- Cháu muốn gặp Nhất Bảo. – Mai Mai nhắc lại.
Ông Hàm nhìn Mai Mai ảm đạm.
– Nhất Bảo… nó đi rồi.
Mọi thứ
trước mắt Mai Mai như sụp đổ, tối đen…
– Mai Mai… – ông Hàm nhìn Mai Mai thương hại, qua ánh mắt ông Hàm quan tâm đến Mai Mai thật sự, ông cũng là người chan chứa tình cảm, đâu có giống một ông trùm xã hội đen. – Nhất Bảo, nó bay chuyến bay tối qua. Mai Mai cháu không sao chứ?
Người Mai Mai cứng đờ.
Anh ấy đi rồi. Mình đến chậm mất rồi.
– Bác nói dối.
– Bác không nói dối cháu đâu. – Ông Hàm nhẹ nhàng nói.
Mai Mai bật khóc:
– Anh ấy có thể đi mà không nói với cháu tiếng nào sao? Anh ấy nhẫn tâm để cháu ở lại một mình sao? Nhẫn tâm, nhẫn tâm, đúng, đúng là nhẫn tâm.
Mai Mai lảm nhảm.
– Mai Mai nghe bác nói này.
– Anh ấy bỏ đi rồi… Tại em, tất cả là tại em, nếu em tỉnh lại sớm hơn, em sẽ đến đây sớm hơn, em sẽ gặp được anh sớm hơn, nhưng em đã tỉnh lại muộn, em đến đây muộn và không còn gặp được anh nữa. Em vô dụng, em đúng là đứa vô dụng mà…
– Mai Mai, cháu có đến sớm hơn cũng không gặp được nó đâu. – Ông Hàm nói lớn tiếng để Mai Mai bình tĩnh lại. – Cháu đừng tự dằn vặt mình nữa. Nhất Bảo nhờ bác nói lại với cháu…
Mai Mai dương đôi mắt đẫm nước nhìn ông Hàm.
– Nó muốn nói với cháu… nó xin lỗi cháu.
– Mai Mai, cháu là cô gái tốt, nó hoàn toàn không xứng với cháu.
– Cái gì mà xứng với không xứng. Hừ, vì anh ấy là xã hội đen ư?
Mai Mai nói, ông Hàm điếng người trước câu nói của cô.
– Cháu biết rồi à?
– Cháu cũng mới biết thôi. – Mai Mai vô hồn nhìn vào cái chén trên bàn.
Ông Hàm im lặng rồi cũng khẽ gật đầu. Gia đình Mai Mai không phải gia đình tầm thường, vụ bắt cóc vừa rồi làm sao bố cô bỏ qua được.
- Cháu là đứa vô tâm, ích kỉ. Ngày ngày chỉ cần nhìn thấy anh ấy là cháu thấy vui, anh ấy chính là niềm vui của cháu. Nhưng cháu đã quá đơn giản, chỉ cần thấy anh ấy còn bên mình thì cho rằng sẽ chẳng bao giờ anh ấy rời xa mình. Hừ… anh ấy đi rồi, anh ấy bỏ đi chính vì sự nông cạn của cháu…
Ông Hàm thở dài:
– Cháu đừng nghĩ vậy. Cháu cũng đã biết thân phận thật của Nhất Bảo rồi phải không? Nó bỏ đi là vì lo cho cháu. Nó muốn cháu được bình yên.
– Cháu có biết ta là ai không?
Mai Mai nhìn ông Hàm.
Nhất Bảo là cậu chủ của xã hội đen, chắc bác là ông trùm của xã hội đen rồi.
Nghĩ vậy nhưng cô không tiện nói ra.
Ông Hàm cười.
– Nghĩ ra rồi đúng không? Ta vốn không tin vào số phận nhưng cuộc đời ta.. hừ… tất cả không số phận sắp đặt thì gọi là gì đây? Vợ và con trai ta… cả bố mẹ của Nhất Bảo nữa… thằng bé sẽ không thành trẻ mồ côi… và không phải lớn lên ở thế giới đầy máu này.
Mai Mai mở to mắt, ấp úng:
– Nhất Bảo và bác… không phải… là…
Ông Hàm nhăn nhó:
– Đúng, Nhất Bảo không phải con đẻ của ta.
Mai Mai nhớ lại lần đầu tiên cô gặp ông Hàm, cô đã thấy hai người họ chẳng có điểm gì giống nhau.
Đôi mắt của ông Hàm nheo lại:
– Nhất Bảo chắc chưa từng nói với cháu chuyện này.
– Anh ấy chưa từng nói gì với cháu về cuộc sống riêng của anh ấy.
– Uhm. Ta biết tính thằng nhỏ này mà. – Ông Hàm lại thở dài – Mang trong người bí mật thật sự rất khó chịu…
– Vậy bác nói cho cháu nghe đi… cháu muốn hiểu anh ấy. – Mai Mai nói.
Ông Hàm nhìn Mai Mai, cười hiền từ:
– Chắc nó sẽ không vui nếu ta nói cho cháu biết… Cả đời ta đã liên tiếp mắc sai lầm, lần này hy vọng có thể bù đắp phần nào.
Nói rồi, ông đưa đôi mắt nhìn ra khoảng trống ngoài sân.
– Chuyện xảy ra từ hơn 20 năm trước. Ta và bố mẹ đẻ của Nhất Bảo từng là bạn học phổ thông, quan hệ giữa ba người chúng ta là tình cảm trên cả thân thiết. Cháu có tin không, ta và bố của Nhất Bảo tính cách ngược hẳn nhau, ấy vậy mà lại chơi được với nhau, mà còn chơi thân là khác. Ông ấy trầm tính, lạnh lùng, Nhất Bảo đúng là bản sao của ông ấy. Còn ta thì không thế, ta nông nổi, bốc đồng, thiếu suy nghĩ, chính vì vậy mà ta bị lôi kéo vào con đường này…
– Hồi còn đi học, ta học rất khá, lại có khiếu hài hước, cũng nhiều cô để ý ta lắm. – Ông cười – Nhưng rồi cuộc đời ta thay đổi, suốt ngày đánh nhau, không hiểu vì sao ta lại thay đổi như thế nữa, hừ, chắc là do tuổi trẻ, thích thể hiện. Thấy ai chướng mắt là đánh, bạn bè trong trường dần dần ta chẳng còn gần gũi được ai. Không ít lần ta bị lũ đó vây đánh trả thù. Không đỡ được, ta khuỵu dần, chịu những cú đòn của chúng nó. Lũ khốn đã lôi kéo ta ngày ấy đã ra tay cứu ta, từ đó, ta như mang nợ chúng nó. Rồi ta bỏ học. Dấn thân ngày càng sâu vào con đường này, đến mức người bạn thân của ta, ông ấy cũng không muốn gặp ta nữa, ông ấy nói vì ta đã thay đổi quá nhiều. Người bạn thân cũng quay lưng với mình, xung quanh ta thật sự chẳng còn ai nữa. Ta đã từng muốn từ bỏ, muốn rời xa bóng tối, nhưng lại chẳng có gì giúp ta quay lại…
Khóe mắt ông long lanh:
– Ngày cưới của hai người bạn thân, ta cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, mà chúc phúc cho họ. Họ đã mời ta là khách mời đặc biệt cho họ nhưng ta làm sao dám nhận diễn phúc đó cơ chứ, làm sao ta dám đối mặt với họ khi bàn tay ta đã nhuốm máu, khi ta đã biến con quỷ giết người chứ không còn là thằng bạn thân của họ như ngày nào?!
– Sau ngày đó ta trở lại với thế giới của mình. Máu và những tiếng kêu thảm thiết. Ta đau đớn nhận ra rằng càng lúc ta càng ghê tởm điều đó, ta ghê tởm chính mình… Chưa lúc nào ta muốn được giải thoát như lúc đó. Nhưng cùng lúc đó, một kẻ mang tư tưởng giống ta, đã biến nó thành hành động và kết quả mà kẻ đó nhận được, không gì khác, chính là cái chết, một cái chết đau đớn.
Mai Mai nghe thấy thật đáng sợ.
– Và một sai lầm mà cả đời này ta không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình, chính là ta đã cưới vợ và sinh con, cô ấy lấy ta, không lời cầu hôn, không vật đính ước, không đám cưới, thực chất chỉ là cô ấy tự nguyện đi theo ta. Cô ấy mong rằng tình cảm chân thành của cô ấy có thể giúp ta hoàn lương, cô ấy nhận ra rằng ta chưa hoàn toàn biến chất như những gì người ta nhìn thấy và nói về ta. Và cô ấy đã giúp ta quay đầu. Ta đã cùng cô ấy bỏ trốn. Gia đình ta đã chui lủi từ nơi này đến nơi khác. Đúng là duyên số, ta gặp lại gia đình người bạn thân. Cứ nghĩ rằng có thể bắt đầu cuộc sống mới, ngờ đâu ta lại đem đến đau khổ cho cả gia đình người bạn thân, những con người mà ta trân trọng nhất.
Mai Mai chăm chú lắng nghe, trong đầu cố gắng hình dung ra cuộc sống của ông Hàm ngày ấy. Cô thấy ớn lạnh trước cuộc sống đen tối trước kia của ông.
– Nhất Bảo bằng tuổi con trai ta, chỉ sinh trước con ta có 6 tháng. Đó là ngày con trai ta tròn 2 tuổi, hai gia đình chúng ta vui vẻ đón sinh nhật của nó, và lũ khốn đó đến… – mặt ông Hàm đỏ lừ, nhăn nhó, có lẽ đây là kí ức đau đớn nhất của ông, những giọt nước mắt lăn dài…
Trái tim Mai Mai đập rộn ràng. Cô muốn biết về quá khứ của Nhất Bảo.
– Bọn chúng có tất cả bốn tên. Chúng hung hăng phá cửa, hai đứa trẻ sợ hãi, khóc thét lên. Ta đã bảo tất cả hãy theo lối cửa sổ mà trốn đi, lỗi lầm của ta chỉ để mình ta gánh chịu. Nhưng vợ ta, bạn ta, không ai chịu để mình ta ở lại. – Ông Hàm đưa tay quệt ngang dòng nước mắt – Lúc đó, ta mới phát hiện ra rằng, hai người bạn của ta vẫn còn quan tâm đến ta, không ai quay lưng lại với ta hết. Vậy mà trước đó, ta vẫn luôn cho rằng, ngoài vợ ta a, chẳng còn ai quan tâm tới ta hết. – Ông Hàm lại cười chua chat – Đúng là ngu ngốc…
Ông Hàm đột nhiên im bặt. Mai Mai sốt ruột hỏi:
– Rồi sao nữa ạ?
– Máu. Máu của vợ ta, của con ta. Những nhát dao liên tiếp đâm vào họ. – Mai Mai hoảng sợ đến không thở được – Vợ ta gào thét, con ta cũng khóc, nó đã quá sợ hãi. Rồi tiếng gào và tiếng khóc không còn nữa. Mẹ con họ nằm đó, giữa vũng máu.
Mai Mai không kìm được nữa, gương mặt ướt nhoẹt, cô phải há mồm ra để lấy không khí.
Cô đi về phía ông Hàm, đặt tay lên vai ông. Ông không khóc nữa, gương mặt chẳng còn chút sắc thái nào.
– Ta như muốn phát điên, ta muốn lao về phía chúng nó, đâm ngàn vạn nhát lên lũ chó má ấy. Nhưng ông bạn ta đã ngăn ta lại. ‘Hãy thay tôi bảo vệ cho mẹ con Nhất Bảo’, ông ấy nói với ta rồi lao thân về phía chúng nó. Ông ấy đánh nhau với chúng. Ông ấy muốn kéo dài thời gian để ta có thể đưa vợ con ông ấy chạy trốn. Phải mất một lúc ta mới hiểu được ông ấy nói gì. Cuộc đời ngắn ngủi của con trai ta đã hết, không thể để cả hai đứa trẻ cùng kết thúc cuộc sống như vậy. Ta đưa vợ con của ông ấy đi. Vừa rời khỏi căn nhà đó được một đoạn, thì đã thấy bọn khốn đó đuổi theo sau. Nhìn thấy chúng nó, trái tim ta như bị đâm thủng, còn mẹ Nhất Bảo thì như khóc ngất đi, bởi vì chúng ta đều biết ông bạn của ta cũng đã có cái kết cục giống vợ con ta.
– Nếu cả ba cùng chạy, chắc chắn sẽ không thoát. Mẹ của Nhất Bảo đã đưa thằng bé cho ta, nói ta chạy theo một hướng, còn bà ấy ôm trong tay cái bọc giả như đang bế con chạy về một hướng. Bà ấy chạy để bọn chúng trông thấy và đuổi theo. Và lũ ngu đó đã mắc bẫy.
– Nguy hiểm quá. Nếu lúc ấy bọn khốn đó không dính bẫy thì… – Mai Mai thốt lên.
– Thì giờ chưa chắc ta còn ngồi đây và Nhất Bảo lớn được như bây giờ. – Ông Hàm tiếp lời.
– Nhưng như vậy mẹ của Nhất Bảo… – Mai Mai lại rơm rớm nước mắt.
Ông Hàm nhắm nghiền mắt, gật đầu hai cái. Mẹ Nhất Bảo cũng có kết cục như cha nó – Dù không nói thành lời nhưng cả hai người đều cảm nhận được ý của người kia.
- Nhất Bảo đã khóc một hồi vì chứng kiến cuộc hỗn loạn khi nãy. Thằng bé mệt rồi, ngủ rất ngoan. Ta không thể phụ lòng của bố mẹ thằng bé, ta ôm thằng bé trong tay chạy bán sống bán chết. Không dám nghĩ đến mẹ nó nữa.
– Ta chạy đến mức mệt quá, định ngồi nghỉ một lát rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Mai Mai im lặng.
Đúng là cái đêm định mệnh, cái đêm đã đưa cha con họ đến với nhau.
– Ta bế Nhất Bảo đi trên đường, những người trên phố không ngừng chỉ trỏ ta, lúc đó ta chẳng có tâm trạng nào mà để ý, hóa ra là bộ dạng ta khi đó rất đáng sợ. Quần áo thì tả tơi, nhem nhuốc máu, trên người còn mấy vết chém nữa. Quần áo Nhất Bảo mặc trên người cũng vì thế mà loang lổ vết máu.
– Ta gặp lại người quen, cũng là người trong giang hồ. Thực sự ta không muốn quay lại con đường đó nữa, nhưng bọn khốn kia vẫn không ngừng tìm giết ta, mấy lần thoát chết là nhờ người hội đó giúp đỡ, suy nghĩ mãi rồi ta cũng đồng ý nhập hội. Vì ta không còn sự lựa chọn nào khác.
– Cuộc đời ta lại sang trang mới. Nhất Bảo lớn dần, thằng bé rất giống cha nó. Tình cảm cha con giữa ta và nó cũng lớn dần. Ta muốn nó được lớn lên trong môi trường sạch sẽ, vì vậy ta không bao giờ nói cho nó biết ta làm gì. Nhiều lần nó về hỏi ta, bảo rằng cô giáo ở lớp yêu cầu thông tin nghề nghiệp của bố mẹ, ta cười chừ, nói nó ta làm nghề này nghề kia, nhưng tất cả đều là giả dối. Trong thâm tâm ta không muốn nói dối nó, nhưng nó còn quá nhỏ để biết sự thật. – Ông Hàm nghẹn ngào....