắc giờ này ở nhà đang tìm nó khắp nơi. mặc kệ. lâu lắm mới có cảm giác này. Lát nữa về nhà giải thích sau vậy. nó thiếp đi. Chìm vào giấc ngủ. nó lại mơ. vẫn giấc mơ ấy. lâu lắm nó mới thấy lại giấc mơ này. giấc mơ lúc nó còn ở trong bệnh viện. nửa năm rồi. nó luôn thắc mắc người con trai trong giấc mơ đó là ai? tại sao trong mơ nó lại khóc, lại đi một mình trong đêm? tại sao gương mặt nó lại buồn đến thế? Nó vụt tỉnh. Đưa tay dụi dụi mắt. nó đưa mắt nhìn những bông hoa xung quanh nó. đẹp quá. Nó nghĩ. về nhà nó sẽ trồng một vườn như thế này trong sân nhà nó. đẹp thế cơ mà.
Clap… một ánh sáng loé lên. Nó không để ý. Gương mặt nó đã lọt vào ống kính của một người. một pic ảnh tuyệt đẹp.
Nhìn trời…cũng khá muộn rồi. chắc mọi người đang lo lắng cho nó lắm. biết đâu ở nhà ba mẹ nuôi của nó đã huy động mọi người đi tìm nó rồi cũng nên. Đôi khi nó thắc mắc không hiểu sao họ lại tốt với nó đến vậy. họ đã có thể bỏ mặc nó. Có thể bây giờ nó đã sang thế giới bên kia rồi cũng nên. Nhưng nhìn nó bây giờ xem. một tiểu thư xinh đẹp. xinh đẹp một cách lạnh lùng. Nó biết ơn mọi người trong gia đình mới của nó. Nên nó luôn cố gắng là một đứa con ngoan của ba mẹ, em gái ngoan của hai anh. Mà đúng hơn là em ngoan của mỗi anh cả chứ anh hai thì có mấy khi ở nhà đâu. Toàn đi chơi. Không đi chơi thì cũng ở casino của ba nó. Mà nhắc đến casino nó chợt nhớ hôm nay ở đó tổ chức tiệc ra mắt nó với mọi người. gọi là ra mắt chứ thực ra là giới thiệu nó với đối tác làm ăn của ba nó. chứ ai trong đám chân tay của ba nó mà chả biết nó. biết từ lần đầu nó đặt chân vào ngôi nhà này làm con nuôi ấy chứ....